Nhận được tin tức Phàn Bình và Tiễn Đông Lai liền đến rất nhanh.
Trên thực tế, ám sát lúc này đây, còn muốn tùy ý hơn lần trước khi ở Thiên Thượng Hải.
Dù sao lúc ấy bọn họ là ở trên thuyền, trên thuyền có đông đảo người tu luyện, tuy nói không có đồng môn Đan Hà Tông, nhưng đều là người tu luyện cùng một đại lục, ít nhiều có chút quen biết. Nếu để cho bọn họ biết đồng môn sư huynh đệ tàn sát lẫn nhau, đối với thanh danh của Mạnh Thiên Thạch cũng không tốt, nếu như truyền đến sư môn, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Cho nên lúc ấy khi Mạnh Thiên Thạch quyết định trừ khử Mặc Sĩ Thiên Kỳ, là trải qua một phen tỉ mỉ sắp đặt.
Lần này là ở đất liền, chỉ có hai người Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước, vậy thuận tiện hơn rất nhiều. Cứ nghĩ muốn lặng yên không một tiếng động chém giết một người, chỉ cần thao tác thích đáng, ai biết Mặc Sĩ Thiên Kỳ là chết như thế nào? Dù sao khi người tu luyện hành tẩu ở bên ngoài, thường xuyên gặp phải rất nhiều nguy hiểm, lặng yên không một tiếng động chết ở bên ngoài có rất nhiều ví dụ, không cần truy cứu đến cùng.
Hơn nữa bọn họ đều thấy rằng, hai người Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước, một người là luyện đan sư gà còi nhưng lại uổng phí thực lực không đủ để xứng với tu vi Không Minh cảnh. Một người chính là thiếu nữ Vũ Hóa cảnh tầng chín, kém một cảnh giới, căn bản là không phải là đối thủ của bọn họ, đặc biệt một mình Mạnh Thiên Thạch cũng đủ để chém giết bọn hắn.
Lần này sau khi tách ra, Mạnh Thiên Thạch liền quyết định trừ khử Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở trên đường.
Còn Sở Chước, chẳng qua là nhân tiện, ai kêu nàng có mắt không tròng, thế nhưng ngu xuẩn cứu Mặc Sĩ Thiên Kỳ làm chi, thậm chí còn kết bạn cùng với hắn cùng trở lại đại lục, nếu như đã chết, cũng là Mặc Sĩ Thiên Kỳ liên lụy, chẳng trách ai.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn luôn là một tâm bệnh trong lòng Mạnh Thiên Thạch, nhiều năm như vậy, hắn nhịn lại nhẫn, vẫn không thể chịu đựng được sư phụ coi trọng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cái gì cũng tăng cường hắn, khiến cho đệ tử khác đều cảm thấy, sư phụ quá mức bất công, giống như chỉ có Mặc Sĩ Thiên Kỳ là đệ tử, những người khác đều là nhặt được.
Giữa người và người, vì sao lại chênh lệch lớn như vậy đây?
Dưới đủ loại áp lực, trong lòng Mạnh Thiên Thạch đã vặn vẹo, tự tay trừ khử Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã biến thành tâm ma của Mạnh Thiên Thạch.
Nếu như không có Mặc Sĩ Thiên Kỳ, lấy tư chất của hắn, tất nhiên có thể thành là tồn tại quan trọng nhất trong lòng sư phụ.
Nhưng ai biết, bọn họ nghĩ rất tốt, lại không nghĩ rằng, Sở Chước ở trong mắt bọn họ không là gì cũng là một chân nhân không lộ tướng.
Đợi khi Tiễn Đông Lai và Phàn Bình chạy tới, bọn họ phát hiện Mạnh Thiên Thạch đã bị té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, máu chảy đầy mặt, có chút ghê người, không biết sống chết.
Một nữ tử cầm trọng kiếm trong tay đứng bên cạnh Mạnh Thiên Thạch, Mặc Sĩ Thiên Kỳ thì lại ngồi xổm ở trong bụi cây cách đó không xa nhìn bọn họ.
Biểu tình có chút ý vị sâu xa.
Một màn này, thật sự là làm cho bọn họ cực chịu kích thích.
Nếu nói Mặc Sĩ Thiên Kỳ là luyện đan sư Không Minh cảnh chế phục Mạnh Thiên Thạch bọn họ còn tin tưởng một ít, nhưng một người tu luyện Vũ Hóa cảnh, làm sao có thể? Tuy rằng Mạnh Thiên Thạch là luyện đan sư, nhưng mấy năm nay hắn bởi vì Mặc Sĩ Thiên Kỳ, ngược lại chú trọng tu luyện, thực lực cũng không thấp, so với luyện đan sư khác thì lợi hại hơn một ít, đều không phải là là một người tu luyện Vũ Hóa cảnh có thể đối địch.
Phàn Bình là người tính tình nóng nảy, nhìn thấy một màn này, khóe mắt muốn nứt ra, không nói hai lời, lấy ra một đôi búa lớn rồi bổ tới hướng Sở Chước.
Sở Chước không chút hoang mang giơ kiếm đón đỡ công kích của hắn, thoáng dùng sức, trở bàn tay dễ dàng đánh ra một kiếm, Phàn Bình thế nhưng bởi vì vậy mà lui về phía sau vài bước mới đứng vững.
Thừa dịp Phàn Bình lui về phía sau, Sở Chước hai tay cầm kiếm, nhảy lên, quăng trọng kiếm tới trước mặt Phàn Bình.
Đây là tiết tấu muốn đánh mặt đó!
Phàn Bình cuống quít tránh đi, hiểm hiểm tránh được không có bị một kiếm đánh ở trên mặt.
Tiễn Đông Lai ở bên cạnh đang xem cuộc chiến mắt lộ ra kinh ngạc.
Vũ khí của Phàn Bình tuy là búa lớn, nhưng bình thường lại chú trọng rèn luyện thân thể, là một người thể tu, lực lớn vô cùng, một đôi búa lớn bị hắn vung múa được uy vũ sinh phong, ở trên mặt khí lực, cực ít có người có thể ngăn cản. Nhưng mà tiểu cô nương này thoạt nhìn thon nhỏ yếu đuối, lại thoải mái vung một kiếm đã bài trừ công kích của hắn, có thể thấy được lực cánh tay cũng kinh người.
Bên kia Phàn Bình sau vài lần đỡ công kích của Sở Chước, hai mắt đã tỏa sáng, kinh ngạc qua đi, thì mặt lộ vẻ hưng phấn, vung búa lớn, lại phát động công kích tới Sở Chước.
Sở Chước không chút hoang mang tiếp chiêu như cũ, mỗi một lần trọng kiếm và búa lớn chạm vào nhau, tia lửa bắn ra bốn phía, chỉ trong chốc lát, trên búa lớn đó thế nhưng xuất hiện vài cái lỗ hổng.
"Kiếm thật sắc bén!"
Phàn Bình sợ hãi thán phục một tiếng, nhìn Toái Tinh kiếm trên tay Sở Chước, trong mắt lộ ra vài phần cuồng nhiệt.
Hắn muốn thanh kiếm này.
Búa lớn của Phàn Bình là linh khí cấp năm, là dùng một loại địa tinh làm bằng sắt cứng rắn tạo ra, cực kì sắc bén. Nhưng búa lớn của hắn ở trước hàn quang trầm tĩnh của thân kiếm Toái Tinh, lại giống như phàm vật bằng sắt phổ thông chế tạo, lại càng làm nổi bậc lên Toái Tinh kiếm cực kì bất phàm.
Mặc dù không hiểu trọng kiếm này dùng cái tài liệu gì để rèn ra, nhưng vẫn nhìn ra nó bất phàm, hơn nữa thoạt nhìn cũng không giống như là vũ khí bản mạng của Sở Chước, tự nhiên làm cho người ta thấy cái mình thích mà thèm.
Phàn Bình hét lớn một tiếng, dùng một loại tốc độ không hợp với thể trạng cường tráng của hắn xông lên, hai chân bước đi trên mặt đất tạo thành một đám dấu chân, một đám khói bụi nổi lên cuồn cuộn, công kích này càng phát ra sắc bén. Rốt cuộc khi Sở Chước bị hắn vung hai lưỡi búa đến, chấn động lui về phía sau vài bước.
Nhưng mà Tiễn Đông Lai đang xem cuộc chiến thần sắc lại ngưng trọng vài phần, dĩ nhiên nhìn ra, Phàn Bình phải thua.
Phàn Bình là cảnh giới Không Minh cảnh tầng sáu, bởi vì lực vô cùng lớn, thậm chí có thể khiêu chiến vượt bậc người tu luyện Không Minh cảnh tầng chín. Theo lý thuyết đối phó một người tu luyện Vũ Hóa cảnh tầng chín, có thể dễ dàng có được thắng lợi kiểu nghiền áp.
Nhưng hiện tại, Phàn Bình lại lâm vào bên trong khổ chiến, ngược lại tiết tấu của đối phương thập phần vững vàng như cũ, cho dù lui về phía sau, cũng chỉ là kế hoãn binh.
Đột nhiên Tiễn Đông Lai động thủ.
Đồng thời Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang xem cuộc chiến lập tức phản ứng kịp, liền muốn ra tay, đột nhiên bị một móng vuốt của A Chiếu cào trở về.
"A Chiếu lão đại, ta muốn đi giúp Sở cô nương..." Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút ủy khuất.
A Chiếu khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn một, gà còi như vậy, tin tưởng là đi giúp Sở Chước mà không phải liên lụy nàng?
A Chiếu không để ý đến hắn, đứng im ở nơi đó như cũ, nhìn chằm chằm Tiễn Đông Lai.
Tuy rằng Sở Chước và Phiền Bình quấn đấu, nhưng vẫn luôn chú ý Tiễn Đông Lai, phát hiện hắn động thủ, nàng trước tiên là khom người tránh thoát Hỏa Viêm phù Tiễn Đông Lai dùng làm ám khí đánh lén, cũng dựa thế nhảy lên, sau đó hai chân đá tới hướng Phàn Bình.
Chỉ trong mấy hơi thở, liền đá ra trên trăm cái.
Phàn Bình khép hai tay lại, cản trở Sở Chước công kích đá tới đầu mình, cảm giác được chỗ hai tay bị đá ẩn ẩn bị đau, khí lực của nữ nhân này cũng thật không nhỏ.
"Tiền huynh, không cần ngươi tới giúp ta, ta nhất định có thể thu thập con quỷ nhỏ này! Đến lúc đó, kiếm của ả chính là của ta!" Phàn Bình vừa cản trở Sở Chước công kích, vừa rút ra thời gian trả lời, lại giơ búa lớn lên đánh tới Sở Chước.
Làm sao Tiễn Đông Lai sẽ nghe hắn, lại để cho hắn một mình đối phó, thì phải bước lên vết xe đổ của Mạnh Thiên Thạch.
Nữ nhân này cũng không đơn giản, tu vi nhìn như Vũ Hóa cảnh, nhưng thực lực còn muốn cao hơn Không Minh cảnh, hơn nữa ra chiêu thành thạo lão luyện, rõ ràng chính là người có kinh nghiệm chiến đấu.
Trừ phi, nữ nhân này chỉ dùng thủ đoạn gì để che giấu tu vi, tu vi cũng không phải là Vũ Hóa cảnh.
Nghĩ xong, Tiễn Đông Lai vội vàng nhắc nhở: "Phàn huynh, nàng cũng không phải là tu vi Vũ Hóa cảnh, chúng ta đều bị nàng lừa."
Phàn Bình đầu tiên là giật mình, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn về phía Sở Chước mang theo vài phần lạnh ý, hừ giọng nói: "Thì ra là hạng người giấu đầu lộ đuôi của bọn đạo chích, người ngay cả tu vi chân thật cũng không dám lộ ra, có thể thấy được nữ nhân này không phải là thứ gì tốt."
Dứt lời, không còn thương tiếc nhỏ yếu nữa, ra chiêu ác liệt ngoan độc hơn.
Sở Chước nhịn không được nở nụ cười, trong mắt cũng không có ý cười, giễu cợt nói: "Ta có phải tu vi Vũ Hóa cảnh hay không, ăn gạo nhà các ngươi sao? Đánh không lại thì cứ việc nói thẳng, cần gì tìm lấy cớ cho mình? Không nói đến các ngươi vô cớ chém giết chúng ta, chẳng lẽ chính là hạng người quang minh lỗi lạc?"
Lời này quả thực chọc giận, không chỉ có Phàn Bình giận tím mặt, ngay cả Tiễn Đông Lai cũng giận dữ.
Khi nào thì bọn họ bị cái nữ nhân như vậy châm chọc chứ?
Tiễn Đông Lai cười lạnh nói: "Dong dài nhiều với nàng như vậy làm chi? Phàn huynh, trực tiếp giết nàng là được."
Phàn Bình đáp ứng một tiếng, ỷ vào thân cao, búa lớn nện xuống hướng đỉnh đầu của Sở Chước.
Sở Chước nghiêng thân thể một, trọng kiếm điểm xuống đất, đồng thời một cước đá hướng đầu gối của hắn. Nàng đá một đá này là dùng mười thành khí lực, chỉ nghe được tiếng răng rắc vang lên, xương đùi Phàn Bình thế nhưng liên tiếp bị một cước này đá gãy, chỉ có thể quì gối xuống.
Lúc này, Sở Chước lại nhảy lên, hai tay cầm kiếm, một kiếm đập tới ót của hắn.
Khi nhìn thấy Sở Chước đá hướng đầu gối Phàn Bình, Tiễn Đông Lai liền biết phải gặp chuyện không may, vội vàng đi qua cứu viện.
Chỉ tiếc, hắn còn chưa tới được, đột nhiên phía trước có cái bóng đen xẹt qua, còn chưa thấy rõ ràng là cái gì, chỉ cảm thấy trán đau xót, thân thể đã khống chế không được mà bay lên cao cao, lại nặng nề đập xuống mặt đất, phát ra một tiếng bình trầm đục.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngồi xổm ở trên bụi cây, ngơ ngác nhìn con yêu thú nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh.
Nếu không phải hắn nhìn chằm chằm vào Tiễn Đông Lai phòng ngừa hắn ta ra tay, cũng sẽ không nhìn thấy được một màn hắn ta bị một con tiểu yêu thú chỉ một móng vuốt thì đá bay.
Quả thực muốn lên trời mà, lão đại của ta!
Tốc độ này, lực lượng này, quá dứt khoát!
Lại nhìn A Chiếu ở bên cạnh bình tĩnh ngồi ở đây vẫy đuôi như cũ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại ý thức được đây căn bản là không phải một yêu thú cấp thấp, trực giác của hắn là đúng, may mắn mình không có luẩn quẩn trong lòng mà đi chọc nó, ngược lại có nhiều lấy lòng.
Nhìn Tiễn Đông Lai té ngã nằm trên mặt đất không dậy nổi, Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút đồng tình hắn ta.
Một con yêu thú giả heo ăn hổ như vậy, thời điểm chiến đấu ai sẽ chú ý nó chứ? Đây cũng là nguyên nhân Tiễn Đông Lai thất thủ.
Ở khi A Chiếu ra tay, Sở Chước cũng quăng mấy kiếm đi qua, đập Phàn Bình hôn mê.
Giải quyết Phàn Bình xong, Sở Chước không khách khí đập Tiễn Đông Lai bị một móng vuốt của A Chiếu biến thành nửa chết nửa sống thêm mấy kiếm cho ngất đi, để cho hắn cùng làm bạn với đám người Mạnh Thiên Thạch.
Giải quyết ba người này xong, Sở Chước thu kiếm mà đứng đó, trên trán hơi hơi thấm mồ hôi, hô hấp coi như vững vàng.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt kích động nhìn nàng, nghẹn một lúc lâu, mới nói: "Sở cô nương, cô thật lợi hại!"
Ánh mắt Sở Chước vốn có chút lạnh lùng dần dần khôi phục long lanh trong suốt, mỉm cười với hắn, thu hồi Toái Tinh kiếm vào nhẫn không gian, sau đó đi qua, không khách khí lấy nhẫn không gian của ba người Mạnh Thiên Thạch.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn động tác thuần thục của nàng, có chút cứng đơ.
Ừm, đây coi như là một loại biến tướng đen ăn đen, đã bọn họ dám đến chọc nàng, thì không nên trách nàng thu một ít chiến lợi phẩm.
Ba người bị trọng kiếm Sở Chước đánh ngất, tạm thời chưa tỉnh lại, Sở Chước hỏi: "Muốn giết bọn hắn không?"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đầu tiên là hoảng sợ, sau đó có chút rối rắm, sau một lúc lâu mới nói: "Ta muốn hỏi sư huynh một ít vấn đề."
Sở Chước gật đầu, đối với quyết định của hắn không nói cái gì, để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ trói đám người Mạnh Thiên Thạch lại với nhau thành bánh chưng, quăng bọn họ đến địa phương Tê Vũ thú đâm đầu chết, rồi mới lấy ra bình chứa Hủ Xuân Hoa, mở nắp ra, đặt tới cái mũi của Mạnh Thiên Thạch.
Công hiệu của Hủ Xuân Hoa, có thể huân người ta chết thành sống.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ là người có cái mũi linh mẫn, không hề có điềm báo mà ngửi được hương vị Hủ Xuân Hoa, kêu thảm một tiếng ngã xuống đất không dậy nổi.
Sở Chước: "... ..."
Mạnh Thiên Thạch cũng bị Hủ Xuân Hoa huân tỉnh.
Khi tỉnh lại, đầu óc choáng váng choáng váng nặng nề, hương vị hiếm thấy đó, chỉ cảm thấy thân giống như đang ở trong địa ngục, hận không thể hôn mê đi. Nhưng mà hắn không có cơ hội ngất xỉu, tuy rằng hương vị Hủ Xuân Hoa là hiếm thấy, nhưng nó vốn có công hiệu tỉnh táo tinh thần, tỉnh người, căn bản không thể ở khi ngửi được hương vị này thì hôn mê đi.
Đây cũng là nguyên nhân Hủ Xuân Hoa được gọi là kỳ hoa, tuy rằng chỉ là linh thảo cấp ba, nhưng bởi vì mùi hôi thối mà khiến cho người ta hận không thể tiêu diệt sự sống.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm cái mũi, quả thực không thể tin Sở Chước cô nương xinh đẹp khả ái như vậy, thế nhưng thu thập cái thứ này.
Thật sự là rất phá vỡ hạn cuối.
Thấy Mạnh Thiên Thạch tỉnh lại, Sở Chước giống như không có việc gì cất Hủ Xuân Hoa đi, đợi mùi hôi thối trong không khí tán đi rồi, mới thu hồi linh quang hộ thể, như thế trên người nàng sẽ không sẽ để lại mùi của Hủ Xuân Hoa.
Từ khi Hủ Xuân Hoa xuất hiện, A Chiếu cũng đã chạy xa lúc này nhảy đến trên vai nàng một lần nữa.
Thần sắc Mặc Sĩ Thiên Kỳ phức tạp nhìn Mạnh Thiên Kỳ, nói: "Sư huynh, huynh thật sự hận ta như vậy?"
Mạnh Thiên Thạch nhìn đến khuôn mặt này, ánh mắt đỏ lên, huyệt thái dương đập thình thịch, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không hận ngươi, vì sao sẽ ba phiên mấy bận thiết kế giết ngươi? Thật giận vận khí của ngươi luôn luôn tốt đến thần kỳ, cuối cùng liên tục hóa nguy thành an."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ rũ mắt: "Vì sao huynh hận ta?"
"Vì sao?" Mạnh Thiên Thạch cổ quái cười rộ lên: "Nguyên nhân hận ngươi hơn, không chỉ có sư phụ bất công, còn có Đan Hà Tông. Dựa vào cái gì sư phụ lại cho rằng chỉ có ngươi mới có thể chống đỡ Đan Hà Tông, mà chúng ta không thể? Nếu không có ngươi, Đan Hà Tông sẽ là của ta! Ta mới là đệ tử sư phụ cực kỳ vừa ý, từ sau khi ngươi đến, thì ngươi đã thay thế hết thảy của ta..."
Mạnh Thiên Thạch càng nói càng kích động, ánh mắt đỏ lên giống nhau muốn nhỏ từng giọt máu, oán độc trừng trừng nhìn hắn: "Vì sao không thể giết chết ngươi đây?"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ trầm mặc một lát, chậm rì rì nói: "Cho nên, trước kia ở sư môn, mấy lần ta gặp được nguy hiểm, cũng là sư huynh ngươi làm?"
"Đúng, là ta." Mạnh Thiên Thạch trả lời thật sự sảng khoái.
"Phụ mẫu ta chết..."
"Tuy không phải ta làm, nhưng bọn họ đã chết cũng là ta ở sau lưng thúc đẩy." Mạnh Thiên Thạch nhếch miệng cười rộ lên: "Ngươi không biết mình ở Đan Hà Tông có bao nhiêu làm cho người ta chán ghét, cũng nhiều người chán ghét ngươi. Bọn họ nghĩ muốn trừ khử ngươi, nhưng dù sao vận may của ngươi không chết được, cho nên bọn họ liền quyết định ra tay với phụ mẫu của ngươi. Phụ mẫu của ngươi chết, kỳ thực cũng không phải ngoài ý muốn, là chúng ta an bài ..."
Mạnh Thiên Thạch nói còn chưa xong, thì nhìn thấy kiếm sắc đâm thủng xuyên qua trước ngực.
Hắn ta ngơ ngác cúi đầu nhìn một lát, lại nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ cầm lấy kiếm, mặt không chút thay đổi, đầy mặt không tưởng tượng nổi, thẳng cho đến khi tắt thở bỏ mình.
Chắc chắn, hắn chưa bao giờ tin tưởng, Mặc Sĩ Thiên Kỳ sẽ thật sự giết hắn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngồi ở trước mặt hắn, thật lâu không đứng dậy.
Sở Chước đứng ở một bên, nhìn gương mặt không có biểu tình gì của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cảm thấy loại thời điểm này, hắn giống như có chút bóng dáng luyện đan sư biến thái đời trước.
Quả nhiên một người có thể từ ngốc bạch ngọt tiến hóa thành biến thái, chưa bao giờ là không có nguyên nhân.
Sau một lúc lâu, Sở Chước an ủi nói: "Hắn ta đã tính kế giết chết phụ mẫu của huynh, vậy hiện tại huynh giết chết hắn, coi như là báo thù cho bọn họ."
Rốt cuộc thần sắc Mặc Sĩ Thiên Kỳ chuyển động.
Hắn dùng lực lau mặt một phen, cúi đầu nói: "Kỳ thực ta đã sớm hoài nghi, phụ mẫu của ta đưa ta đến Đan Hà Tông đến năm thứ năm thì ngoài ý muốn mất đi, bọn họ bị chết rất thảm, thi cốt không còn, nghe nói là bị dã thú ăn luôn... Bọn họ đối với ta rất tốt, tuy rằng chỉ là người thường, nhưng ta nghĩ chờ khi ta có năng lực, ta muốn luyện ra Duyên Thọ đan tốt nhất, kéo dài tuổi thọ cho bọn họ. Nào biết đâu, ta vừa mới trở thành luyện đan sư cấp ba, thì bọn họ đã chết ngoài ý muốn."
"Lúc ấy ta cũng tưởng ngoài ý muốn, nhưng mà sau đó lại phát hiện cũng không phải... Tuy rằng ta không muốn tin tưởng, nhưng ta không tìm ra chứng cớ, hơn nữa sư phụ quả thật quá mức thiên vị ta, khiến cho sư huynh đệ khác bất mãn. Ta cho là bọn họ chỉ là bất mãn thôi, về sau chờ ta trở thành luyện đan sư cao cấp, ta sẽ gánh lên trách nhiệm sư môn, cũng sẽ chỉ cho bọn họ. Nào biết ta thường xuyên gặp được nguy hiểm, mặc dù có thể hóa nguy thành an, nhưng quả thực cũng nghĩ mà sợ, đành phải lựa chọn không hề rời khỏi sơn môn, một lòng vùi đầu luyện đan..."
Danh Sách Chương: