"Kịp không?"
Triệu Lệ Diễm híp mắt lại trong lòng có chút lo lắng, Hàn Vũ Thiên sau một lúc hồi tưởng thì vung tay lên nắm lấy 3 cây ma tiễn.
Dùng Âm Sát khí làm cung kéo 3 mũi ma tiễn hướng phía 3 người bắn tới, ma tiễn tản ra hắc ám kinh người lao tới.
3 người họ lại càng dùng toàn lực xông tới phá vỡ ma tiễn, một khắc ngừng lại để phá ma tiễn thôi là 3 đầu khổng tước đã đuổi tới.
Hàn Vũ Thiên lại vung tay lên khiến 3 đầu khổng tước càng thêm cuồng loạn.
"Hàn Vũ Thiên!"
Phía bên ngoài có một âm thanh nữ nhân vang lên rất rõ, Kiều Nguyệt Nga đã từ chỗ Cẩm y quán tới đây.
Thải Thuận Nhi ở ngoài đã chờ được nữ nhân mà cung chủ nói tới, nàng ấy hành lễ với Kiều Nguyệt Nga nói:
"Tỷ tỷ xin dừng bước, Vạn Niên cung hiện tại không tiếp khách."
"Gì chứ? Rõ ràng là hắn mời ta tới."
Kiều Nguyệt Nga cau mày có chút khó hiểu, nàng bỏ qua Thải Thuận Nhi sắc mặt trầm xuống định bước vào trong.
"Đắc tội rồi."
Thải Thuận Nhi rút kiếm hướng nữ nhân trước mắt đánh tới, Kiều Nguyệt Nga rút ra đoản đao ngăn lại.
Hai nữ nhân thân hình chớp động bay lên không trung giao thủ.
Thải Thuận Nhi có hai dòng nước bay lượn xung quanh, Kiều Nguyệt Nga lại là hoa hồng sắc bén bay múa.
Cả hai va chạm mãnh liệt trong không trung, thu hút sự chú ý của các cường giả trong thành và Vạn Niên cung.
Dòng nước óng ánh và cánh hoa đỏ rực bay múa trong không trung, bất tri bất giác từ một cuộc chiến đã thành một bức họa tuyệt mỹ của hai nữ nhân.
Nhìn tựa như bọn họ đang nhảy múa chứ không phải là chiến đấu với nhau.
"Thật là một bức tranh tuyệt đẹp, ta phải ghi lại mới được."
Từng người đều lấy Huyền Ảnh thạch ghi lại cảnh tượng trước mắt, hoa mỹ đến mức làm người ta không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ một cảnh tượng nào đó trong điệu nhảy này
"Lưu Hải."
Thải Thuận Nhi lại triệu hoán ra 8 dòng nước nữa đánh tới, Kiều Nguyệt Nga cũng không thua kém liền hóa ra cánh hoa ngày đỏ như máu tươi.
Dòng nước của Thải Thuận Nhi cũng là từ từ hóa nên trong suốt và lấp lánh.
"Nàng sử dụng cánh hoa kia, tuy chỉ có dung nhan có chút bị hủy hoại, nhưng vẫn rất xinh đẹp, cả 2 nàng tựa như tiên nữ vậy."
"Còn phải nói sao?"
"Mỹ nhân trên thế gian mà đánh nhau đẹp như vậy, thì ta nguyện ý xem mỹ nhân đánh nhau cả đời đấy."
Mấy người kia hưng phấn, si mê nhìn hai nữ nhân đánh nhau.
"Thủy Long Huyễn Ảnh."
8 dòng nước tụ lại hóa thành hình một đầu thủy long gầm rú phóng tới.
Kiều Nguyệt Nga con ngươi co rút lại tài liên tục kết pháp ấn quát lớn:
"Hoa Xà Thiên Ảnh."
Một hư ảnh cự xà xuất hiện từ trong biển hoa, cự xà này có cánh hoa hồng bao quanh cổ tựa như cái bờm, đôi mắt màu trắng cùng làn da màu hồng tuyệt đẹp.
Long xà va chạm ầm ầm khuấy động không trung, Thải Thuận Nhi bị dư ba thổi bay ra, suýt nữa va vào cổng chính cũng may cánh cửa mở ra có một thân ảnh đỡ lấy nàng.
Luân Chi đôi mắt có chút tức giận nhìn Kiều Nguyệt Nga, hắn phong kiếm về phía trước tay kết pháp ấn quát:
"Viêm Sư Liệp Hỏa."
Cây kiếm đang bay bắt run run tỏa ra hỏa diễm hóa hình thành một đầu mãnh sư nóng cháy.
"Quay về."
Một đạo thanh âm chậm rải vang lên, mãnh sư gào thét dữ dội kia tiêu tán không một dấu hiệu báo trước, Hàn Vũ Thiên từ trên không trung hạ xuống với một thân bạch bào tựa như tiên nhân giáng thế, hắn nâng tay nắm lấy chuôi kiếm.
"Hàn Vũ Thiên, ngươi cuối cùng cũng xuất hiện rồi."
Kiều Nguyệt Nga không vui mừng mà còn lao tới động thủ với hắn, Hàn Vũ Thiên mỉm cười thần hình lách nhẹ qua, kiếm đã kề vào trên cổ nàng.
"Ta mời ngươi tới là để quan sát Vạn Niên cung, chứ không phải gây chiến với trưởng lão."
"Hừ, là nàng ta động thủ trước."
Kiều Nguyệt Nga hừ lạnh không sợ một kiếm này của Hàn Vũ Thiên, mà dùng tay gạt nó sang một bên.
Hắn và nàng đạp không bước xuống trước cửa chính Vạn Niên cung, Hàn Vũ Thiên đưa thanh kiếm cho Luân Chi, sau đó dẫn Kiều Nguyệt Nga vào bên trong.
"Ngươi không sao chứ?"
Luân Chi đỡ lấy Thải Thuận Nhi hơi dò xét một chút hỏi, Thải Thuận Nhi lắc đầu cười nói:
"Cung chủ nói ta giao thủ một chút với nàng ấy, không ngờ nàng ấy cũng thật là mạnh đấy."
"Cô ta là từ Thiên Đan mà đột phá thành Vũ Cảnh, trong trận chiến dài hơi thì muội sẽ thua, nếu giao thủ liền vung đòn quyết định thì muội sẽ thắng, với điều kiện cô ta không dùng tới công pháp mà cung chủ đã đưa cho."
Nữ tử Ố đứng ở bên cạnh cười giải thích cho tiểu muội, Thải Thuận Nhi lúc này mới nhận ra một điều khác lạ.
Một đòn triệu hoán hư ảnh cự xà lúc trước, có chứa huyền diệu nàng từng được cảm nhận qua, là công pháp của cung chủ.
"Hóa ra nàng ấy cũng được cung chủ ban công pháp."
Thải Thuận Nhi mỉm cười cuối cùng đã thua tâm phục khẩu phục.