Tiêu Hạo long lực bạo phạt từ trong hư không lộ ra một cây huyết long thương cường đại, hắn nắm lấy long thương, long lân trên cơ thể như là đội quân kiến bắt đầu di chuyển cấu tạo thành một bộ long giáp oai hùng.
Hàn Vũ Thiên nâng tay một thanh hắc kích xuất hiện, hắn lại tiếp tục điểm lên diêm thủy liền thấy nó chuyển động như có sinh mệnh gia thân càng kiên cố hơn cho hắn.
Một kích và thương va chạm, thủy hỏa xung đột bốc lên từng luồng khối dày đặc từ trước tới nay chưa từng thấy.
Cuộc chiến giữa 5 đại cao tầng của Vạn Niên cung và một tên cường giả thần bí, đều được những kẻ đến đây trao đổi tài nguyên ghi lại vào trong ảnh thạch, e là không qua nửa nén nhang sẽ truyền đi khắp Nam Cương quốc thổ.
Hàn Vũ Thiên nắm lấy cán kích xoay vòng để đẩy lui bọn họ ra xa, diêm thủy uyển chuyển như một con rắn nhe nanh lao tới phía Tiêu Hạo.
Mũi thương và kích giao nhau khiến cho trời nổi dị tượng thiên hạ rối loạn, Vạn Niên cao thủ toàn bộ đều đứng ở tường thành quan sát.
"Ha ha ha, hôm nay Vạn Niên cung ắt bị diệt vong."
Một âm thanh như sấm rền từ phía Tây xuất hiện, một đội quân tám trăm vạn người của Tây Phỉ xuất hiện, thế lực đứng đầu là 3 vị ngụy Thánh Tông, cùng với một cổ xe ngựa được hào quang kì lạ bao bọc.
Một lão toàn thân hoàng bào màu lục vuốt rầu cười nói:
"Tuy không biết 3 người các ngươi là ai, nhưng giúp Tây Phỉ ta ngăn được nhiều cao thủ như vậy, thì ắt sẽ có trọng thưởng sau này."
Vạn Niên cung đột nhiên mở toang cửa thành vô số đệ tử xếp thành quân trận phía dưới, đội quân Vạn Niên chưa quá hai trăm vạn, nhưng toàn bộ đều là Hợp Đan trở lên, còn Tây Phỉ thì tạp chủng đa phần là yếu.
Một cổ băng hàn lạnh lẽo toát ra xung quanh, ngũ gia chủ Hàn gia xuất hiện đứng ở trước đại quân Vạn Niên cung nhìn lên đại quân Tây Phỉ nhiều hơn gấp 4 lần.
"Vạn Niên cung có thể dễ bị xâm chiếm như vậy, thì đâu tới lượt Tây Phỉ các ngươi."
Hàn Vũ Đạo nhấc kiếm băng phong khuếch tán khí tức dâng trào Thiên Thánh tu vi gần chạm tới Chí Thánh.
"Ha ha ha, một Thiên Thánh à?"
Một lão già cầm trường giáo bên phải Tây Phỉ hoàng đế cười vui sướng lao tới, ngay phút chốc đã là ngụy Thánh Tông và Thiên Thánh giao thủ.
"Giết."
Cùng lúc đó âm thanh của hoàng đế Tây Phỉ và Hàn Tống vang lên, 2 bên quân binh tiến công mãnh liệt với nhau.
"Thật là... đối phó Tây Phỉ đi."
Thanh Hiên thở ra một hơi định tách khỏi chiến trường thì bị Hàn Vũ Thiên giữ chân, cả 5 người ai cũng muốn ứng cứu nhưng lại đều bị hắn ngăn lại dễ dàng.
Ở phía Ý Hoan và Ngạc Tôn cũng là không cho bọn họ rời khỏi.
Ngũ vị gia chủ Hàn gia hết 5 vị đều là Thiên Thánh, do Vạn Niên cung che giấu 3 vị còn lại quá kĩ nên Lam Huyền không tra được, nhưng hiện tại họa tới nơi che giấu nữa thì có ích gì.
Tây Phỉ thành cũng có tồn tại Chí Thánh nhưng bọn họ không thể nào xuất hiện tại đây, Tây Phỉ thành nếu để trống thì mấy cái thế lực kia sớm muốn cũng công chiếm.
"2 ngươi lên đi."
Một thanh âm làm cho chúng sinh run lên phát ra từ cổ xe ngựa phía sau vị Tây Phỉ hoàng đế.
Cả 2 vị ngụy Thánh Tông cũng là xuất thủ quấn lấy mỗi người 2 vị gia chủ, cuộc chiến hiện tại là 3 đánh 5, nhưng Ngụy Thánh Tông lại là pháp lực nhiều hơn, nên nếu chiến đấu sẽ có thể so được với 2 vị Thiên Thánh.
Chí Thánh tu sĩ ban đầu vốn là hiếm như phượng ma lân giác, nhưng hiện tại nhìn xem đã có bao nhiều vị xuất hiện?
Ý Hoan, Ngạc Tôn, Tiêu Hạo, Trương Tuân Vinh, Thanh Hiên, Yết Huyên, Trương Quan và Hàn Vũ Thiên.
Cũng là 8 vị đồng thời xuất thế để mà chiến đấu với nhau, 2 bóng người khác từ trong Vạn Niên cung bay ra cắt ngăn cuộc chiến của Ý Hoan và Ngạc Tôn.
Chiêu Linh và Chiêu Hoa cuối cùng đã động thủ, bọn họ chính là 2 tỷ muội ở không gian Tử Vực, lúc trước xảy ra Không Gian Loạn Giới, may mắn rơi vào một khe nứt không gian khác tới được Tô Lăng giới, vô tình gặp được Thải Thuận Nhi liền trò chuyện vui vẻ hợp ý, cũng nhiều năm sau mới gia nhập Vạn Niên trở thành cao tầng.
"Không đúng, Kiều Nguyệt Nga đâu?"
Hàn Vũ Thiên quan sát từ đầu tới cuối vẫn không thấy nàng ấy đâu, trong lòng lại có một chút lo lắng.
Từ dưới lòng đất trồi lên yêu thú cấp bậc Thánh Nhân, trong đó có 6 con tu vi Thiên Thánh cần kề Chí Thánh.
"Gào!"
Từ trong Vạn Niên cung cũng bay ra 6 tia sáng khác nhau, hắc hổ, cự viên, cáp mô, hổ 3 đầu, giao long cầm kiếm, tắc kè mũi nhọn.
Lục Thần Thú Hộ Sơn cuối cùng đã xuất thủ sau mấy chục năm ngủ yên giấc, 12 con yêu thú choảng nhau hỗn loạn làm cho chiến trường càng thêm ác liệt.
"Phù."
Một hơi trọng khí mang theo không gian nặng nề đè nén, một hơi thở đủ khiến không gian xung quanh bóp méo, chỉ có thể là Giao lão.
Không gian xé nứt một bóng người gầy gò với một thân áo bào tro rộng thùng thình quen thuộc, Giao lão chấp tay sau lưng nói:
"Đã tới rồi thì không cần giấu mặt nữa."
Giao lão đôi mắt giàu nua nhìn về phía cổ xe ngựa, người ở trong đó cũng từ từ vén màn bước ra, cũng là một lão đầu áo bào rộng màu lục.
"Ha ha ha, nhiều năm không gặp rồi nhỉ, lão đệ."
Lão già ngồi xuống dáng ngồi bình dị như những ngồi bán rau ngoài chợ vậy, Giao lão híp mắt lại nói:
"Thổ Tương, ngươi nhiều năm không thấy, vậy mà đã đạt tới cảnh giới khiến cả Nam Cương khiếp sợ."
Năm vị huynh đệ năm xưa kết nghĩa, hiện giờ người cuối cùng trong năm người đó là Thổ Tương đã xuất hiện, tu vi Thánh Tông khiến người đời sợ hãi.
Thổ Tương phủi phủi tay áo cười nói:
"Ta cũng không ngờ một đại lục hoang tàn như Nam Cương, lại trồi lên nhiều cao thủ như vậy ha."
Giao lão cười bàn tay đảo qua mây trắng xuất hiện nhẹ nhàng đánh tới Thổ Tương, làn mây bay được một nửa thì tan biến, không gian chuyển động đánh bay Thổ Tương ra xa.
"Ôi."
Thổ Tương bất cẩn bị đánh vào ngực hơi chấn động tinh thần, nhưng hắn làm sao có thể bị một tên Thánh Nhân như Giao lão làm trọng thương.
"Chà, ngươi ra tay thật sao?"
Thổ Tương dừng lại thân hình vẻ mặt lại vô tư, lão nâng tay tát tới một đạo lục quang, Giao lão đảo hai tay đánh ra 2 làn mây trắng.
Không gian xung quanh rầm một cái như trời sập, Giao lão lui về sau vài bước thổ huyết, Thổ Tương vuốt râu cười nói:
"Xem ra ngươi vẫn còn kém xa ta."
Giao lão không nói bàn tay lật lại xuất hiện một cây phất trần, lão vung phất trần không gian rạn nứt như tấm kính đập bay Thổ Tương ra trăm dặm, miệng tràn ra vết máu.
Lão lau vết máu ở miệng cười rất sảng khoái, pháp tắc nổ tung tạo ra từng đợt gợn sóng kinh người trong không gian.
Thánh Tông sử dụng pháp tắc không đơn thuần là cảm ngộ, áp chế và tấn công như Thánh Nhân, còn dùng để gia thân, điểm hóa, dùng nó như một món pháp bảo sinh mệnh.
Tiêu Hạo cảm nhận được khí tức cường đại ấy thì con ngươi co rút, toàn thân nổ vang long âm và hỏa diễm lao về phía Giao lão.
Hàn Vũ Thiên cũng nâng kích lóe lên một đạo bạch quang chém tới, bạch quang xoẹt ngang qua Tiêu Hạo, bắn tới với tốc độ cực nhanh về hướng Thổ Tương.
Bạch quang sắc bén chém tan gơn sóng pháp tắc ầm ầm va chạm vào Thổ Tương, Tiêu Hạo kinh hãi quay lại nhìn kẻ cầm kích đã đấu với mình từ nãy tới giờ.
Hàn Vũ Thiên cầm kích chém từ dưới lên tạo ra một vết chém mang theo bạch lôi đáng sợ.
Chưa hết ở đó, Hàn Vũ Thiên còn lấy đà ném cây kích mang theo pháp tắc càn quét của Chí Thánh ập tới.
Thổ Tương vừa choáng váng với một đòn bạch quang, liền bị một vết cắt lôi điện ập tới, lão bị tê liệt và thương nặng ở tay, nhưng không vì thế mà mất cảnh giác với cây kích đang lao tới kia, bàn tay cầm lấy một thanh lang nha bổng nện lên kích.
Hàn Vũ Thiên thân hình không còn được diêm thủy bao phủ nữa, hắn để lộ ra diện mạo thật của mình.
Hắn đạp không mà lên khí thế ngút trời tản ra tranh phong với pháp tắc cấp cao của Thánh Tông.
"Cung chủ làm lão nộ bất ngờ đấy."
Giao lão mỉm cười vung phất trần lên, không gian xiềng xích trói chặt Thổ Cương lại.
"Ngươi thật đáng ghét."
Yết Hoan vụt ngang qua Hàn Vũ Thiên, tay ngựng tụ cát, Quan Trương theo sát bên cạnh dùng ma khí kết hợp với cát.
Yết Hoan ném tới khối cát kia hóa thành cơn bão nhốt Thổ Tương vào trong trung tâm.
Trương Tuân Vinh và Thanh Hiến pháp kiếm nâng lên chém bay Thổ Tương, Tiêu Hạo chạy ở dưới đất nhìn lên hướng Thổ Tương bay thì nhảy lên nắm lấy vai lão kéo xuống mặt đất tạo thành hố lớn.
Tiêu Hạo long quyền nện lên ngực của Thổ Tương một cách tàn nhẫn, phía sau một đầu thủy long gào thét ập xuống, Tiêu Hạo tránh né.
Thủy long nuốt lấy Thổ Tương nâng lên không trung, Hàn Diệp dùng bút vẽ ra vạn kiếm xuyên qua thủy ngục của Thải Thuận Nhi, Thổ Tương còn rơi ở không trung thì một đầu hỏa sư và hỏa long 2 bên trái phải đánh tới.
Một tiếng nổ vang lên khiến người của Tây Phỉ kinh sợ không thôi, trong lòng muốn tới cứu nhưng chẳng thể nào được.
Khói vừa tan biết thì Thổ Tương đã tàn tạ không ít, chưa kịp phản ứng thì bạch quang lại giáng xuống.
Nhấc lên sau đó là ma khí cuồng cuộn của Hàn Vũ Thiên, Âm Sát Thất Hồn triệu hoán vạn tiễn.
Ma trảo ập vào ngực của Thổ Tương đẩy hắn lên trời, vạn tiên xuyên qua còn bị một cự trảo từ trên trời ập xuống đất lại.
Một đòn liên hoàn tới từ các vị Chí Thánh, dù là Thánh Tông cũng khó tránh khỏi bị thương tích đầy mình.
"Hay, các ngươi rất hay, dám lừa ta sao?"
Thổ Tương thân hình không vững đứng ở dưới hố nhìn lên một đám cao tầng, Thổ Tương đôi mắt đỏ ngầu chỉ về phía Vạn Niên cung quát:
"Trình Dục, ngươi rất hay, truyền lệnh rất tốt, đợi nay mai khi ta khôi phục thì ngươi ắt phải chết!"
Lời nói như sấm rền phát ra pháp tắc như sóng dữ tách người của Vạn Niên cung và Tây Phỉ ra, Thổ Tương cao giọng quát lớn:
"Rút!"
Một chữ này khiến cho Tây Phỉ đang phẫn nộ cũng đành nghe theo mệnh lệnh rút lui, từng đợt rút đi nhanh chóng dưới sự bảo hộ của 3 vị ngụy Thánh Tông.
"Vậy là tim ra được nội gián, Giao lão."
Hàn Vũ Thiên chấp tay nhìn về phía Giao lão, lão ôm quyền biến mất, một lúc sau lại mang đến một tên Thánh Nhân trung kì.
Hàn Vũ Thiên một kiếm phế đi tay chân của Trình Dục, hắn kéo lê thân thể be bét máu kia tới Vạn Niên cung.