Đã biết lai lịch của trái tim, tự nhiên không có khả năng để cho chủ nhân trái tim sống lại.
Lúc này Sở Chước cùng Khúc Sơn Hà thương lượng xem phá huỷ nó như thế nào.
Những người khác theo không kịp ý nghĩ của bọn họ, liền ngồi ở một bên, quan sát này phiến không gian bị rễ cây thần mộc vây quanh, một bên nói chuyện phiếm.
"Đúng rồi, lão đại, huynh nói nơi này là địa phương cực an toàn trong thần mộ, đồng thời cũng là địa phương nguy hiểm nhất. An toàn thì chúng ta đã biết, nhưng nó là nguy hiểm, lại là ý gì?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ tò mò hỏi.
Những người khác cũng nhìn qua.
Phong Chiếu liếc nhìn hắn một cái:【Nếu như để cho chủ nhân trái tim sống lại, tất cả các người đều trốn không thoát được.】
Một khi chủ nhân trái tim được sống lại, người ở khoảng cách gần nó nhất sẽ bị phát hiện, lấy thực lực của đám người bọn họ, căn bản không thể né được một kích của Thần tộc thượng cổ, cho dù là một Thần tộc thượng cổ vừa sống lại cũng giống vậy.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ giật mình, lúc này quyết định, vẫn là mau chóng giết chết trái tim này đi.
Trên mặt Vi Phong mang theo vẻ u sầu, có chút lo lắng nói: "Không biết những người khác hiện tại như thế nào?" Lần này đến Thiểm Kim Lâm, người trong sư môn đến cũng không ít, hắn không thể không lo lắng.
Phong Chiếu không để ý tới hắn, nhảy vài cái thì đến trên một cây rễ thần mộc, sau đó ngồi ở nơi đó, trên cao nhìn xuống nhìn phía dưới. Thân hình hắn nhỏ xinh, chiếm cứ chỗ trên cao, một thân bộ lông màu đen, cùng rễ cây màu đỏ sậm hòa thành một thể, làm cho người ta lơ là xem nhẹ tồn tại của hắn.
Sở Chước và Khúc Sơn Hà thương lượng qua đi, quyết định thử hủy diệt trái tim trước.
Người động thủ do ba người Khúc Sơn Hà và Huyền Ảnh, Sở Chước cùng nhau hành động, Sở Chước nắm kiếm Lôi Đình, ngự kiếm bay lên, đi đến đỉnh chỗ giao hội giữa trái tim và thần mộc, lúc này nàng rõ ràng nhìn thấy, đỉnh trái tim, quả thật hòa thành một thể cùng bộ rễ thần mộc, bộ rễ màu đỏ sậm giống như mạch máu chi chi chít chít, vận chuyển năng lượng cho trái tim.
Sở Chước trầm mắt, không chút do dự xuất kiếm.
Một kiếm phá vạn pháp.
Kiếm ý tung hoành, kiếm quang lóe ra, tử lôi kêu ông ông.
Một đám người bước ra từ chỗ ẩn thân, nhìn chằm chằm không chuyển mắt tình huống phía trên, hô hấp đều có chút khẩn trương.
Một tiếng phốc, đứt gãy mấy rễ cây nhỏ mảnh, phun ra chất lỏng tinh nồng, từ giữa không trung rơi xuống, một nửa rơi trên mặt đất, một nửa phun tung toé ở trên trái tim, chất lỏng màu đỏ sậm dính đặc dọc theo trái tim nhảy lên chậm rãi trượt xuống, trong nháy mắt trái tim đập nhanh hơn một chút.
Sở Chước ra một kiếm này, đã là dùng hết toàn lực, lại chỉ có thể chém đứt mấy cây rễ cực mảnh, mặc dù có ảnh hưởng với trái tim, lại cũng không lớn.
Nàng hơi hơi nhíu mi, lại ra tay.
Lại qua vài lần, bộ rễ bị chặt bỏ cũng không nhiều, đều là một ít rễ nhỏ.
Thẳng đến khi nàng tiêu hao gần hết linh lực, sắc mặt trắng bệch, mới rời khỏi, để cho Khúc Sơn Hà và Huyền Ảnh công kích.
