Gió tuyết càng lúc càng lớn, con đường này giống như không có cuối cùng.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn gió tuyết đầy trời, đột nhiên cảm giác được trong lòng chợt nhẹ, xốc áo choàng lên nhìn xuống, phát hiện nào còn có người, chỉ còn lại có một con tiểu hồng xà đang tìm kiếm chui vào trong vạt áo hắn.
Xem tình huống hiện tại của nàng có phần không đúng, hắn nhẫn nhịn xuống.
Tiểu hồng xà vòng ở trên ngực ấm áp của hắn, sau đó đầu nghiêng một bên, liền tiến vào ngủ đông.
Chỉ là tuy rằng ngủ đông, nàng như cũ lạnh đến thẳng run lên, cũng không biết có phải tâm lý tác dụng hay không, nhìn đến nàng bộ dáng này, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng có loại hiện tại thật lạnh, ảo giác lạnh đến hắn muốn đi ngủ.
Khi thân thể hắn vừa nghiêng lệch, khi muốn từ trên phi kiếm ngã quỵ xuống dưới, một sợi băng tơ bay qua, cố định thân thể hắn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngón tay Bích Tầm Châu treo băng tơ, buồn ngủ nói: "Tầm Châu ca, ta buồn ngủ quá..."
Bích Tầm Châu mặt không chút thay đổi nói: "Đừng ngủ, ngủ thì trói ngươi kéo đi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "... ..." Tầm Châu ca tuyệt không ôn nhu.
Bị Bích Tầm Châu dùng băng tơ trói , tinh thần Mặc Sĩ Thiên Kỳ thoáng phấn chấn chút, chỉ là điểm phấn chấn ấy căn bản không làm nên chuyện gì, tu vi của hắn là thấp nhất trong nhóm người này, một chốc lát sau liền chịu không nổi, vừa lạnh lại buồn ngủ lại mệt, nhịn không được muốn trực tiếp ngã xuống ngủ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ không khỏi có chút hâm mộ Hỏa Lân.
Làm một con yêu thú thật tốt, có thể lớn có thể nhỏ, rét lạnh mệt nhọc còn có thể chui vào trong thân thể người khác ngủ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cách y phục sờ sờ tiểu hồng xà dán tại chỗ ngực ngủ say, nghĩ đến bộ dạng nàng bình thường cười chọc người với mình khi đó, không biết thế nào, mặt lại có chút hồng.
Không biết qua bao lâu, ở khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại một lần muốn ngủ, Sở Chước mở miệng nói: "Tầm Châu ca, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi."
Tinh thần Mặc Sĩ Thiên Kỳ rung lên, vội hỏi: "Tốt tốt, Sở tỷ, nghỉ ngơi một chút." Bằng không hắn thật sự muốn ngồi ở trên phi kiếm ngủ.
Bích Tầm Châu ứng một tiếng, mọi người đều từ phi kiếm xuống dưới.
Mặt đất khắp nơi đều là tuyết đọng, tuyết dày đến giống như giẫm không đến đáy, khi từ phi kiếm xuống dưới, vô ý một cái, thiếu chút nữa cả người đều vùi ở trong tuyết.
Băng tơ trong tay Bích Tầm Châu treo bay mà đi, một sợi treo ở một người, mới làm cho bọn họ tránh được vùi ở trong tuyết.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đứng ổn định rồi, nhìn về phía phương xa.
Mờ mịt gió tuyết che khuất bầu trời, bao phủ thế giới, không thể thấy rõ tình huống ngoài mấy trượng, lại càng không biết thế giới này trừ bỏ gió tuyết ra, có thứ gì khác hay không.
Bọn họ cũng đều biết phía trước là một cái ảo cảnh làm cho người ta phân không rõ hư thật, lại không biết phá giải từ đâu, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Xưa nay loại đồ ảo cảnh này, càng là cao cấp càng khó phá giải, cho dù là đời trước Sở Chước đã trải qua qua một lần, cũng không dám dễ dàng nói mình có thể phá giải. Ảo cảnh vốn là thiên biến vạn hóa, càng không cần phải nói đời này cùng đời trước đã bất đồng, làm người đầu tiên tiến vào long mạch, tóm lại phải đối mặt ảo cảnh càng đáng sợ.
Ở trước khi tiến vào long mạch, trong lòng Sở Chước đã sớm có chuẩn bị.
Chỉ hy vọng chờ khi bọn hắn đều đi ra ảo cảnh, đám người Bích Tầm Châu không cần tức giận lên lại đánh một trận yêu thú chế tạo ảo giác hố bọn họ—— tuy rằng rất tìm đánh.
A Chiếu từ trong ngực áo choàng Sở Chước thò đầu ra, nhìn nhìn bốn phía nói, với Bích Tầm Châu:【Lão nhị, làm một địa phương nghỉ ngơi một chút.】
Bích Tầm Châu ứng một tiếng, lúc này vẫy tay, gió tuyết chung quanh xoay tròn lên, rất nhanh một cái phòng băng do tuyết xây dựng đột ngột từ mặt đất mọc lên.
Tiến vào phòng ở xong, đóng cửa lại, đồng thời cũng ngăn cản gió tuyết gào thét ngoài cửa.
Khi lò nổi lửa lên, Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm hỏa lò, cuối cùng là không lạnh như vậy, liền ôm tiểu hồng xà ngủ đông trong lòng ra, chọc chọc mụt nổi ở trên đầu nó: "Hỏa Lân tỷ, tỉnh tỉnh."
Tiểu hồng xà bị chọc phải lung la lung lay, mềm nhũn, chính là không tỉnh.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhất thời có chút lo lắng, vội kêu lên: "Sở tỷ, Tầm Châu ca, Hỏa Lân tỷ đây là thế nào?"
Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn một cái, bình tĩnh nói: "Không có việc gì, nó hiện tại hẳn là lâm vào trong ảo giác của mình, tưởng đang ngủ đông thôi, nhất thời nửa khắc là tỉnh không được." Dứt lời, hắn đang muốn nói cho y, có thể cho Hỏa Lân Xà tiến vào trong túi linh thú tĩnh dưỡng một chút, hẳn là rất nhanh có thể thanh tỉnh, nào biết đâu chỉ thấy luyện đan sư vô cùng tự nhiên một lần nữa nhét Hỏa Lân Xà vào trong lòng.
Bích Tầm Châu: "... ..." Quên đi, coi như hắn cái gì cũng không thấy được.
Sở Chước thấy một màn như vậy, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, yên lặng kêu bé rùa trong túi linh thú ra.
Sau khi tiến vào long mạch, phát hiện nhiệt độ không khí long mạch còn lạnh hơn bên ngoài, bé rùa liền tự giác tiến vào túi linh thú, cho nên lúc này khi bước ra, nó còn rất tinh thần, quay đầu nhìn nhìn, hỏi:【Lão đại, Hỏa Lân tỷ đâu?】
A Chiếu đang oa ở trong lòng Sở Chước sưởi ấm cho nàng dùng một loại giọng điệu không rõ ý nói:【Nga, nó à, đang ở trong lòng luyện đan sư đấy.】
Huyền Uyên nhìn qua Mặc Sĩ Thiên Kỳ, phát hiện địa phương vạt áo hắn phồng lên, có chút khó hiểu nói:【Thời tiết lạnh như thế, vì sao Hỏa Lân tỷ không tiến vào túi linh thú?】
A Chiếu:【Bởi vì nó muốn chiếm tiện nghi của luyện đan sư.】
Bé rùa:【Thì ra Hỏa Lân tỷ thích A Kỳ ca.】
A Chiếu:【Đúng, chẳng qua bọn họ đều dại dột không phát hiện, về sau mi đừng ngốc như vậy!】
Bé rùa:【Đã biết, đệ nhất định không ngu.】
A Chiếu:【Ngoan.】
Bích Tầm Châu: "... ..."
Bích Tầm Châu nấu một nồi canh linh quả, mọi người uống xong canh linh quả nóng hầm hập, rốt cục cảm giác thân thể không lạnh như vậy.
Nhưng mà Sở Chước biết đây là tạm thời, đợi lát nữa, bọn họ lại sẽ cảm thấy rất lạnh rất lạnh, lạnh đến buồn ngủ mỏi mệt, sẽ giống như người phàm bình thường bởi bôn ba trong gió tuyết, cuối cùng bất tri bất giác ngủ, trở thành con mồi chủ nhân ảo cảnh.
Sở Chước ôm A Chiếu, hồi tưởng tình huống đời trước, sau đó có được một cái kết luận: Làm nhóm người đầu tiên tiến vào long mạch, bọn họ hiện tại đã trở thành đối tượng thứ nhất con huyễn thú đó chiêu đãi, thế nào thể hiện sự lợi hại.
Sở Chước nhất thời cũng có loại xúc động muốn đánh con huyễn thú đó một chút.
Nàng xoa bóp ngón tay, yên lặng nói cho chính mình, bạo lực là không đúng.
Bích Tầm Châu truyền âm cho Sở Chước cùng A Chiếu:【Lão đại, chủ nhân, hiện tại làm sao bây giờ?】
Vì không cho chủ nhân ảo cảnh biết bọn họ đã phát hiện đây là ảo giác, cho nên bọn họ chỉ có thể truyền âm.
A Chiếu lắc lắc cái đuôi, nói:【Ảo cảnh này tương đối cao minh, thậm chí làm cho người ta không phát hiện được, nơi này hẳn là có một yêu thú am hiểu ảo thuật.】
Sở Chước nghe Bích Tầm Châu truyền âm xong, nhịn không được cúi đầu liếc mắt nhìn A Chiếu một cái, vì nó sâu sắc kinh ngạc, về sau nghĩ đến nó tốt xấu gì là con thần thú, có thể nhận thấy được cũng là đương nhiên.
【Lão đại, ngươi cũng không có biện pháp sao?】 Bích Tầm Châu hỏi nó.
A Chiếu lắc đầu, lấy thực lực hiện tại của nó, có thể cảm giác được đây là ảo cảnh, lại không biết phá giải từ đâu. Nếu là thời kì hưng thịnh, tự nhiên không sợ huyễn thú nho nhỏ, đã sớm kéo nó từ sau lưng ảo cảnh ra để đánh một trận.
Nếu ngay cả A Chiếu cũng không có biện pháp, đó bọn họ chỉ có thể trước dây dưa như vậy.
Bích Tầm Châu nghĩ, chợt nghe được Sở Chước nói:【Không có việc gì, chúng ta chỉ cần bảo trì cảnh giác, đừng trúng ảo thuật là được. Đương nhiên, nếu như gặp được thời cơ thích hợp, có thể bức con huyễn thú đó ra. 】
【Bức ra như thế nào?】Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi.
Sở Chước liếc mắt nhìn hắn một cái:【Ta cũng không biết.】Nếu biết, đã sớm bức nó ra đây rồi.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "... ..." Được rồi, coi như hắn không có hỏi.
Thương lượng một lát, mọi người cũng không có cách, vì thế quyết định nên ăn thì ăn nên uống liền uống nên nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đủ rồi, tiếp tục xuất phát.
Thời gian kế tiếp, bọn họ tiếp tục đi tới ở trong gió tuyết, mệt mỏi khiến cho Bích Tầm Châu làm cái phòng ở nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục.
Như thế không biết qua bao lâu, bọn họ đều có một loại ảo giác di chuyển ở tại chỗ.
Chung quanh đều là tuyết, thoạt nhìn đều là một dạng, căn bản không thể phân chia rõ ràng.
Vì thế, Sở Chước suy nghĩ một cái biện pháp, để cho Bích Tầm Châu mỗi cách một đoạn đường, liền lưu lại một sợi băng tơ, cũng gia tăng thêm một ít ánh sáng màu đỏ sẫm ở trên băng tơ, Anh Linh đậu lớn cỡ như đậu tương.
Khi Sở Chước dính Anh Linh đậu ở trên băng tơ, cố ý trộn một giọt dị thủy.
Dị thủy dính chặt ở bên trong gió tuyết, trừ bỏ bản thân nàng ra, không ai phát hiện.
Nhìn bỏ lại linh đậu băng tơ ở trong gió tuyết, khóe môi Sở Chước hơi hơi giương lên, cười đến vô cùng ôn nhu.
A Chiếu chui ra áo choàng, vừa nhìn đến tươi cười trên mặt nàng, bỗng dưng cảm giác hơi lạnh.
Giống như có người sắp không hay ho!
"Sở tỷ, đó là cái gì?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ lột một viên anh linh đậu, ngửi ngửi, phát hiện hương vị rất thơm.
"Nga, đây là đậu Anh Linh, có thể ăn, khi nấu chín cảm giác rất mịn rất mềm, chẳng qua sẽ làm người ta sinh ra cảm giác hưng phấn, rất nhiều người tu luyện đều dùng nó để biện đường." Sở Chước giải thích nói.
"Biện đường thế nào?" Liền Bích Tầm Châu cũng có chút chút ngạc nhiên.
Trong tay Sở Chước xuất hiện một viên đậu Anh Linh, rắc nó trên đất tuyết, chỉ thấy đậu Anh Linh mở ra ở bốn phía trên đất tuyết, sau đó tự động biến thành một bộ tiêu chỉ hướng, bày biện ra con đường bọn họ đi qua.
Chỉ thấy đậu Anh Linh hiện ra một cái mũi tên gấp khúc quay lại, biểu hiện bọn họ lúc trước chính là xoay vòng quanh ở một chỗ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh hô một tiếng: "Ai nha, thật sự nha, Sở tỷ khi nào thì tỷ mua loại đồ này?"
"Mua ở thành Tự Do, ta thấy có người bán đậu Anh Linh, liền mua một túi, cũng không mắc, mười khối linh thạch có thể mua một túi to." Sở Chước cười tủm tỉm giải thích.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Bích Tầm Châu nhịn không được nhìn nàng, bình thường thấy nàng thứ lung tung rối loạn gì đó đều mua, khi đó thấy kỳ quái, đợi khi dùng được, mới biết được nàng căn bản sẽ không phải là tùy tiện mua, mà là có tính mục đích.
Giống như mỗi một sự kiện nàng làm, đều có thâm ý.
Buổi tối khi nghỉ ngơi, Sở Chước quăng một hạt đậu Anh Linh vào trong linh than, nướng đậu Anh Linh cho bọn hắn.
Đậu Anh Linh nướng chín giống như bắp rang nổ tung, hương vị quả thật không tệ.
Chỉ là sau khi ăn xong, bé rùa và Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưng phấn mà chạy ở trong gió tuyết vài canh giờ, bị đông cứng mới lạnh run trở về, răng nanh run lên nói: "Về sau không bao giờ ăn thứ này nữa."
Cuối cùng là biết ăn đậu Anh Linh có thể làm cho người ta sinh ra cảm giác hưng phấn là bộ dáng gì, có thể làm cho người tu luyện Nhân Vương cảnh hưng phấn mà điên khùng chạy vài canh giờ ở trong gió tuyết mới dừng lại, uy lực này đủ đáng sợ.
Bích Tầm Châu cùng Sở Chước tu vi cao, tuy rằng cũng hưng phấn một phen, nhưng mà phương thức bọn họ biểu hiện không đồng dạng.
Phương thức Bích Tầm Châu hưng phấn, chính là không ngừng mà xây phòng ở, làm y phục, nấu ăn, thẳng đến khi bên cạnh dựng một đống lại một đống phòng ở tuyết mới bỏ qua. Phương thức Sở Chước hưng phấn, chính là cười không ngừng với người ta, sau đó rút kiếm ra, bắt đầu luyện kiếm, kiếm khí tung hoành, đánh tan gió tuyết.
Đậu Anh Linh quả nhiên không giống người thường, chẳng trách người tu luyện chưa bao giờ tùy tiện ăn.
Anh Linh đậu cấp bậc không cao, nhưng hiệu quả hiện ra, chỉ cần người tu luyện hưởng qua nó cũng không sẽ nếm lại, đại đa số chỉ dùng để biện đường.
Loại đồ vật kỳ quái này cũng chỉ ở chỗ này, khi lạc đường tại dã ngoại, rất có tác dụng.
Sau khi có đậu Anh Linh, bọn họ rốt cục không cần chuyển ở tại chỗ.
Khi cảm giác được dị thủy truyền đến tình huống, thần sắc Sở Chước khẽ động, mang theo Bích Tầm Châu hoả tốc đi ngược lại lộ tuyến dị thủy phản ứng.
Xa xa, Sở Chước liền nói: "Tầm Châu ca, công kích nơi đó."
Bích Tầm Châu không nói hai lời, băng tơ hóa thành tơ tuyết đầy trời, chỉ nghe một tiếng ầm vang, băng tuyết nổ lên, toàn bộ thế giới đều chấn động.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngồi ở trên phi kiếm, khi thiếu chút nữa bị chấn xuống dưới, chỉ thấy trên đất tuyết bắt đầu hòa tan, tuyết giữa bầu trời rơi xuống càng ngày càng nhỏ, toàn bộ thế giới giống như rốt cục mở ra hình dáng bị băng tuyết che lấp.
Băng tuyết tan rã, xuân về hoa nở, chớ không gì hơn cái này.
Sở Chước treo đứng ở trên phi kiếm, xem kỹ chung quanh, có chút thất vọng phát hiện, tuy rằng nàng có thể kịp lúc phát hiện một tia dao động ảo cảnh, lại không thể bắt giữ được con huyễn thú nào đó, nó ẩn náu quá nhanh.
Nghĩ đến tính cách của nó, vừa yếu ớt lại sợ chết, sẽ trốn nhanh như vậy cũng là bình thường.
Sở Chước nhất thời lại có loại xúc động tóm nó ra đánh tơi bời một trận.
Phía trước xuất hiện một con sông.
Lấy sông làm giới, chia thế giới làm hai bộ phận, sông bên này xuân hoa rực rỡ, tiếng chim hương hoa, giống như tiên cảnh; đối diện sông là rừng hoang dã lĩnh, mặt đất khắp nơi đều là sông máu quanh co, xương khô trắng xóa, giống như địa ngục.
Lúc này bọn họ liền đứng tại bờ sông xuân hoa rực rỡ, nhìn loại tình cảnh địa ngục bờ bên kia.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ âm thầm nuốt miệng nước miếng, nhỏ giọng nói: "Sở tỷ, bên kia thoạt nhìn rất nguy hiểm, chúng ta muốn đi qua sao?"
Đúng là đi phía trước một bước là địa ngục, lui về phía sau một bước là tiên cảnh.
Nhưng bọn họ đều đi đến nơi đây, làm sao có đạo lý lui về sau?
Sở Chước nói: "Đi thôi, đừng quay đầu." Nàng nhảy lên phi kiếm, đi trước làm gương đi bay qua địa ngục đối diện.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt đau khổ, thật cẩn thận ngự kiếm sau lưng bọn họ, khi bay qua sông, vẫn là nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn một cái.
Chỉ là liếc mắt một cái như vậy, nào biết vốn là tiên cảnh xuân hoa rực rỡ, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu sụp đổ, héo rũ tro tàn từ xa xa lan tràn, trong nháy mắt liền chìm xuống ở lòng bàn chân, thi cốt từ bụi vong trong lòng đất bò ra, gắn bó thành một mảnh cùng địa ngục bên bờ sông kia.
Hơn nữa, ánh sáng màu tro tàn đó, giống như bóng ma truy sau lưng bọn họ, liều chết cắn bóng dáng bọn họ mà đến.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhất thời có một loại tâm tình khó đỡ.
Không phải quay đầu liếc mắt nhìn một cái sao, cần phải dọa người như vậy sao?
Sở Chước đối với Mặc Sĩ Thiên Kỳ loại càng không cho làm thì càng phải làm này, đức hạnh gì cũng hiếu kỳ cũng là không có cách, quát một tiếng: "Tầm Châu ca, trông chừng A Kỳ, chúng ta đi."
Bích Tầm Châu không nói hai lời, băng tơ treo bay qua, trói Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại, bay đi phía trước.
Bọn họ tốc độ cực nhanh, nhưng khí tro tàn phía sau cũng nhanh hơn, tăng thêm một tầng hơi thở tử vong cho địa ngục phía dưới, xương khô trên đất rốt cục sống lại, từ lòng đất bò lên.
Vài cái xương người đột nhiên từ trên đất bay lên, cầm trong tay một thanh cung xương cốt, cốt tiễn nhanh chóng bắn đến.
Cốt tiễn nhắm thẳng đến, mọi người không thể không rút vũ khí ra đánh rơi nó.
Sở Chước vung Toái Tinh kiếm, đánh rớt đánh nát cốt tiễn bắn đến, cốt tiễn đó sau khi rơi xuống dưới đất, rất nhanh lại ngưng tụ lần nữa, tiếp tục hướng tới bọn họ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng chật vật né tránh, cốt tiễn nhiều lắm, tuy rằng hơn phân nửa đều bị Bích Tầm Châu cùng Sở Chước đỡ, nhưng cũng có chút phòng không được.
Một cốt tiễn thoáng rơi xuống trên phi kiếm, phi kiếm vừa vung cái đuôi, Mặc Sĩ Thiên Kỳ a một tiếng, từ phi kiếm ngã lộn xuống.
Bích Tầm Châu thấy thế, vội quăng ra một sợi băng tơ, cuốn lấy hắn, cứ như vậy kéo ở giữa không trung.
Đinh! Đinh! Đinh!
Cốt tiễn liên tục bắn nhanh đến, bắn ở trên băng tơ, băng tơ rốt cục đứt đoạn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ trơ mắt nhìn mình liền muốn rơi xuống phía dưới trong đại quân xương khô vây quanh, khổ bức đến muốn mắng chửi người, kêu một tiếng: "Tiểu Vân."
Luyện Vân Long Đằng bay nhanh đi ra ngoài, ở giữa không trung lấy một loại tư thế bá vương quá bộ rơi xuống đất, cũng đều dẫm nát đại quân xương khô phía dưới bộ rễ khổng lồ của nó.
Khi Luyện Vân Long Đằng đang muốn phân ra một sợi dây mây tiếp được chủ nhân, nào biết đâu có người tốc độ còn nhanh hơn hơn nó.
Một đạo nhân ảnh nhảy lên, Mặc Sĩ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, nhìn người đang lộ ra tươi cười chọc người với hắn ôm hắn nhẹ nhàng rơi xuống Luyện Vân Long Đằng, nhất thời có chút mê mang.
Hết chương 299.
Danh Sách Chương: