Dương Thiên Thập Linh không biết vì sao lại nhỏ xuống 1 giọt nước do Hoàng Kim Diệu Thụ lúc trước để lại.
Cũng chính nhờ vào một giọt hoàng kim dịch này, Hàn Vũ Thiên đã thêm cơ hội tiến vào sâu hơn.
"Nhất Linh, Dương Chiếu!"
Ngón tay Hàn Vũ Thiên nhấc lên một luồng quang minh tựa như mặt trời chói sáng, sau đó nó phóng ra quang minh vô tận, như là từng mũi tên phá hủy mặt đất xung quanh.
Hàn Vũ Thiên lật tay, quả cầu quang minh chuyển hướng phóng ra 5 thanh quang kim, tạo thành đại trận ngũ giác bao bọc lấy một tòa núi nhỏ.
Ngón tay nhất điểm quang minh chi lực ầm ầm phát nát ngọn núi, Hàn Vũ Thiên cơ hồ đã bắt đầu quen thuộc với nó.
"Bây giờ chỉ còn một bộ pháp quyết chưa được dùng tới."
Hàn Vũ Thiên lòng tràn đầy tự tin hất tay, một cổ khí tức kim sắc bắn ra.
Từng cái vòng xoáy ốc kim sắc xuất hiện, một đòn chưa kịp giáng xuống đã hóa tiêu tán, Hàn Vũ Thiên bị phản phệ trực tiếp phun máu lui về sau.
"Ta đã trở nên kiêu ngạo rồi sao?"
Hàn Vũ Thiên lau máu trên khóe môi hơi trầm tư một lúc.
"Không cần vội tới mức như vậy, ta đây thứ không thiếu chính là thời gian."
Hàn Vũ Thiên một lần nữa biến mất, lần biến mất này không phải hóa thành hắc ám, mà là hóa thành quang minh tiêu tán.
Xuất hiện một lần nữa đã là ở rừng rậm sâm lâm, yêu thú nơi đây dày đặc tới khó mà đếm hết, tựa như đàn kiến chi chít mà di chuyển.
Hàn Vũ Thiên nắm trong tay Cửu Hàn Kiếm, chém ra một vệt bạch quang về sau liền mở ra một con đường máu.
Hắn cấp tốc hóa thành bạch quang lao tới trung tâm sâm lâm này, một gốc thảo dược ở giữa trung tâm, nó đang tản mát ra khí tức kinh diễm thu hút yêu thú tới đây.
Tuy hắn không biết tên gốc vật liệu đó là gì, nhưng dùng để làm dược liệu gia tăng thực lực, kết quả sẽ rất khả quan.
Bàn tay chộp lấy gốc thảo dược bức ra khỏi mặt đất, liền thấy bảy con yêu thú tu vi Thánh Nhân viên mãn vồ tới.
Hàn Vũ Thiên mũi chân chạm đất hóa thành hắc ám khí luồng lách qua bầy yêu thú chạy đi.
Yêu thú rít gào như kiến điên cuồng cắn tới bóng đen do Hàn Vũ Thiên hóa thành.
Thời điểm 2 ngày trước hắn đã phát hiện ra gốc thảo dược này, nhưng không cách nào chiếm được tiện nghi trước số yêu thú khổng lồ này.
Nhưng sau khi hắn thành thục với Dương Thiên Thập Linh quyết thì khác, có thể linh hoạt đối phó với bọn yêu thú này.
"Phía trên?"
Hàn Vũ Thiên ngẩn đầu một cái bóng to lớn ập xuống, hắn một chưởng vỗ ra một đạo quang minh tiếp lấy, rầm một tiếng về sau, Hàn Vũ Thiên hóa lại chân thể, lưng trượt một đường dài trên mặt đất.
Hắn trực tiếp dụng đầu đập về phía sau trong lúc còn trượt trên mặt đất, thân hình theo lực đạo này bay lên, hắn cấp tốc bay nhanh nhất có thể để chạy trốn.
Từ dưới mặt đất lại trồi lên dây leo gai góc hướng Hàn Vũ Thiên trói lấy, hắn rất nhanh dùng hắc viêm muốn thiêu đốt mấy nhanh cây kia.
Nhưng chưa kịp va chạm thì bên trái truyền tới một cái rắc rối mới, một đầu Thanh Ngưu 5 sừng lao tới, nó dị thường hung ác.
Sừng kia dù là Thiên Thánh, trực tiếp hứng lấy nhất định sẽ phải hấp hối.
Hàn Vũ Thiên trong tình thế nguy cấp đã chọn cách lao xuống phía dưới, tránh thoát được thanh ngưu và dây leo, tình huống mà hắn lo sợ nhất đã diễn ra.
Bay áp sát với mặt đất đồng nghĩa với việc sẽ bị dây leo tấn công nhiều hơn, cũng chính vào lúc này từng cái đều từ mặt đất chui lên tấn công hắn.
Lại tiếp tục một bóng dáng nhỏ bé lộn nhao trên không lao xuống, một con hắc miêu vuốt vừa cao tới, hắn không xem thường liền toàn lực né tránh.
Một cào này hụt về sau, chạm vào đất liền là một vệt móng vuốt sâu 4 trượng, nếu trung hắn nhất định sẽ chết.
Hắc miêu không đuổi theo mà 2 mắt quan sát Hàn Vũ Thiên, nó liếm liếm chi trước một chút rồi hòa vào đám dây leo biến mất.
Tiếp theo đó, không là một con diều hâu tốc độ cực cao tấn công tới, dáng vẻ nó chỉ như một con diều hầu tầm thường, nhưng mỗi một lần tung đòn đều là cường đại tới mức kinh hãi.
— QUẢNG CÁO —
Hàn Vũ Thiên hất tay từ trên trời giáng xuống bạch quang xóa tan mấy dây leo phía trước.
"Meow!"
Một tiếng kêu này làm Hàn Vũ Thiên dựng hết tóc gáy, một cái cổng hắc ám phía trước mở ra, hắc miêu một lần nữa chậm rãi bước ra cách phía trước Hàn Vũ Thiên 2 dặm.
Nó mang tới một bất ngờ cực lớn cho hắn, hơn 10 vạn yêu thú lao ra từ trong cổng hắc ám đó, lần này còn có yêu thú biết bay, chính là muốn ngăn đường tẩu thoát của hắn.
"Mẹ nó!"
Hàn Vũ Thiên nhảy lên một cục đá nhìn chằm chằm vào con hắc miêu kia, hắn hóa trạng thái Thâm Uyên Ma Thể, sau lưng mọc ra 4 cái cánh chim màu đen, cơ thể hắn đang đầy đặn bổng nhiên teo hóp lại, như một bộ xương khô vậy.
"Muốn chơi với bản tôn?"
Hàn Vũ Thiên tốc độ đột nhiên tăng mạnh, móng vuốt nhất chuyển chộp chết mấy con yêu thú đang lao tới, hắn tránh né được vô số đòn tấn công.
Hắc miêu kia vẻ mặt có chút đắc ý liếm lát lòng bàn chân, mặc kệ bầy yêu thú liên tục bị chết thảm.
Hàn Vũ Thiên rất nhanh đã áp sát bên cạnh hắc miêu một cách đột ngột.
"Bắt được rồi!"
Bàn tay khô quắc như móc câu hướng cổ hắc miêu chộp tới, nhưng đột nhiên từ trong cổng hắc ám đánh ra một kích.
Một bàn tay gấu với lớp da sần sùi như cóc đánh tới, Hàn Vũ Thiên bàn tay chuyển hướng bắt chéo vào nhau đỡ lấy một vuốt.
Hàn Vũ Thiên phun mau bay ra xa trăm trượng, hắc miêu nét mắt có chút kinh hãi rồi lấy lại bình tĩnh.
Từ trong cổng hắc ám bước ra một con gấu đen cực lớn, trên lưng bị cắm vô số binh khí phía trên, vuốt trái sần sùi như da cóc, vuốt phải chỉ còn lại xương.
Đầu gấu hàm dưới cũng là bị thối nát, đỉnh đầu có một cái sừng phát ra lôi điện.
"Gào!"
Con gấu đứng thẳng hai chân gầm lên một tiếng mang theo hơi thở thối nát, Hàn Vũ Thiên chấn định thân hình vẫn còn bị dư âm cú tát kia để lại.
"Phụt."
Hắn phun ra một ngụm máu, Thủy Thiên Thương linh động hóa thành một con thủy long.
"Đại ca ca gặp rắc rối à?"
Thủy long cất lên tiếng nói của Thanh Tuyền, Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu nói:
"Mở đường chạy thoát thôi."
Thủy long bay lên cao một cái quật đuôi hất bay hết yêu thú đang vây quanh, nàng ấy bay lên quan sát xung quanh một chút, ngước xuống nói:
"Đại ca ca, phía tây bắc không có yêu thú, nhưng dây leo rất nhiều, phía đông bắc là đông yêu thú nhất."
Hàn Vũ Thiên lách người nói:
"Cứ theo đông bắc mà triển."
Thanh Tuyền há miệng phun ra thủy lực tiêu diệt một bây yêu thú rồi chạy theo sau.
Pháp lực của nàng là sử dụng từ Hàn Vũ Thiên, nàng dùng bao nhiêu pháp lực sẽ đều lấy từ hắn.
Nàng dùng càng nhiêu hắn tiêu hao sẽ càng nhanh, Hàn Vũ Thiên lật tay quang cầu xuất hiện theo sau.
Quang minh bắn ra từng đạo bán nguyệt cắt đôi yêu thú lao tới, hắc miêu lập tức trở nên biến sắc.
Đông bắc tuy nhiều yêu thú, nhưng là một phương yếu nhất, rất dễ công phá chạy ra.
Tây bắc tuy chỉ có dây leo bao phủ, nhưng bên trong đó lại ẩn chứa yêu thú cường đại mai phục.
Hắc miêu đã có chút sơ xuất trong khâu mai phục, nó lập tức kêu lên meo meo, gấu gầm thét truy đuổi theo sau.
Hắc miêu cơ thể nhào lộn đứng ở trên đầu của gấu đen, nó cũng là bắt đầu có chút hấp tấp.
— QUẢNG CÁO —
Trong lúc chạy trốn Hàn Vũ Thiên phát giác được nguy hiểm cực lớn ập tới, một cái vuốt gấu từ trong lỗ đen hắc ám vồ ra.
Cũng may hắn đã đề cao cảnh giác lập tức tránh né, hắc miêu đứng ở trên đầu gấu đen liền có chút tức giận, hiển nhìn cổng hắc ám kia là có giới hạn phạm vi, hiện tại Hàn Vũ Thiên đã cách 30 dặm, không thể nào đem gấu đen tới được, chỉ có thể miễn cưỡng thu nhỏ lỗ đen để tăng phạm vi.
Diều hâu từ trên không dùng vuốt gấp lấy hắc miêu đuổi theo Hàn Vũ Thiên.
Hắc miêu ánh mắt trở nên đắc ý mở ra cánh cổng hắc ám trước mặt gầu đen để nó chui vào.
Cánh cổng kia lại mở ở một nơi khác cách Hàn Vũ Thiên 20 dặm, hắc miêu tận dụng khoảng cách ở giữa để đưa con gấu tới gần Hàn Vũ Thiên hơn.
Từ trên trời cao lại đột ngột giáng xuống hỏa diễm, hỏa diễm này nhắm tới chính là bầy yêu thú xung quanh.
Nhìn lên trời thì thấy không gian ba động của Giao lão đã đưa đòn tấn công này tới.
Hàn Vũ Thiên thân thể lóe lên thu về Thủy Thiên Thương, một thân hắc ám bùng nổ mà bay đi.
Nhưng làm cho hắn kinh ngạc hơn chính là vao giờ khắc bùng nổ, hắc miêu cũng là từ phía trên một vuốt cào xuống.
"Hừ."
Hàn Vũ Thiên hừ lạnh hóa thành làn khói đen, hắc miêu một vuốt thất bại thì bị một cước đá bay đi.
Một bàn tay gấu từ phía dưới đánh lên hất bay Hàn Vũ Thiên, dây leo gai cũng là trồi lên đan xen vào nhau tạo thành dây leo cực lớn bổ tới.
Hàn Vũ Thiên không có nhiều thời gian tránh né, chuông đồng xuất hiện theo một cái lắc tay truyền ra âm thanh trong vắt.
Dây leo đình trệ thiên địa ầm vang nổ ra một tầng không gian kì quái, một lão già xuất hiện phất tay xóa tan dây leo.
"Vậy mà dám lấy đi Vương Thảo Yêu Vong, ngươi cũng gan thật đấy, tiểu tử."
Lão già áo bào màu chàm phất tay bắt lấy Hàn Vũ Thiên, sau đó triệu hồi ra một pháp bảo không gian chạy trốn.
Pháp bảo của lão chính là một cây gậy trúc, thuộc tính không gian có thể chứa người bên trong, gậy trúc thu nhỏ lại rồi vụt đi mất.
Hắc miêu đột nhiên con mắt hóa đỏ, thật không thể ngờ tới con mồi đã ở ngay trước mắt lại hụt mất.
"Gào!"
Nó kêu lên một tiếng tràn đầy phẫn nộ, móng vuốt đập xuống đất toàn bộ yêu thú đều phải cúi đầu kinh sợ.
Gậy trúc bay tới một khe rảnh ở giữa 2 ngọn núi lớn, sau đó phi thân xuống dưới mới phóng thích bọn họ ra.
Hàn Vũ Thiên rơi xuống quét mắt đảo qua liền là một cái hang cốc được trang trí rất là tao nhã, kệ sách, bàn trà, giấy bút đều có đầy đủ.
Nhưng điều làm hắn kinh ngạc chính là kệ sách trên đó toàn là công pháp, pháp quyết và thân pháp.
Từng loại đủ cấp bậc được xếp lại ngăn nắp, lão già thấy biểu lộ của Hàn Vũ Thiên liền cười nói:
"Mấy thứ đó lão phu dùng để trang trí phòng, lâu lâu lại lấy ra xem cho đỡ chán."
Hàn Vũ Thiên trong lòng thầm chửi ầm lên, đọc cho đỡ chán sao, đỡ chán cái đầu của ngươi.
"Đa tạ đã giúp đỡ."
Hàn Vũ Thiên lấy lại bình tĩnh phủi lấy bụi đất trên áo chuẩn bị rời đi, lão già cười nói:
"Ngươi lấy đi Vương Thảo Yêu Vong của bọn chúng, nhất định sẽ bị truy giết tới cùng, chỉ có nơi này của lão phu là an toàn thôi."
Hàn Vũ Thiên hơi ngưng lại một chút cười nói:
"Không sao, chỉ là một bầy yêu thú tầm thường mà thôi."
Lão già kia không nói lời nào, bàn tay cầm một cây bút trên bàn, vẽ một vòng tròn trên không trung.
Một màn ảnh từ từ hiện rõ khu rừng lúc trước, vạn con yêu thú đều ngửa đầu gào thét phẫn nộ vì mất đi Vương Thảo Yêu Vong.
Hắc miêu chậm rãi đứng ở chỗ gốc cây bị lấy đi, một vuốt mang theo hắc ám đập xuống, mặt đất vỡ ra xuất hiện một lỗ hỏng sâu dưới mặt đất.
— QUẢNG CÁO —
Nó kêu meo một tiếng vào trong đường hầm kia, lập tức khắp nơi trên Hoàn Thi quốc truyền ra một âm thanh mèo kêu rất nhỏ.
Lão già kia trầm mặc không nói, ở khe rảnh này cũng là nghe được thanh âm nhỏ kia.
"Gào!"
Từng cái âm thanh phẫn nộ của yêu thú bắt đầu lan rộng khắp đại lục này, đồng thời khí tức cường đại của những yêu thú ngủ sâu cũng đã thức tỉnh.
Lão già lại vung tay màn ảnh liền chuyển hướng lên cao, khi nhìn được khoảng 200 dặm thì dừng lại.
Hàn Vũ Thiên con ngươi có rút lại như đầu kim, yêu thú vậy mà chạy khắp nơi, cầm điểu xải cánh trên trời cao như đại dịch châu chấu.
"Không vội, đây chỉ là lời cảnh báo tới ngươi thôi."
Lão già khuôn mặt thản nhiên tới lạ thường, dường như lão đã từng trải qua cảnh tượng này vậy.
"Cảnh báo?"
Hàn Vũ Thiên có chút khó hiểu lời của lão, lão già ngồi xuống bàn rót trà chậm rãi nói:
"Cũng có kẻ từng cướp đi Vương Thảo Yêu Vong, thời gian cũng đã rất lâu rồi."
Nhấp ngụm trà trong tay lão vẫn rất bình thản nói:
"Hắc miêu năm đó vẫn chỉ còn là một con mèo nhỏ, nhờ tì được Vương Thảo Yêu Vong, và chia sẻ yêu khí mà nó đản sinh ra, nên được vạn yêu phục tùng, nó xem thảo dược là vật quan trọng vượt qua tất cả."
"Vương Thảo Yêu Vong lần đầu mất đi là do yêu tộc, bọn chúng lựa chọn lúc hắc miêu ra ngoài giải quyết xung đột của 2 đầu yêu thú Thánh Nhân, liền chớp thời cơ cướp đoạt."
"Không nghi ngờ gì, cũng bị truy sát giống như ngươi ban nãy, một nhánh yêu tộc kia không thoát được liền tử vong toàn bộ, hắc miêu phẫn nộ liền gọi yêu thú khắp Hoàn Thi tiêu diệt yêu tộc."
"Kể từ đó không còn yêu tộc nào trên vùng đất này, yêu thú tu luyện cũng là lựa chọn con đường hóa thú, chứ không chọn hoá yêu tộc."
Hắn tới lúc này mới biết con hắc miêu lại là có được cái lai lịch này, một nhách làm mà cả tộc phải chịu, đây quả thật là diệt cỏ tận gốc, không muốn tình huống tương tự xảy ra.
"Lần thứ 2 là do tên thái tổ hoàng đế Hoàn Thi làm ra, hắn trực tiếp cướp đoạt Vương Thảo Yêu Vương, rồi bẻ đi một chiếc lá để tu luyện, khiến hắc miêu cuồng loạn dẫn động toàn bộ yêu thú tiến đánh, 3 đầu Thánh Tông cấp bậc kia cũng tới."
Hàn Vũ Thiên lúc này lại có chút lo lắng, nhưng vẻ mặt lại là bình tĩnh, che giấu rất tốt, lão già liếc nhìn Hàn Vũ Thiên rồi nói tiếp.
"Sinh linh chết hơn trăm vạn hởi sai lầm của tên hoàng đế đó, Hoàn Thi năm đó suýt thành phế tích, cũng may hắn đã trả lại Vương Thảo Yêu Vong và còn bồi thêm 2 món Thánh Tông binh khí, mới ngăn được sự hủy diệt đó."
Hàn Vũ Thiên thở ra một hơi nói:
"Vậy ta phải trả nó lại?"
Lão già lắc đầu mỉm cười nói:
"Ta muốn ngươi lấy nó."
Hàn Vũ Thiên có chút khó hiểu nói:
"Ngươi không sợ sinh linh nơi đây toàn diệt sao?"
Lão già cười có chút không quan tâm nói:
"Bọn chúng toàn bộ chết hết, thì trật tự mới của vùng đất này mới được hình thành."
"Trật tự mới?"
Lão già nhẹ gật đầu cười nói:
"Ta ra tay giúp ngươi, cũng chỉ vì muốn xóa sổ hết thảy sinh linh, không thuộc về nơi này, bao gồm cả Hoàn Thi hoàng tộc."
Hàn Vũ Thiên lúc này mới cười nói:
"Ngươi sao không tự mình đi cướp Vương Thảo Yêu Vong, mà chờ đợi lâu tới như vậy?"