Ô chủ hai mắt lạnh lùng, nhìn chăm chú nữ tử ngồi ngay ngắn ở trên ngọn sóng.
Biển thời gian lấy thời gian làm sóng, người phàm không thể sử dụng, chỉ có linh bị thời gian quên đi mới có thể gây nên sóng gió.
Nữ tử trên ngọn sóng tuy rằng khoác một bộ da người, nhưng chỉ cần nhìn đến người của ả, cũng sẽ không hoài nghi thân phận này. Chẳng qua là một mị quỷ cấp bậc rất cao, vậy mà đã tu luyện đến trình độ khiến người ta không thể phân biệt thật giả.
Mị quỷ như vậy, không phải là bọn hắn có thể đối phó.
Mà nó chủ động xuất hiện trước mặt người khác, càng khiến bọn họ kinh ngạc.
Mị quỷ cấp bậc này, không giống như mị quỷ phổ thông, nó đã không cần lại cướp lấy lực lượng từ trong tim người, thậm chí chạm đến phép tắc lực lượng thời gian, càng yêu quý tính mạng của mình, sẽ không dễ dàng trêu chọc người tu luyện cao cấp.
Khi Ô chủ lại ra tay, mấy lông vũ màu đen mang theo sát khí sắc bén, đâm thẳng nữ tử trên ngọn sóng.
Trên mặt nàng kia lộ ra vẻ bi thương, không nói gì ngóng nhìn hắn, tùy ý lông vũ đen đâm tới, ở khi lông vũ đen bò lên, thân hình từ giữa không trung rơi xuống, nhấc lên sóng biển giống thác nước khuynh đảo, rất nhanh bị nước biển phía dưới nuốt hết.
Trong khoảnh khắc biến mất không thấy.
Ở sau khi nàng kia rơi xuống trong biển, mị quỷ tụ tập ở chung quanh thuyền lớn phát ra thanh âm không cam lòng, dán da mặt xé mở trở về, lại từ một con yêu tà vật xấu xí, biến thành mỹ nhân xinh đẹp mỹ lệ động lòng người, đều thối lui đến trong sương mù.
Tiếng ca dần dần ngừng lại, bóng dáng vũ động trong sương mù biến thành hư ảo, dần dần biến mất.
Ô chủ thu hồi cánh chim màu vàng đen phía sau, không nhìn người tu luyện khác trên thuyền, cất bước trở lại tầng thứ năm, đi đến trước mặt người té trên mặt đất, nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt thống khổ của nàng.
Vừa rồi trong nháy mắt nữ tử trên ngọn sóng mở miệng, Sở Chước liền cảm giác được khác thường trong thức hải.
Ngay cả dị thủy cũng không thể ngăn cản lực xuyên thấu thanh âm đó, ở khi dị thủy muốn hộ chủ, ngược lại bị phản phệ, làm cho nàng mạnh mẽ phun ra một búng máu. Nếu không có Ô chủ ra tay mau, đuổi đi, chỉ sợ thức hảo của nàng sắp sửa lại bị thương.
Chỉ là, như cũ làm cho nàng rất khổ sở.
Sở Chước quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt mông lung, thấy không rõ người trước mặt, cuối cùng chậm rãi nhắm lại, yên tâm mà mặc cho mình hôn mê đi.
Ô Tử Hàm từ đầu thuyền đã chạy tới, vốn lo lắng Ô chủ lần này ra tay, có thể lưu lại cái gì di chứng hay không, nào biết đâu đã thấy được một màn này.
Ô chủ bọn họ đứng trước mặt nữ tu té trên mặt đất, đang dùng một loại ánh mắt khó lường nhìn xuống nàng.
Ánh mắt đó vô cùng kỳ quái, Ô Tử Hàm trong lúc nhất thời thế nhưng nhìn không hiểu.
"Ô chủ?" Ô Tử Hàm cẩn thận đi tới, lo lắng liếc mắt nhìn Sở Chước trên đất một cái, vội hỏi: "Sở cô nương làm sao vậy?"
Ô chủ liếc hắn một cái, ý bảo hắn ôm người lên.
Ô Tử Hàm tuy rằng vẫn có chút sợ sợ, nhưng mấy ngày này ở chung vui vẻ cùng Sở Chước, trong vô hình tiêu tan một ít ấn tượng đáng sợ đến từ Bạch Ly Vực Chủ, rốt cục dám chìa tay đụng chạm.
Dù sao hắn đi chính trực, ngồi ngay thẳng, không sợ Bạch Ly Vực Chủ đột nhiên nổi bão.
Ô Tử Hàm ôm Sở Chước, đi theo Ô chủ trở về phòng.
Dọc theo đường đi, hắn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Sở Chước, trong lòng rất lo lắng, cảm thấy cô nương này chính là người đáng thương, bất hạnh lưu lạc đến biển thời gian, người bị thương nặng, thương thế còn chưa khỏe, lại gặp phải mị quỷ cao cấp.
Con mị quỷ cao cấp vừa rồi, đã tu luyện đến trình độ khó phân biệt thật giả, trong người tu luyện trên thuyền, trừ bỏ Ô chủ ra, không người nào có thể đuổi được.
Thậm chí chỉ có thể là đuổi đi,ngay cả Ô chủ cũng không nhất định có thể chém giết nó.
Hơn nữa, từ trước dám tiến vào biển thời gian, tu vi ít nhất ở phía trên Tinh Linh cảnh, người tu luyện dưới Tinh Linh cảnh, đều yêu quý tính mạng, sẽ không dại dột tiến vào biển thời gian. Sở Chước chỉ có tu vi Nhân Hoàng cảnh, là tu vi thấp nhất trong người tu luyện trên thuyền, theo lý thuyết nàng không nên bước vào biển thời gian mới đúng.
Cho nên hắn có thể đoán, Sở Chước khẳng định là bị ai đó ác ý quăng vào biển thời gian.
Ô Tử Hàm cẩn thận đặt người tới trên giường, thấy Ô chủ ngồi ở trước giường, kiểm tra thân thể cho nàng, vẻ mặt rối rắm.
Tay Ô chủ ấn đặt ở trên cổ tay Sở Chước, ngưng tụ ra một tia linh lực tiến vào trong kinh mạch của nàng. Tu vi của hắn không biết cao hơn Sở Chước mấy bậc, một phản kháng tự nhiên mỏng manh của Sở Chước không bị hắn để vào mắt.
Ô chủ rất nhanh liền thu hồi tay, hiểu biết thêm vài phần với thương thế của Sở Chước.
"Ô chủ, nàng không có việc gì chứ?" Ô Tử Hàm hỏi.
"Tiếp tục cho nàng sử dụng thuốc nhũ linh dịch là được." Ô chủ nói, dừng lại, hắn lại tiếp tục nói: "Trong khoảng thời gian này, ngươi trông chừng kỹ nàng."
Ô Tử Hàm đầu tiên là ứng một tiếng, sau đó hỏi: "Ô chủ, có phải có cái gì không đúng?"
Ô chủ ừ một tiếng.
Sau đó thì sao?
Ô Tử Hàm nhìn sườn mặt lạnh lùng của Ô chủ, bị hắn trầm mặc không nhìn tới, không dám hỏi lại.
Ô chủ ngồi ở trước giường, lại dùng một loại ánh mắt trầm mặc nhìn người nằm trên giường, sau một lúc lâu mới đứng dậy rời khỏi.
Ô Tử Hàm nhìn theo hắn rời khỏi, sau đó nhịn không được cũng nhìn chằm chằm Sở Chước, đáng tiếc hắn nhìn rồi lại nhìn, cũng nhìn không ra nữ tu này trừ bỏ bộ dạng xinh đẹp chút, còn có chỗ đặc biệt nào. Cho dù Ô chủ nói, trên người nàng có hơi thở Bạch Ly Vực Chủ, đáng tiếc hắn căn bản không ngửi thấy được.
Đại khái trước kia Ô chủ cùng Bạch Ly Vực Chủ từng có giao tiếp, nghe nói còn cùng nhau trộn lẫn, cho nên mới có thể cảm giác được ở trước tiên đi.
Khi Sở Chước tỉnh lại, thời gian đã qua ba ngày.
Nàng cảm giác xuống tình huống thức hải, nhịn không được cười khổ, biết tình cảnh hiện tại của mình có bao nhiêu nguy hiểm.
Biển thời gian vốn là địa phương người tu luyện Nhân Hoàng cảnh không nên đến, chỉ cần là một mị quỷ cấp thấp cũng đủ để tổn thương tính mạng nàng, càng không cần phải nói mị quỷ. cao cấp
Cổ âm mị quỷ không phải hiện tại nàng có thể chống cự.
Sau trùng sinh, thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, không nghĩ tới lại gặp trắc trở ở trong này, nếu nói không áp lực khó chịu là không có khả năng. Kiến thức được mị quỷ cao cấp đáng sợ, trừ bỏ an phận đợi ở trên thuyền, để cho người tu luyện trên thuyền che chở ra, thì bất lực.
Sở Chước nhịn không được vuốn ve thủy văn giữa trán.
Dị thủy trong thức hải cũng suy nhược.
"Sở cô nương, cô không sao chứ?"
Nghe được tiếng của Ô Tử Hàm, Sở Chước quay đầu, liền thấy nam tử trước giường vẻ mặt thân thiết.
Sở Chước lộ ra tươi cười suy yếu với hắn, miễn cưỡng ngồi dậy từ trên giường, nói với hắn: "Không sao, chỉ là thật vất vả sắp dưỡng thương tốt lại bị nặng rồi."
Ô Tử Hàm cũng không biết nói cái gì cho phải, lúc trước hắn còn lời thề son sắt bảo chứng, trên thuyền có hắn và Ô chủ, nhất định có thể che chở nàng. Nào biết đâu sẽ đến một con mị quỷ cao cấp, thực lực của nàng là thấp nhất trên thuyền, cho dù nàng trốn đi, cũng không làm nên chuyện gì.
Nghĩ đến đây, Ô Tử Hàm phát khổ trong lòng, lộ trình kế tiếp còn rất dài, nàng thật sự có thể bình an vô sự sống sót sao?
Sở Chước thầy phát sầu trong mắt Ô Tử Hàm, hơi suy nghĩ chút liền hiểu rõ hắn đang sầu cái gì, trong lòng nàng cũng có vài phần khổ sở.
Chỉ là mình không biết vì sao sẽ lưu lạc đến biển thời gian, có thể được người tốt bụng cứu lên đã không tệ rồi, nếu như cưỡng cầu đối phương phải che chở mình nữa, nàng không có lớn mặt như vậy.
Sở Chước chỉ là nản lòng trong nháy mắt, rất nhanh liền phấn chấn, thăm dò tình huống mị quỷ công kích lần này.
Ô Tử Hàm thở dài: "Lần này mị quỷ đến là một mị quỷ cao cấp, trên thuyền người tu luyện Tinh Linh cảnh đều không tổn thương hết, may mắn Ô chủ ra tay mau, kịp lúc đuổi nó đi, mới không tạo thành tổn thất quá lớn. Những người đó chỉ cần trị liệu một chút là tốt rồi, ngược lại thương thế của Sở cô nương có vẻ nặng..."
Ô Tử Hàm dừng lại, thành khẩn ân hận nói: "Thật có lỗi, để cô bị thương."
Sở Chước có chút kỳ quái nhìn hắn, trong lòng càng thêm cảm thấy thái độ Ô Tử Hàm kỳ quái, miệng lại nói: "Đừng lo, đây đều không phải là lỗi của ngài."
Ô Tử Hàm nhìn qua Sở Chước, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt, lập tức rời khỏi.
Thời gian kế tiếp, Ô Tử Hàm bề bộn nhiều việc.
Từ lúc con mị quỷ cao cấp đột nhiên công kích, lộ trình kế tiếp, gần như cách mỗi vài ngày sẽ gặp được mị quỷ, may mắn trừ bỏ mị quỷ cấp thấp, cũng không có mị quỷ cao cấp xuất hiện.
Ô Tử Hàm làm quản sự của Ô chủ, mỗi lần chiến đấu đều phải đích thân nhìn chằm chằm.
Như thế, cũng làm cho hắn xem nhẹ Sở Chước.
Hắn tưởng, Sở Chước ở tại tầng thứ năm sẽ không có việc gì, bởi vì có cấm chế ngăn cản, nào biết đâu đợi chiến đấu chấm dứt, hắn né tránh Vân Nhụy tiên tử và mấy nữ tu chặn đường, vội vội vàng vàng về tầng thứ năm, nhìn đến Sở Chước té trên mặt đất, nhất thời hiểu rõ vì sao Ô chủ phải kêu hắn nhìn chằm chằm nàng.
Sở Chước tu vi rất thấp, căn bản ngăn đỡ không được cổ âm mị quỷ.
Liên tục vài lần bị cổ âm mị quỷ đánh sâu vào, Sở Chước cũng bình tĩnh.
Dù sao tầng thứ năm có cấm chế, mặc kệ nàng bị cổ âm mị quỷ mê hoặc đến rời khỏi phòng, nàng đều không thể đi ra tầng thứ năm, nhiều nhất là sẽ bị phản phệ, hộc mấy ngụm máu, thức hải lại chấn động vài cái.
Tục ngữ nói, hộc hộc thành thói quen.
Ô Tử Hàm cũng lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Mỗi lần khi mị quỷ xuất hiện, là phải để cho nàng tránh đến trong phòng, sau đó phát hiện căn bản vô dụng, liền kệ nàng.
Chỉ là hắn có chút kỳ quái, gần đây mị quỷ xuất hiện có phải rất thường xuyên hay không? Lần này bọn họ tiến vào biển thời gian đến nay, chẳng qua thời gian cũng mới một năm, mà gần đây số lần gặp phải mị quỷ, còn muốn nhiều hơn một năm qua, thấy thế nào cũng không bình thường.
Không chỉ có hắn cảm thấy không bình thường, người tu luyện Phạm Tiên Vực cũng không bình thường.
Vân Nhụy rốt cục ngăn chặn Ô Tử Hàm, cũng không nói cái gì, chỉ nói: "Có thể tìm Ô chủ hỏi một chút hay không, vì sao gần đây mị quỷ vẫn luôn xuất hiện, có phải rất không bình thường hay không?"
Ô Tử Hàm giống như một nàng dâu nhỏ, gật đầu nói: "Vân Nhụy tiên tử yên tâm, tại hạ lập tức đi hỏi."
Trên mặt minh diễm của Vân Nhụy tiên tử lộ ra vẻ như cười như không, vuốt ve tóc tai lởm chởm bên má, thanh âm mềm mại đáng yêu nói: "Nếu có thể, bản tiên tử hy vọng có thể giáp mặt hỏi Ô chủ, có thể không?"
Ô Tử Hàm: "... Chỉ sợ không quá được."
Vân Nhụy tiên tử vừa thu lại tươi cười trên mặt, xuất ra quạt càn khôn, kéo dọc ở bên hông hắn, lãnh diễm nói: "Cái này không phải do ngươi! Thất Âm muội muội, chúng ta cùng tiến lên!"
Ô Tử Hàm kinh sợ nhìn Thất Âm tiên tử không biết khi nào thì xuất hiện, thấy nàng thanh thanh lãnh lãnh nhìn qua, trong lòng ôm Thất Âm cầm đã chế trụ dây đàn.
Ô Tử Hàm nhất thời kinh sợ, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ mà mang các nàng đến tầng thứ năm.
Trên đường, Vân Nhụy tiên tử nhân cơ hội hỏi: "Đúng rồi, vị cô nương Ô chủ các ngươi cứu trở về đâu?"
Ô Tử Hàm sụp mi thuận mắt nói: "Nàng bị thương, còn đang dưỡng thương."
"Ô chủ đối với nàng như thế nào?"
"... Cũng không như thế nào, cũng không có gì đặc biệt."
"Thật không?" Tươi cười bên môi Vân Nhụy tiên tử càng thêm long lanh, mắt quyến rũ tà liếc hắn: "Hy vọng Ô tổng quản nói chuyện giữ lời."
Thất Âm tiên tử cũng liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt tương đối có thâm ý.
Ô Tử Hàm rụt bả vai, không lời nào để nói.
Đi đến tầng thứ năm, Ô Tử Hàm không dám mạo muội mang các nàng đi vào, trước truyền âm báo cáo Ô chủ.
May mắn, lần này Ô chủ không cự tuyệt, Ô Tử Hàm mới mở cấm chế ra, lãnh hai nàng đi vào.
Hai người không nghĩ tới lần này có thể đi vào tầng thứ năm, liếc nhau lẫn nhau, rất nhanh liền nhìn về phía bố cục tầng thứ năm, nơi tầm nhìn có thể tới, đều là cấm chế trùng điệp, các nàng nhìn xem mà nhịn không được âm thầm bĩu môi.
Chính là đám cấm chế chán ghét này, làm hại các nàng muốn tìm Ô chủ đều không thể làm gì.
Ô Tử Hàm lãnh bọn họ đến phòng nghỉ bình thường Ô chủ nghỉ tạm.
Chỉ là vừa mới tiến vào, chỉ thấy được một tay nam tử tóc đen đặt ở trên vai nữ tu có khuôn mặt tái nhợt, xưa nay ánh mắt lạnh lùng lại thêm vài phần gì đó khiến người ta nhìn không thấu. Mà nữ tu bị nam nhân ấn, lúc này quỳ một gối xuống ngồi dưới đất, một màn này, thoạt nhìn tựa như nam nhân sẽ làm chút gì đó với nàng.
Nháy mắt, Vân Nhụy tiên tử cùng Thất Âm tiên tử dùng dư quang khóe mắt liếc sang Ô Tử Hàm.
Đây là "Cũng không như thế nào, chính là không có gì đặc biệt" hắn nói? Cái này nếu không có gì đặc biệt, trên thế giới sẽ không có gì phức tạp rồi.
Ô Tử Hàm bị hai nàng nhìn mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng còn kinh sợ hơn nữa, không phải Ô chủ nói vị Sở cô nương này là người của Bạch Ly Vực Chủ sao? Chẳng lẽ là ngài ấy gạt người?
Đang khi nghĩ tới, đột nhiên chỉ thấy thân thể Sở Chước lung lay, khóe môi bật ra một vệt máu, mắt thấy liền muốn ngã xuống, bị Ô chủ thò tay đỡ lấy.
Thất Âm tiên tử cùng Vân Nhụy tiên tử không hẹn mà cùng đưa tay đặt lên linh khí bản mạng, đằng đằng sát khí.
Đây là thịt rùa của các nàng, còn chưa có ăn đâu, liền bị ngậm đi, làm sao có thể cao hứng?
Ô chủ nâng ổn người, mới buông tay ra, nói với nàng: "Phương pháp này có thể ngăn cản cổ âm mị quỷ, ngươi tạm tu tập trước."
Sở Chước cảm kích ứng một tiếng với hắn, lúc này mới nhìn về phía ba người mới vào, nhận ra hai nữ tu trong đó là nữ tu ngày đó bước ra đối kháng mị quỷ, tu vi các nàng nàng đồng dạng nhìn không thấu, hơi thở không khác với Ô Tử Hàm lắm, phỏng chừng đều ở Thánh Đế cảnh.
Trong lòng Sở Chước bỗng nhiên bịt kín một tầng bóng ma.
Nàng biết Đại Hoang giới người tu luyện cao cấp như mây, có thể nói là Thánh Đế đi đầy đất, Tinh Linh không bằng chó, nhưng không có so với hiện tại càng rõ ràng nhận thức được mình có bao nhiêu yếu ớt. Ít nhất đời trước, sau khi nàng đi đến Đại Hoang giới, xuất hiện ở Thanh Lâm Vực, nơi đó phần lớn là người tu luyện Nhân Hoàng cảnh và Tinh Linh cảnh, cực ít nhìn thấy Thánh Đế cảnh.
Ngay cả mị quỷ cấp thấp trong biển thời gian đều có thể mê hoặc nàng, có thể thấy được tu vi của nàng có bao nhiêu thấp.
Nghĩ đến đây, Sở Chước không khỏi cúi đầu xuống, tâm tư thay đổi thật nhanh, yên lặng đứng lên, thối lui đến bên cạnh.
Ô chủ chuyển ánh mắt vào hai nữ, lạnh nhạt hỏi: "Chuyện gì?"
Vân Nhụy tiên tử là một người sảng khoái, ánh mắt chuyển vài vòng ở trên người Sở Chước, hiểu rõ vị này chính là nữ tu Ô chủ tự mình cứu lên thuyền, quả nhiên dung mạo không tầm thường, trực tiếp hỏi: "Ô chủ, không biết vị cô nương này là người phương nào, Ô chủ chính là quen biết nàng ta?"
Thất Âm tiên tử cũng dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá Sở Chước.
Sở Chước bị các nàng nhìn chăm chú đến áp lực như núi, nàng đối với Ô chủ thật sự không có suy nghĩ nào khác.
Ở khi bọn họ tưởng Ô chủ sẽ không trả lời loại vấn đề nhàm chán này, ai biết lại nghe được Ô chủ mở miệng: "Nàng là cố nhân."
"Cố nhân?"
Lúc này, ngay cả Ô Tử Hàm đều kinh ngạc nhìn hắn.
Sở Chước thực sự kinh ngạc, nhưng mà nàng che giấu kinh ngạc ở trong lòng, không biểu hiện ra ngoài.
"Là cố nhân nào?" Vân Nhụy tiên tử tiếp tục hỏi.
Ô chủ lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, dù chưa mở miệng, nhưng ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết.
Vân Nhụy tiên tử rùng mình trong lòng, biết mình đi quá giới hạn. Ô chủ làm đứng đầu một vực, còn là người tu luyện đỉnh cấp, mặc kệ làm cái gì, cũng không phải là bọn họ có thể hỏi đến, nàng thế nhưng nhất thời vọng động.
Nhưng mà, chỉ cần biết rằng nữ tu này không phải người trong lòng của Ô chủ là được, Vân Nhụy tiên tử lập tức liền khôi phục tự nhiên, còn thân thiết lên tiếng chào hỏi với Sở Chước, mới giải thích lý do nàng đến.
"Ô chủ, ngài xác định con đường này là đúng? Nửa tháng nay, số lần mị quỷ xuất hiện càng ngày càng nhiều, lòng ta nghi ngờ chúng ta có phải bị mị quỷ cao cấp chăm chú nhìn hay không?" Vân Nhụy vẻ mặt nghiêm túc, khuôn mặt diễm lệ như một đóa mẫu đơn nở rộ.
Ô chủ không nói gì, tầm mắt hắn lơ đãng lướt qua Sở Chước, nhìn về phía mạn tàu ngoài cửa sổ.
Sở Chước rùng mình trong lòng, nghĩ đến chuyện vừa rồi Ô chủ kêu nàng tới đây, hơi hơi rũ mắt xuống, trong lòng thêm vài phần lo lắng.
Mị quỷ kỳ thực là đuổi theo nàng mà đến.
Điểm ấy không lâu từ sau khi nàng tỉnh lại ở trên thuyền, nàng liền mơ hồ có cảm giác, sau đó thừa dịp khi mị quỷ công kích, nàng đặc biệt lưu ở bên ngoài, lại xác minh suy đoán trong lòng.
Mị quỷ công kích thuyền, là muốn bức nàng đến trong biển.
Chỉ là, nàng không hiểu đám yêu tà bị sót lại ở trong biển thời gian vì sao nhìn mình chăm chú? Chẳng lẽ trên người nàng có thứ chúng nó cần?
Hết chương 334.
Danh Sách Chương: