Tiếng hô chém giết hoàn lẫn vào trong máu tanh chảy róc rách như thác nước trút xuống!
Cuộc chiến Tây Phỉ trăm vạn thi thể trên đất khiến một mảnh đất màu xanh lục tuyệt đẹp nhuốm lem màu máu của sự chết chóc, từng pháp bảo vẫn cứ loạn xạ bay trên không trung.
Không ai nghĩ tới chiến trận này lại vượt xa tưởng tượng, càng đánh lại càng thúc đẩy các thế lực trở nên điên cuồng không cách nào dừng lại.
Rầm! Bầu trời xé ra hoàng uy ập xuống mang theo một vệt kiếm của Thánh Nhân, Hồ Niên phong thái hoàng gia bộ dáng thanh niên xuất thủ đẩy lui Ô Thanh Hải cơ thể đầy máu.
"Chỉ mới vài ngày ngươi đã chịu không nổi rồi à."
Hồ Niên mỉm cười đôi mắt hơi lướt qua một vệt kim quang, hắn trở thành bộ dáng thanh niên liền là thực lực tăng mạnh, đủ để trấn áp Ô Thanh Hải.
Rắc! Không gian nứt ra như tấm kinh từ bên trong vọt ra một đạo mây trắng, vù vù, cơn gió mang theo pháp tắc từ cuộn giấy trong tay Phùng Huy bay ra, cả 2 va chạm làm cho huyết nhục dưới mặt đất văng lên tung tóe tạo thành cơn mưa máu thoáng qua
"Gào!"
Long âm vang dội hỏa diễm như sóng kinh ập tới, cùng lúc đó 2 thanh kiếm bắt chéo nhau chém tới, long thương của Tiêu Hạo chạm nhau với 2 kiếm của Tế Đằng và Tế Đặng, vùng đất xung quanh bọn họ đã trở thành nham tương nóng chảy, 3 kẻ hỏa hệ đánh nhau thật khiến ai cũng kinh sợ.
Bão cát nhấc lên từng cơn lốc thổi quét đánh trực diện với hai vị Thiên Thánh của Tây Phỉ thành, Yết Huyên hung bạo ra đòn quyết liệt khiến 2 người họ không có thời gian thở dốc.
Đột nhiên có 2 người khác dựa vào lưng 2 người Thiên Thánh kia, chính là 2 vị Chí Thánh đang đấu với Quang Trương, bọn họ cũng là không có thời gian để thở.
"Lão bà."
Quang Trương nhìn Yết Huyền cười khà khà đáng sợ, Yết Huyên lắc đầu nâng lên một dòng hải sa kinh người.
"Hắc Sa Chu Hải!"
Hai người đồng thanh lên tiếng, Quang Trương thì là hắc ám cuộn trào, Yết Huyên thì là sa hải đáng sợ, từ 2 phía ập tới 4 người ở giữa khó mà thoát được.
Hắc ám và hải sa ép 4 người bọn họ không thể thoát thân, sau đó là trộn lẫn vào nhau tạo thành loại cát u ám đáng sợ bao bọc lấy 4 người Tây Phỉ.
Từ trong cát cũng trồi lên 2 bàn tay sắc nhọn u ám từ từ khép chặt quả cầu ở giữa, sau khi đã bị 2 bàn tay bắt lại thì 4 người kia thực sự không thể đi nữa.
Trương Quang và Yết Huyên đứng cạnh với nhau, theo tay của nàng tạo thành thế kéo cung thì một đoạn cát bắt đầu ngưng tụ.
Tiếp theo đó là tay của Trương Quang đặt lên tay nàng từ từ kéo dây cung làm từ hắc ám, giống như bộ dáng phu quân dạy nương tử bắn cung vậy.
"Uyên Ương Hắc Ám!"
Cả 2 người một lần nữa đồng thanh dây cung đã kéo căng hình thành một mũi tiễn kinh người.
Theo tay hai người buông ra thì hắc tiễn phong tới, giữa không trung còn đọng lại vệt cát từ từ rơi xuống như tuyết.
Tiễn xuyên qua mu bàn của bàn tay hắc ám, chui vào bên trong tạo thành vụ nổ chấn động, khói bụi tiêu tán chỉ thấy 4 người kia đều là thương tích đầy người, đặc biệt là 2 tên Thiên Thánh đã mất đi cánh tay.
"Náo nhiệt ghê ha."
Lam Huyền ngồi ở một ngón núi cách chiến trường mấy trăm dặm ngồi quan sát, nàng xuất hiện ở đây còn sớm hơn cả Hàn Vũ Thiên trước đó.
"Chủ thượng, nếu kéo hết toàn bộ mà bỏ Bắc Ma thành trống, e là không ổn."
Ma đế Tủy Dực là người cuối cùng chưa xuất hiện trong tam đế ma tộc, Lam Huyền thản nhiên nói:
"Bắc Ma chỉ là một cái cứ điểm ngụy trang, ở đó có 30 vạn ma binh canh gác, không cần lo lắng."
Tủy Dực lo lắng nói:
"Chủ thượng, tuy Bắc Ma là thành trì vỏ ngoài chúng ta, nhưng vẫn cần dùng nó để tranh phong với các thế lực khác."
Lam Huyền phun hạt dưa hấu xuống mặt đất rồi nói:
"Vạn Niên cung là bằng hữu, Nam Cương thì quá xa, Thiên Tiên có lão Quân ngang với bản ma thần, Tây Phỉ lại càng thú vị vì có Thánh Tông, cũng là mối họa lớn nhất của ma tộc, chi bằng 4 thế lực liên thủ lật Tây Phỉ thành lên, rất vui đây."
Tủy Dực nghe vậy cũng không nói gì thêm chỉ yên lặng quan sát chiến trường phía xa.
"Khuynh Vũ!"
"Huyền Lục."
Chiêu Linh chém ra liên tiếp 3 đạo kiếm quang mang theo phong hệ, Tấn Dương thì đánh ra 3 đạo lục quang mang theo pháp tắc.
"Ma Diệp Phi Kiếm."
Ma đế Hoàn Liêm rút thanh kiếm đầy sự ma mị của mình ra chém tới một vị Chí Thánh cùng với 3 tên Thiên Thánh liên thủ.
Truyền thuyết có nói ma đế xuất kiếm vạn vật vô sinh, một kiếm Hoàn Liêm chém ra mang theo ma uy ngập trời của bậc đế vương.
Khiến một mảnh trời xanh hóa thành hắc ám đùng đùng đánh tới, Chí Thánh kia nét mặt không thay đổi lấy ra một cái roi đánh tới.
3 vị Thiên Thánh đồng loạt xuất chiêu theo sau ngăn được một kiếm của Hoàn Liêm ma đế.
"Đừng có vội tụ hợp với đồng bạn."
Ba ma vương từ ba hướng khác nhau truy đuổi tới, là do ban nãy họ bị tuột mất đối thủ mới để 3 tên Thiên Thánh có cơ hội liên hợp.
Phục Lang ma đế quấn quanh đại chùy một lớp khí tức không phải là hắc ám, đó chính là Cổ Lang khí của hắn.
"Cổ Lang Phần Nộ."
Một chùy mang theo hư ảnh một con sói màu cam rít gào, nện bay 4 vị Thiên Thánh ra xa xa.
"Hừm, tên Hoàn Liêm này chỉ vừa mới được phong làm ma đế, thực lực đã vượt xa bản đế rồi, đánh với Chí Thánh e là ta không có cơ hội đó đâu."
Phục Lang tự thì thào rồi tản ra ma khí lao tới các vị Thiên Thánh của Tây Phỉ.
Toàn bộ ai cũng khiếp sợ trước lực lượng của Tây Phỉ, cứ ngỡ thực lực 3 ngụy thánh tông, 5 Chí Thánh, 13 Thiên Thánh đã là cực đại, nhưng bây giờ lại lòi ra thêm vài kẻ mới tu vi Thiên Thánh và Chí Thánh có đủ.
"Mẹ nó! Thiên Thánh và Chí Thánh mà ta ao ước trở thành, lại xuất hiện nhiều như vậy."
Hổ Thanh tức giận một đao chém bay mấy tên Thánh Nhân hạ vị.
"Tây Phỉ vốn không phải người ở Nam Cương quốc thổ, Hổ trưởng lão không cần phải tức giận."
Thải Thuận Nhi được 12 dòng thủy lưu vây quanh tựa như tấm lụa của vũ nữ tuyệt đẹp, theo đó nàng ấy giao chiến với 2 vị Thiên Thánh.
"Xem ra không dễ ăn bọn chúng nhỉ?"
Luân Chi cưỡi trên lưng hư ảnh hỏa sư chạy dưới mặt đất càn quét vô số lính địch.
"Xem nào xem nào."
Hồng Thiên phía xa dùng pháp bảo để quan sát chiến trường, lão nâng tay lên ra hiệu cho 10 vạn cung chủ tu sĩ phía sau.
"Phóng tiễn!"
Hồng Thiên hạ tay xuống 10 vạn mũi tiễn mang theo pháp lực ầm ầm lao tới chiến trường.
"Tránh nào các vị."
Giao lão xuất hiện nhìn về phía xa xa cất giọng, một đám cao thủ lập tức ngưng chiến lui về, tìm chỗ tránh né.
Loạt tiễn hạ xuống Tây Phỉ quân và cũng trúng một số quân bên phe liên minh, nhưng đa phần đều đánh trúng Tây Phỉ.
"Đạn Quỷ."
Một viên đạn hắc ám cách hai trăm dặm bay thẳng tới ghim vào lưng một tên Vũ Cảnh viên mãn bất cẩn, đạn ghim vào xương sống tản ra từng đợt hắc ám ăn mòn đáng sợ.
"Hắn lại chơi trò bắn lén rồi."
Một nhóm người đeo mặt nạ tu vi Thánh Nhân và Vũ Cảnh mang trên người, mỗi người một loại súng khác nhau.
Với sự xuất hiện này chính là từng đợt mưa đạn ào xả vào Tây Phỉ quân một cách không thương tiếc.
Ở một nơi xa xăm hoang vu của Nam Cương, một lão già ngồi dựa lưng vào một tảng đá, lão ngồi sốc quẻ sau đó thả xuống đất rơi ra 3 quẻ.
Sinh, Tử và Tạo, lão già xe xe chòm râu nói:
"Thiên địa này đang trải qua một cuộc chiến ác liệt, khiến vô số người tử trận."
"Sinh? Là sinh mệnh xuất hiện sau chiến tranh hay là được hồi sinh từ biển máu đây?"
Lão nhìn vào quẻ Tạo liền run rẩy không nói nên lời, chỉ biết cười ngửa đầu lên trời than trách:
"Ông trời ơi!"
Trở lại với Tây Phỉ thành, chiến trận bắt đầu có sự chuyển biến tới kì lạ, các cao thủ dần dần rút lui ra khỏi cuộc chiến, chỉ để lại những quân linh chống chọi với nhau.
Đánh trong mấy ngày ai cũng phải sức cùng lực kiệt mà thôi, cả 2 phe kiên kị nhau đều tìm cách rút lui an toàn.
Liên minh Nam Cương, Bắc Ma, Thiên Tiên, Vạn Niên cũng dần dần rút lui theo chỉ thị của thống lĩnh.
Biển tanh mưa máu như vậy đã là quá đủ, 100 vạn đệ tử của Vạn Niên cung phái đi đã bị diệt hơn nửa, chỉ còn vài vạn là mình đầy thương tích.
2 quản sự bỏ mạng vì cứu lấy đám đệ tử, Hổ Thanh nhìn lại doanh trại và tháp canh đã tàn tạ có chút đau lòng.
Dù sao hắn cũng có thể coi là thống soái ba quân, vậy mà toàn quân tan tát chỉ còn vài vạn, quản sự cũng chỉ còn 1 người mà thôi.
"Hổ trưởng lão, thu xếp mọi chuyện như thế nào đây?"
Một đệ tử bị thương cả người đầy máu chậm chậm cất tiếng.
Hổ Thanh yên lặng cơ thể từ từ dâng lên một luồng uy áp kì quái, đôi mắt phát sáng tựa như mắt hổ.
"Hổ Uy Thao Thiên!"
Hổ Thanh ngửa đầu lên gào lớn, hổ âm truyền xa ngàn dặm khiến ai cũng kinh hãi quay người nhìn lại.
"Hổ Đao Phá Diệt!"
Hổ Thanh chém xuống một đạo đao quang như xé trời thành 2 nửa, hướng thẳng tới 2 bóng người Thánh Nhân đang từ từ rút lui của Tây Phỉ.
Hai bóng người kia không kịp trở tay trực tiếp bị một đao xẻ đôi, hai người bị Hổ Thanh giết chính là kẻ đã giết Hộ Lam quẩn sự và Quân Hý quản sự.
Mọi người khiếp hãi nhìn lại Hổ Thanh thì thấy hẳn thất khiếu đã chảy máu, cánh tay phải bị rách ra tửng miếng lớn bởi vì toàn lực đều dồn vào cánh tay, khiến cơ bắp không chịu được mà rách ra.
"Quân Hý, Hộ Lâm, ta... trả thù cho hai ngươi rồi."
Hổ Thanh thở dốc mỉm cười, cánh tay buông đao cơ thể từ từ ngã sang trái một cách nặng nề.
Từ phía xa một đạo tiên khí xoẹt tới ôm lấy Hổ Thanh vào lòng, Kiều Chi mỹ miều xinh đẹp của tuổi trung niên, nàng dìu lấy Hổ Thanh theo bước Vạn Niên cung rút lui.
"Đứa cháu chít này, thật là không thể giữ được mà."
Lão Quân mỉm cười vuốt râu một cái rồi dẫn tiên tộc từ từ quay trở về.
"Hừm, cứ nghĩ lão tặc của Tây Phỉ sẽ xuất thủ chứ."
Lam Huyền đảo mắt chán nản quay người rời đi, ma đế Tủy Dực cung kính dẫn theo ma vương bay phía sau nàng.
Hồ Vân dẫn theo người của Nam Cương ngay ngắn quay trở về, khi toàn bộ 2 phe đã rút về dần dần liền có một cổ pháp tắc cao cấp ầm vang mà tới.
Phía lao tới chính là của Nam Cương, Thổ Tương chờ đợi cơ hội này đã lâu, muốn một lần tiêu diệt thế lực yếu nhất trước.
Không gian xiềng xích xuất hiện trói chặt Thổ Tương lại, Giao lão đứng ở một tảng đá bên dưới nhìn về phía Thổ Tương.
"Thổ Tương, ta khuyên ông nên quay về Tây Phỉ đi, nếu không sẽ gặp rắc rối đó."
Thổ Tương dùng toàn lực đánh tan xiềng xích mỉm cười định mở lời, thì thấy tiên khí, ma khí và hoàng khí ập tới.
Lão Quân, Lam Huyền và Hồ Niên xuất hiện vây quanh Thổ Tương, Lam Huyền cười nói:
"Đúng thật là rất nhanh, suýt nữa thì ngươi đã đánh tan Nam Cương rồi."
Năm ngón tay đeo hộ giáp vàng của nàng chậm chậm sờ lên mặt tạo ra sự mê hoặc không thể chối từ của mỹ nhân.
Thổ Tương tim nhảy lên một nhịp bốc lên dục hỏa từ tận linh hồn, chỉ một ánh nhìn và biểu cảm ấy không kẻ nào có thể địch lại.
"Hừ, đừng có dùng mị hoặc với lão phu."
Thổ Tương cắn đầu lưỡi lấy lại bình tình thản nhiên nói, Hồ Niên dáng vẻ đứa trẻ cười nói:
"Thật là rất thâm độc, ha ha ha."
Lão tổ vương gia ở bộ dáng trẻ con đầu óc liền đơn giản và thuần túy, nên không chịu ảnh hưởng của mị hoặc.
Giao lão bị phong ấn linh hồn của Hàn Vũ Thiên trói buộc liền là không có chút dục tâm nào, lão Quân thì không cần nhắc tới, một lão quái vật mấy ức vạn năm sao có thể động tâm.
"Bọn ta chưa muốn liên thủ để giết người đâu, mau mau về đi."
Lão Quân ánh mắt sâu thẩm nhìn Thổ Tương, khiến cho một Thánh Tông như lão cũng nổi lên sự sợ hãi vô hình.
Đối với sự tồn tại ức vạn năm như lão Quân thì chỉ có kẻ từng trải như Lam Huyền và Hàn Vũ Thiên mới có thể đối diện với ánh mắt đó không chút cảm xúc.
Nói gì tới một tên Thánh Tông chỉ vài trăm tuổi như Thổ Tương, đáng ra bộ dáng của hắn phải là thanh niên hoặc thiếu niên khi ở cảnh giới này, nhưng vì Thổ Tương vẫn thích bộ dáng khi về già của mình nên mới không thay đổi.
"Hừ."
Thổ Tương cắn răng quay người trở lại Tây Phỉ thành, bốn người bọn họ ở bên ngoài chờ đợi 4 canh giờ không thấy động tĩnh gì nữa thì mới ai về nhà nấy.
Cuộc chiến kết thúc để lại hơn trăm vạn thi thể rãi rác khắp lãnh thổ Tây Phỉ và biên giới, máu như sông suối ồ ạt chảy, thây thì như núi chồng chất không ngừng.
Người thường nhìn thấy e là sẽ bị ám ảnh tới chết cũng không thể nào quên được.