Thực lực của hai người mặc dù cao hơn Sở Chước, nhưng vũ khí của bọn hắn cũng không phải thần khí sắc bén, ảnh hưởng với trái tim cũng không lớn, thẳng đến khi bọn họ tiêu hao hết linh lực trong cơ thể, bay từ giữa không trung xuống dưới, trái tim đó vẫn hoàn hảo mà treo ở nơi đó, hơn nữa tổn hại mà bọn họ công kích với trái tim, cộng lại còn không nhiều bằng Sở Chước.
"Xem ra không được rồi." Khúc Sơn Hà tiếc nuối nói: "Trái tim Thần tộc thượng cổ... quả nhiên bất đồng với người phàm."
Nói tới cũng đúng, nếu là người phàm, làm sao có thể ở sau khi ngã xuống, còn lưu lại một trái tim, hơn nữa có khả năng sống lại. Trái tim Thần tộc, cũng không phải là dễ hủy như vậy.
"Vậy làm sao bây giờ?" Tất cả mọi người có chút phát sầu.
Sở Chước nuốt mấy viên Hồi Linh đan, cười nói: "Không có việc gì, ta cảm thấy ta có thể đối phó nó, chỉ là phải tốn thời gian nhiều một chút."
Đám người Khúc Sơn Hà không khỏi nhớ tới sâu xa giữa Sở Chước và Bách tộc thượng cổ, mà Bách tộc là chủng tộc trời cao vì kháng ngang Thần tộc mà sinh ra, nếu nói sinh linh duy nhất mà Thần tộc kiêng kị là ai, thì chỉ có Bách tộc, cũng chỉ có Bách tộc mới có năng lực giết chết Thần tộc có được thân thần thể.
Khúc Sơn Hà có chút lo lắng hỏi: "Nếu chúng ta ra tay với trái tim, có thể làm cho chủ nhân trái tim thức tỉnh hay không?" Ánh mắt nhìn tới chổ Phong Chiếu.
Vấn đề này, cũng chỉ có Phong Chiếu có được truyền thừa có thể trả lời.
Phong Chiếu từ chỗ cao nhảy xuống, rơi xuống trên vai Sở Chước, nói:【Chủ nhân trái tim đúng là đang ngủ say, nếu như cảm giác được trái tim nguy hiểm, hẳn là hồi tỉnh.】
Mọi người hơi kinh hãi: "Vậy làm sao bây giờ?"
Phong Chiếu vung vung móng vuốt, nói:【Không ngại, Chước Chước trước làm nó rơi xuống, kế tiếp giao cho ta.】
Nghe được Phong Chiếu nói, mọi người nhất thời an tâm, vị đại gia này tính khí mặc dù không tốt, nhưng chưa bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc, hắn đã nói như vậy, thì có biện pháp đối phó nó.
Sở Chước nghỉ ngơi xong, đợi linh lực khôi phục, lại phi thân lên, dùng kiếm Lôi Đình chém chỗ trái tim tương liên cùng bộ rễ thần mộc, chỉ cần chém đứt bộ rễ vận chuyển huyết dịch cho trái tim, rồi đối phó với nó sẽ dễ dàng hơn.
Ở khi Sở Chước vội vàng đối phó trái tim, một đám người cũng tụ lại ở phía dưới nhìn, trừ bỏ Vi Phong bởi vì lo lắng cho người của sư môn mà có vẻ lo lắng tiều tụy, những người khác thật ra lại có hứng thú nghiên cứu các loại kiểu chết của trái tim này.
Đã là trái tim Thần tộc, sẽ không là người phàm có thể dễ dàng giết chết, nếu không cũng sẽ không để cho bọn họ thuận lợi xông đến địa khu của trái tim như thế. Đương nhiên, trong đó cũng có vận khí của Mặc Sĩ Thiên Kỳ thêm vào.
"Lão đại, vì sao huynh không trực tiếp ra tay giết chết nó cho xong." Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngại phiền toái, cảm thấy nếu như Phong Chiếu ra tay, Sở Chước cũng không cần phiền toái tiêu hao linh lực chém nó như vậy.
Phong Chiếu khinh miệt liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.
"Lão đại đã không động thủ, đều có ý tứ của huynh ấy." Bích Tầm Châu mở miệng nói.
Những người khác hoài nghi nhìn Phong Chiếu, trong lòng ít nhiều cũng có chút không rõ.
Ra ngoài dự đoán, Phong Chiếu cũng không có ý tứ giấu diếm:【Bản tọa là thần thú, xưa nay không ân oán với Thần tộc, bình sinh không ân oán, tự nhiên không thể ra tay với thần, tuy là ngụy thần, nhưng cũng có được thần cốt.】
Nếu như để hắn ra tay, không chỉ không thể lấy trái tim xuống dưới, ngược lại sẽ bởi vì phát hiện lực lượng của hắn, làm cho chủ nhân trái tim thức tỉnh ở trong nháy mắt, đến lúc đó tất cả mọi người trong thần mộ này sẽ gặp tao ương. Đây cũng là vì sao từ khi phát hiện nơi này là một tòa thần mộ, hắn liền bảo trì trầm mặc, để bọn họ tự mình đi đoán nguyên nhân, để tránh khiến cho chủ nhân thần mộ chú ý, ngược lại không ổn.
Xưa nay sinh linh cường đại đều có ý niệm lĩnh vực rất mạnh trong đầu, chỗ thần mộ này là do thi cốt Thần tộc thượng cổ hình thành, xem như địa bàn của chủ nhân thần mộ, nếu không phải hiện tại hắn phong ấn thực lực, lấy thân phận một tiểu yêu thú tiến vào, chỉ sợ ở khi chạm đến đến lực lượng thần mộ, chủ nhân sẽ phát hiện hắn tồn tại, nhất định sẽ không cho phép bọn họ tiến vào.
Nghe được Phong Chiếu giải thích, một đám người đều giật mình.
Bọn họ đã nói mà, dĩ vãng lão đại vẫn luôn thích gây sự làm sao lần này lại có thể ngoan như vậy, từ sau lúc đi vào thần mộ, thì vẫn luôn không khôi phục hình người, cũng không ra tay đã làm cái gì, thì ra là thực lực quá mạnh mẽ cũng không phải chuyện tốt gì.
Cường giả chưa bao giờ sẽ để ý đến một con kiến trong lúc vô tình xông vào địa bàn của mình, nhưng nếu là một cường giả xông tới, tự nhiên không thể bỏ mặc. Ở trong mắt chủ nhân thần mộ, những người bọn họ đây chẳng qua chỉ là con kiến, không đáng để ý, nhưng Phong Chiếu thì sẽ không giống.
Chỉ có Vi Phong nghe mà ngơ ngác, nhìn chằm chằm Phong Chiếu muốn nói lại thôi.
Đáng tiếc không có ai giải thích nghi hoặc cho hắn.
Sở Chước vẫn luôn cố gắng chém đứt rễ cây nối tiếp với trái tim, theo từng cái rễ cây bị chém đứt, máu bắn tung tóe ra càng ngày càng nhiều, mọi người có thể nhìn thấy nhịp đập của trái tim bắt đầu biến hóa, khi mạnh khi yếu, giống như đang hấp hối giãy dụa.
Thần mộc vốn là cứng rắn vô cùng, nhưng mà không biết có phải nguyên nhân là bởi vì nó đã khô héo, dung hợp làm một thể cùng trái tim, kiếm Lôi Đình mới có thể chém đứt được. Tuy là như thế, mỗi khi chém đứt một cây, Sở Chước mệt đến ngất ngư như cũ, mọi người muốn giúp nàng, cũng không thể giúp nổi.
Sau khi cảm giác được trái tim biến hóa, trong lòng một đám người cũng níu chặt, lo lắng chủ nhân trái tim thức tỉnh.
Nhưng mà tựa như Sở Chước suy đoán, Bách tộc có thể kháng ngang Thần tộc, ở dưới sự công kích này, chủ nhân trái tim giống như không cảm giác được, chung quanh vẫn chưa có biến hóa gì.
Khi Sở Chước lại rơi xuống ngồi trên đất khôi phục linh lực, mọi người phát hiện chỗ nối tiếp giữa trái tim và thần mộc chỉ còn lại có mấy cọng rễ hơi thô, chúng nó giống như động mạch chủ nối tiếp với trái tim, mạnh mẽ gánh vác trái tim, vận chuyển dinh dưỡng cho nó.
"Đây là máu đi? Nhiều máu như vậy... rốt cuộc làm sao có được?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ khó hiểu hỏi.
Bởi vì bộ rễ liên tục bị chém đứt, huyết dịch tung tóe ra, toàn bộ trong không gian tràn ngập một cỗ mùi máu tươi, tuy rằng rất ngộp người, nhưng lúc này cũng không phải thời điểm so đo cái này. Hơn nữa mùi vị này, cũng làm cho bọn họ xác nhận, rễ cây vận chuyển cho trái tim, tuyệt đối là một loại huyết dịch.
"Trong máu này, có máu yêu thú, còn xen lẫn máu người." Hỏa Lân thính mũi, vừa ngửi mùi máu vừa nói.
Nghe nói như thế, mọi người hơi trầm mặt.
"Máu yêu thú... hẳn là máu của đám yêu thú trong lúc vô ý xông vào trong liệt cốc đi, cho nên yêu thú Thiểm Kim Lâm mới có thể nói nơi này nguy hiểm." Khúc Sơn Hà nói: "Còn máu người..."
"Nhất định là máu của người tu luyện bị sương mù màu xám giết chết." Vi Phong sắc mặt tái nhợt nói.
Mọi người trầm mặc, cảm thấy hẳn là có khả năng này.
Lúc này, lại nghe được một tiếng phốc, thanh âm huyết dịch phun tung toé vang lên, mọi người ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Sở Chước lại chém đứt một bộ rễ, chỗ mặt vỡ phun ra huyết dịch dính đặc mùi tanh tưởi, cả trái tim nhỏ giọt máu lạch tạch lóc cóc, thoạt nhìn càng thêm dữ tợn. Mà trái ngược là, trái tim đang đập dần yếu bớt.
Sở Chước lau mồ hôi một phen, nhét mấy viên Hồi Linh đan vào trong miệng, đợi linh lực khôi phục không ít, tiếp tục động thủ chặt chém.
Như thế liên tục chặt chém không ngừng, rốt cục chỉ còn lại có một cây rễ cuối cùng nối tiếp với trái tim, nó đều thô hơn bộ rễ khác, giống như một con rồng có sừng, mặt trên phân bố vài Thụ Kết, từ trong Thụ Kết mơ hồ có thể nhìn thấy huyết dịch lưu động. (Thụ Kết: có thể hiểu như là đốt của cây)
Sở Chước quyết định nghỉ ngơi một lát trước.
Càng gần đến mức cuối, càng là thời khắc mấu chốt, nàng cũng càng thêm cẩn thận. Ấn theo cách nói của Phong Chiếu giảng giải, thì đợi khi nàng chặt đứt toàn bộ rễ cây chia lìa thần mộc và trái tim, chủ nhân trái tim sẽ cảm giác được động tĩnh, do đó mà tỉnh lại, đến lúc đó toàn bộ thần mộ đều sẽ có nguy hiểm. Cho nên, nàng phải chuẩn bị sẵn sàng, ở trước khi chủ nhân thần mộ thức tỉnh, để cho Phong Chiếu phá huỷ trái tim.
Cho dù chủ nhân thần mộ ở thời kì thượng cổ là Thần tộc lợi hại, nếu như không có thân thể, lực sát thương cũng sẽ không mạnh đến đâu.
Điều tức xong, Sở Chước lại phi thân lên, giơ kiếm Lôi Đình lên, chém xuống một cái rễ cây duy nhất phía trên trái tim.
Thanh âm keng keng keng vang lên, người phía dưới nhìn xem mà không chuyển mắt, không bỏ lỡ chút nào.
Bọn họ cũng biết sắp đến thời điểm mấu chốt, tinh thần tập trung cao độ, chỉ cần có tình huống gì, sẽ chuẩn bị ra tay tương trợ lập tức.
Ầm——
Vung kiếm Lôi Đình qua, lôi quang nổ mạnh rung động, một cái rễ cây cuối cùng rốt cuộc cũng đứt rời, huyết dịch tanh nồng phun trào ra, trái tim treo ở giữa không trung cũng rơi xuống theo.
Cả thần mộ lâm vào chấn động.
Hết chương 486.
Danh Sách Chương: