Đan Hạc Lương nhìn chằm chằm nữ tu đột nhiên xuất hiện, hai mắt sâu thẳm.
Đây là một nữ tu cực kì xinh đẹp, giới tu luyện mỹ nhân không ít, nhưng nàng mỹ lệ còn ở phía trên phần đông nữ tu, khiến người ta liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy nàng ở trong đám người. Hơn nữa dung nhan sạch sẽ, đều có một loại dung mạo khiến nam nhân thương tiếc xúc động, đột nhiên nhìn thấy, không khỏi có chút thất thần, cực ít có nam nhân nào có thể cự tuyệt mỹ nhân mảnh mai đến khiến tim người ta nhảy loạn như vậy.
Đột nhiên, hắn cười chói sáng, hai mắt tỏa ánh sáng rạng rỡ, thanh âm ấm áp: "Vị cô nương này, không biết nàng đi theo tại hạ có gì muốn làm sao?"
Sở Chước đánh giá hắn, cũng mỉm cười với hắn, thanh âm êm nhu mềm mại: "Đan Hạc Lương công tử, mạo muội vị quấy rầy, tại hạ chỉ muốn hỏi thăm ngươi một sự kiện."
Đan Hạc Lương lại cười nói: "Không biết cô nương muốn hỏi thăm chuyện gì, nếu tại hạ có thể hỗ trợ, tự nhiên không hề thoái thác."
Sở Chước đột nhiên tiến lên một bước.
Đan Hạc Lương đứng ở nơi đó, thần sắc chưa biến, nhưng mà tay lui ở trong áo bào đã bấm lên, cả người căng chặt, cảnh giác nhìn nàng.
Hắn tuy rằng cảm giác được có người theo dõi, nhưng không cách nào xác định người này tồn tại, càng không cần phải nói nữ tu này đột nhiên hư không xuất hiện, lấy nhãn lực của hắn, thế nhưng nhìn không ra nàng làm sao ẩn tàng chính mình, chung quanh có thể có đồng bạn khác.
Hết thảy đều làm cho hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sở Chước tùy ý đi lên trước vài bước, sau đó dừng lại, ánh mắt rơi xuống trên tay hắn.
Đột nhiên, nàng cười thản nhiên xinh đẹp, nói với hắn: "Khả năng cần Đan Hạc Lương công tử đi theo giúp ta một chuyến."
"Cái gì —— "
Đan Hạc Lương lòng sinh cảnh giác, tuy rằng phản ứng cực nhanh, vẫn không thể phòng bị hoàn toàn, dư quang khóe mắt nhìn thấy gì đó, đột nhiên phía trước tối sầm, trong lòng thầm kêu không xong, tiếp theo đã bất lực.
Khi Đan Hạc Lương khôi phục ý thức, phát hiện mình bị một sợi dây thừng vô cùng cứng rắn trói buộc ở trên một cái ghế, thân thể hư không mềm yếu vô lực.
Chung quanh rất tối, chỉ có xa xa một ngọn đèn như hạt đậu, xa xôi chiếu sáng lên hắc ám. Hắn chớp xuống ánh mắt có chút vô lực, miễn cưỡng nhìn qua, đáng tiếc trừ bỏ cốc đèn đó, chung quanh mê mê mênh mông, chỉ biết là không gian thật lớn, nhưng có cái gì thì lại nhìn không rõ lắm.
Đan Hạc Lương nhớ tới nữ tu nhìn thấy trước khi hôn mê, quả nhiên nữ tu đó dám hiện thân, khẳng định là có chỗ dựa dẫm, buồn cười hắn thế nhưng bởi vì khinh thị dung mạo nhu nhược của nàng, rơi vào màn này.
Tuy rằng lúc này bị trói buộc, nhưng Đan Hạc Lương cũng không lo lắng an nguy của mình, nếu nữ tu đó muốn giết hắn, đã sớm ra tay, mà không phải trói buộc hắn nhốt ở trong này.
Hắn dùng đầu lưỡi đội lên hàm trên, trong khoang miệng giống như còn lưu lại viên hương vị thuốc, đây là nguyên nhân làm cho thân thể hắn hư không yếu ớt vô lực.
Quả nhiên, đợi một lát, phía trước xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh.
Nàng đưa lưng về phía ngọn đèn, lờ mờ mà đến, dáng người động lòng người, không cần xem mặt cũng biết là một mỹ nhân tuyệt đỉnh.
Đan Hạc Lương nheo mắt lại, tầm mắt định mục tiêu vài lần, vẫn không thể thấy rõ ràng bộ dạng của người trước mặt, không khỏi nở nụ cười, nói: "Cô nương, nàng nhốt tại hạ tới đây, không biết có chuyện gì?"
Sở Chước đứng ở trước mặt hắn, cúi đầu đánh giá kỹ hắn.
Hai mắt của hắn mơ màng, hàm chứa ánh sáng đa tình, cho dù trở thành tù nhân, vẫn rất tuấn mỹ.
Sau một lúc lâu, nàng nhẹ cười ra tiếng, nói: "Thiếu cung chủ Bát Thần Cung quả nhiên dáng vẻ bất phàm, tuấn mỹ vô song, làm tại hạ thật tôn sùng."
Cơ bắp trên mặt Đan Hạc Lương hơi hơi co rúm, ánh mắt rung động, biến hóa này vô cùng mỏng manh, nếu không phải Sở Chước nhìn chằm chằm vào hắn, căn bản không thể phát hiện. Về sau hắn cười nói: "Ta không biết cô nương nói cái gì, nếu như ta là thiếu cung chủ Bát Thần Cung, làm sao lưu lạc đến hoàn cảnh thế này, cô nương thật sự là nói đùa."
Sở Chước kéo một cái ghế ngồi vào trước mặt hắn, cười tủm tỉm nói: "Thiếu cung chủ không cần vội vã phủ nhận, sao tại hạ biết được thân phận của ngươi, cũng là ngẫu nhiên, ngươi chính là thiếu cung chủ do chính miệng thánh nữ Bát Thần Cung Chuyên Tôn Văn Địch thừa nhận, tại hạ cũng sẽ không nhận sai. Đặc biệt Bát Thần Cung công tử là người có dáng vẻ xuất chúng như thế, muốn quên cũng rất khó." ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d
Đan Hạc Lương nhếch môi, cằm căng chặt, sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Đây là biến tướng thừa nhận thân phận của mình.
Sở Chước như cũ là dáng vẻ tươi cười, nhỏ nhắn mềm mại xinh đẹp, nhưng lúc này dừng ở trong mắt nam tù nhân, chỉ cảm thấy tà ác nói không nên lời.
"Ừm, tại hạ tâm nghi Đan Hạc Lương công tử, ngày ngày nhớ thương như điên, trong lúc nhất thời nhịn không được muốn bắt ngươi đến bên cạnh, để có thể ngày ngày làm bạn..."
"Khụ khụ khụ!!!"
Một tiếng ho khan giống như bị kinh hãi vang lên, Đan Hạc Lương đầu tiên là ngây người, sau đó không nói gì nhìn ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn nữ tu nói ra loại lời gan lớn lớn mật này. Từ trong tiếng ho khan vừa rồi đó có thể phỏng đoán, xem ra tới đây trừ bỏ nữ nhân này ra, còn có những người khác, chỉ tiếc chung quanh rất tối, hắn căn bản nhìn không rõ lắm.
Đối mặt với Sở Chước lớn mật tỏ tình, Đan Hạc Lương lựa chọn trầm mặc.
Sở Chước nở nụ cười với hắn: "Tại hạ vẫn luôn muốn gần gũi với Đan Hạc Lương tử, nay thật vất vả thỉnh được Đan Hạc Lương công tử đến làm khách, Đan Hạc Lương công tử liền an tâm ở lại đây thôi."
Đan Hạc Lương nghe mà khóe miệng giật giật, nàng mời người khác làm khách chính là cách mời này? Trói gô người ta lại, để ở một nơi tối tăm ngột ngạt?
Thẳng đến khi Sở Chước đứng dậy rời khỏi, Đan Hạc Lương vẫn không hiểu mục đích của nàng.
Nhưng mà hắn có thể xác định, hắn hẳn là còn tại Huyết Linh thành, nếu như mình một người sống sờ sờ có thể bị nàng mang ra khỏi Huyết Linh thành, vậy Huyết Linh thành cũng quá vô năng rồi. Nhưng mà như thế này mới là đáng sợ nhất, nữ tu này không biết giấu hắn ở chỗ nào trong Huyết Linh thành, thế nhưng có thể bất động thanh sắc đưa hắn đi, làm cho hắn trong lúc nhất thời không có đầu mối.
Sở Chước cùng Huyền Ảnh ngồi vào trong sương phòng khách điếm, Huyền Ảnh nhìn Sở Chước muốn nói lại thôi.
"Chủ nhân, lời vừa rồi tỷ nói, nếu lão đại mà biết được thì..." Huyền Ảnh bất an nhắc nhở nàng, kêu nàng đừng đùa quá trớn.
Sở Chước rót chén linh trà, thổi thổi hơi nóng trên chén trà, cười nói với hắn: "Đệ không nói cho huynh ấy, thì huynh ấy sẽ không biết."
"Nếu như lão đại hỏi thì làm sao bây giờ?" Huyền Ảnh ngay thẳng hỏi.
"Đệ coi như không biết." Sở Chước nói, đồng thời cũng nói với bé rùa nằm úp sấp ở trên bàn gặm nhấm bánh Bát Bảo: "Huyền Uyên cũng vậy, đều coi như không biết."
Bé rùa ngẩng đầu nhìn nàng, một đôi mắt đậu đen ngơ ngác, cũng không biết có nghe lọt được không.
Sở Chước vươn tay sờ sờ linh văn trên mai rùa của nó, chợt nghe được Huyền Ảnh nghi hoặc hỏi: "Chủ nhân, thì ra Đan Hạc Lương kia là thiếu cung chủ Bát Thần Cung, tỷ tóm hắn làm cái gì? Dùng để uy hiếp Bát Thần Cung sao?"
Sở Chước thú vị nhìn hắn: "Vì sao đệ cảm thấy ta muốn dùng hắn đến uy hiếp Bát Thần Cung?"
"Tỷ cũng bắt hắn trói lại, quăng vào trong vạn pháp đỉnh nhốt lại, không phải dùng hắn để uy hiếp Bát Thần Cung thì là cái gì?" Huyền Ảnh tuy rằng khờ, nhưng trong lòng là một mảnh thông thấu, vị chủ nhân này của hắn làm việc xưa nay có kết cấu, muốn thắng được hảo cảm của một người thì cực kì dễ dàng, nếu nàng thật sự muốn tiếp cận Đan Hạc Lương, đều có biện pháp khác, nhưng lần này nàng trực tiếp trói người quăng vào trong vạn pháp đỉnh, có thể thấy được căn bản chưa tính để đường lui cho mình.
"Ngày khác nếu có thể sử dụng được mà nói, đương nhiên có thể dùng để uy hiếp." Sở Chước nói xong, thở dài: "Sợ là sợ ở người ta không chịu uy hiếp."
Nếu như Bát Thần Cung sẽ chịu uy hiếp, đời trước Dan Hạc Lương sẽ không phải chết ở Huyết Linh thành, làm cho thánh nữ Bát Thần Cung tự mình ra mặt, đi tới Huyết Linh thành tra xét lý do Đan Hạc Lương chết.
Nếu đều sẽ phải chết, Sở Chước quyết định trước nhốt hắn lại, chờ nhìn xem ai ra tay với Đan Hạc Lương, cũng nhìn xem người giết Đan Hạc Lương cùng ám sát nàng có phải là cùng một người hay không.
Nghĩ xong, Sở Chước phân phó Huyền Ảnh: "Gần đây đệ nhiều chú ý một chút tình huống Huyết Linh thành."
Huyền Ảnh ngốc ngốc gật đầu, thiên phú thần thông của hắn là ẩn tàng, dùng để tìm hiểu tin tức thì vô cùng thuận tiện, trừ phi tu vi cao hơn hắn, nếu không trong cùng giai thì rất ít có người tu luyện có thể nhận thấy được hắn tồn tại.
Nhưng mà Đan Hạc Lương có thể ở trong sự ẩn tàng của Huyền Ảnh, vẫn nhận ra được nàng theo dõi, có thể thấy được hắn cũng có chỗ hơn người, không biết là hắn ngũ cảm trời sinh sâu sắc, hay là có ôm linh khí gì có thể dò xét.
Ngày kế tiếp, Sở Chước vẫn mang theo Huyền Ảnh đi dạo chung quanh ở trong Huyết Linh thành.
Qua mấy ngày, nàng gặp được người tu luyện họ Kha ở trong tửu lâu, hắn đang tìm kiếm Đan Hạc Lương ở chung quanh, gặp ai cũng nói: "Đan Hạc Lương quả nhiên là tên tiểu nhân, khẳng định là sợ ta tìm tới cửa, thế nhưng không rên một tiếng liền biến mất, hắn nhất định là vì tránh né ta."
"Kha đạo hữu, Đan công tử hẳn là không phải người như vậy, ngươi hiểu lầm hắn rồi." Nữ tu có hảo cảm vớiĐan Hạc Lương nhịn không được nói chuyện thay hắn: "Khẳng định là có chuyện gì mới đột nhiên rời khỏi thôi."
Kha Bằng Trình cười lạnh nhìn nữ tu nói chuyện: "Đám nữ nhân các người chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong, Đan Hạc Lương hắn trừ bỏ cái túi da bị thịt để gặp người, thì còn có chỗ nào đáng khen? Đừng nói cho ta, các ngươi nhìn trúng là túi da bị thịt của hắn."
Vài nữ tu bị hắn oán giận đến mặt cười tức hồng lên, tức giận nhìn trừng trừng hắn, cảm thấy hắn không thể nói lý.
Kha Bằng Trình oán giận hoàn một đám nữ tu nói chuyện thay Đan Hạc Lương xong, tiếp tục đi tìm Đan Hạc Lương.
Đáng tiếc mặc kệ hắn tìm thế nào, đều tìm không thấy tung tích của Đan Hạc Lương, ngay tại khi hắn hoài nghi Đan Hạc Lương có phải đã lặng lẽ rời khỏi Huyết Linh thành hay không, chuẩn bị đi chỗ thủ vệ nơi cổng thành hỏi một câu, đột nhiên phát hiện trong âm thầm cũng có một nhóm người đang tìm kiếm Đan Hạc Lương.
Đối phương tìm khắp nơi không gặp Đan Hạc Lương, liền tìm được trên người Kha Bằng Trình.
"Ngươi mang công tử chúng ta đi nơi đâu?" Cầm đầu là một gã tráng hán âm trầm nói.
"Công tử các ngươi là ai?" Kha Bằng Tình cảnh giác hỏi.
"Đừng vô nghĩa! Công tử chúng ta nay không rõ tung tích, ngày đó vừa vặn ngươi có xung đột cùng hắn, khẳng định là ngươi ra tay với hắn..."
Kha Bằng Trình rốt cục hiểu rõ hắn nói là ai, nhất thời cả giận: "Ta cũng đang đi tìm hắn, hắn còn nợ ta một thứ, nếu ta muốn mang hắn đi, hiện tại đã sớm nhân cơ hội rời khỏi Huyết Linh thành rồi. Đổi lại là các ngươi..." Hắn cảnh giác nhìn nhóm người này: "Các ngươi nói Đan Hạc Lương là công tử của các ngươi, các ngươi lại là người phương nào?"
Nhóm người này chính là đánh giá nhìn hắn, cũng không nói chuyện.
May mắn nơi này là Huyết Linh thành, cho dù khiến cho bọn hắn có điều hoài nghi đối với lời Kha Bằng Trình nói, cũng không tiện động thủ ở đây.
Bọn họ lại hỏi một chút, xác nhận Kha Bằng Trình giống như cái gì cũng không biết, mới không tình nguyện để cho hắn rời khỏi. Lúc Kha Bằng Trình rời đi, trong lòng âm thầm thở phào, vẫn chưa nhìn đến ánh mắt đám người đối diện, đã nổi sát tâm với hắn. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Sở Chước cùng Huyền Ảnh dựa ở nhã sương trong tửu lâu quan sát, chung quanh rất nhiều tầm mắt, đám người kia cũng không phân biệt được từng người, cho nên cũng không phát hiện bọn họ.
Trở lại khách sạn, Sở Chước phân phó Huyền Ảnh vài câu.
Nửa đêm Huyền Ảnh rời khỏi khách sạn, thẳng đến khi hừng đông mới trở về, hơn nữa nói cho Sở Chước: "Chủ nhân, Kha Bằng Trình bị người giết."
Sở Chước vẫn chưa ngoài ý muốn, hỏi: "Hắn là chết như thế nào?"
"Đệ cũng không biết." Huyền Ảnh có chút hoang mang nói: "Đệ vẫn luôn đi theo hắn, hắn ở tại khách điếm Huyết Đồng phố, đệ vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa phòng của hắn, đợi khi phát hiện hơi thở của hắn đột nhiên biến mất, đệ phát hiện không đúng, đi vào xem xét, thì hắn đã chết rồi."
Đây cũng là Huyền Ảnh rất khó hiểu, rõ ràng không có bất luận dấu vết của kẻ nào đi vào, vì sao đột nhiên thì người đã chết đây?
Lúc ấy hắn xem xét qua tử trạng của Kha Bằng Trình, linh phủ nghiền nát, thức hải bị hủy, nguyên thần đã mất, chỉ còn lại có một cỗ thi thể.
Sở Chước nghe được mà trong lòng trầm xuống, Huyền Ảnh là người tu luyện Thánh Đế cảnh, am hiểu ẩn nấp, đối phương vẫn có thể giết người ở dưới mí mắt của hắn, trừ phi thực lực của đối phương cao hơn hắn, tu vi có thể đạt tới Hóa Thần cảnh, làm được thần không biết quỷ không hay. Chỉ là người tu luyện Hóa Thần cảnh cần gì đi ám sát một gã người tu luyện mới là Tinh Linh cảnh, trực tiếp động thủ là được, không ai dám nói cái gì.
Còn có một khả năng, đối phương có một loại thủ đoạn ám sát, ngay cả người tu luyện Thánh Đế cảnh cũng không cách nào phát hiện.
Tựa như đời trước nàng đột nhiên bị giết, cũng là thần không biết quỷ không hay, ngay cả bản thân nàng cũng chưa ý thức được phát sinh chuyện gì, người đã chết rồi.
Loại thủ đoạn ám sát này, cũng không gặp nhiều.
Sở Chước buộc chặt tâm tình, càng tiếp cận, trong lòng nàng càng thêm áp lực, nàng muốn điều tra rõ ràng đời trước vì sao mình chết, lại phát hiện khả năng sẽ liên lụy ra rất nhiều chuyện cùng phiền toái.
Giờ khắc này, nàng đột nhiên có chút nhớ nhung Phong Chiếu.
Nếu Phong Chiếu ở nơi này, hắn không sợ trời không sợ đất, chắc chắn làm rõ ràng hết thảy, mặc kệ có bao nhiêu phiền toái, với hắn mà nói đều không phải là chuyện gì.
Sau một lúc lâu, nàng thở dài, đứng dậy tiến vào nội thất, để cho Huyền Ảnh canh ở trước cửa, đầu tiên là dùng một cái trận bàn cấp mười bày ra trận ngăn cách, mới lấy ra vạn pháp đỉnh, nàng tiến vào trong vạn pháp đỉnh.
Vạn pháp đỉnh là bán thần chi khí, cùng Thiên Thần trượng của Trường Thừa có cách làm khác nhau, kết quả kỳ diệu như nhau, lực phòng ngự thật tốt, ngày đó Phong Chiếu nói, nàng thấy khó chịu người nào, thì cứ quăng vào trong vạn pháp đỉnh khóa lại, trừ phi là chủ nhân thả ra, nếu không chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong vạn pháp đỉnh, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, là nhà giam tốt nhất.
Đây cũng là nguyên nhân nàng tự tin Đan Hạc Lương sẽ không bị người khác phát hiện.
Đan Hạc Lương bị trói buộc cột vào trên ghế như cũ, người tu luyện sau khi ích cốc thì không ăn không uống cũng không thành vấn đề, nhưng nếu như không có linh khí hấp thu, dài lâu đi xuống, thân thể cũng sẽ chịu không nổi.
Đợi mấy ngày ở trong vạn pháp đỉnh, thần sắc của Đan Hạc Lương có chút tiều tụy, híp mắt nhìn Sở Chước.
Sở Chước nhìn thấy hắn, nói thẳng: "Kha Bằng Trình đã chết rồi."
Trên mặt Đan Hạc Lương lộ ra thần sắc giật mình, lập tức liền phản ứng kịp: "Ai giết?"
Danh Sách Chương: