Hai người đi theo cước bộ của Sở Chước trong ảo cảnh, một lần nữa trải qua việc nàng kinh lịch khắp nơi.
Đây là trải qua hai người bọn họ đều quen thuộc, giống như ôn lại một lần ở trong ảo cảnh.
Thẳng cho đến khi quyết định đến Đại Hoang giới, ở thông đạo không gian, bởi vì hai người tu luyện Hóa Thần cảnh chiến đấu, lan đến gần bọn họ, dẫn tới xuyên chiến hạm tan rã, trong thông đạo không gian đột nhiên lao ra một đoàn khí thể đáng sợ, rốt cục mọi người bị thất lạc.
Làm những người đứng xem, lần này Sở Chước rốt cục thấy rõ ràng khí thể đó là cái gì, không khỏi hoài nghi một tiếng.
"Là hỗn độn khí." Phong Chiếu thản nhiên nói: "Chúng ta vận khí không tốt."
Hỗn độn sinh vạn vật, trong hư không ở ngoài đại lục, quả thật trải rộng rất nhiều hỗn độn khí, bởi vì hỗn độn khí tách đại lục thế giới người tu luyện sinh sống cùng nơi ma nhân cư trú ra, giữa hai bên chẳng dính dấp gì với nhau, cũng bảo trì hai bên chung sống hoà bình. Giống như đại lục Xích Vân Tinh, đại lục do người tu luyện và ma nhân cùng nhau cư trú có lẽ là thiểu số.
Loại chuyện hai người tu luyện Hóa Thần cảnh chạy đến trong thông đạo không gian đánh nhau, đưa tới hỗn độn khí cũng không coi như là hiếm thấy, chỉ là bọn họ xui xẻo gặp phải thôi.
Sở Chước nhìn đến xuyên chiến hạm tan rã, mặc dù có Phong Chiếu cố gắng che chở, nhưng cuối cùng vẫn là bởi vì hỗn độn khí đó, mọi người phân tán, nàng mất đi ý thức, biến mất ở trong thông đạo không gian.
Tiếp theo, chung quanh tối sầm lại, một cỗ hấp lực hít hai người vào.
Sở Chước và Phong Chiếu đã có kinh nghiệm, hiểu rõ ảo cảnh lại muốn chuyển đổi, trong lòng có chút nghi hoặc.
Ảo cảnh trong Huyễn Tâm Kính, là do thời gian làm chúa tể, thời gian tương liên, trừ phi giống như nàng bất ngờ chết đi trước trùng sinh, mới sẽ chuyển đổi ảo cảnh. Nhưng hiện tại lại đột nhiên chuyển đổi ảo cảnh, làm cho trong lòng nàng có chút không hiểu ra sao.
Mãi cho đến khi hai người ngã lên một chiếc thuyền lớn, Sở Chước bị Phong Chiếu kéo, nhìn đến tình huống chung quanh, không khỏi kinh ngạc.
"Là biển thời gian."
Phong Chiếu ừ một tiếng, quay đầu nhìn nhìn, lập tức đã phát hiện chiếc thuyền này là của ai.
Lúc này sắc trời còn sáng, sương mù mỏng manh dâng lên ở mặt biển, trong sương mù giống như có tiếng ca truyền đến, biển thời gian lâm vào trong đoạn thời gian hoàng hôn chưa tắt sáng cuối ngày.
Khi mặt biển nhẹ nhàng lướt đến một người, bọn thị vệ trên thuyền ồ lên kinh hãi, Sở Chước và Phong Chiếu xen lẫn trong trong đám người, nhìn xung quanh xuống thuyền, liền nhìn thấy người ghé vào tấm ván gỗ di động lướt tới thuyền.
Biển thời gian không có gió không có thanh âm, lấy thời gian làm sóng, có thể đưa đẩy một người tới đây, tất nhiên là sóng thời gian.
Sở Chước thần sắc cổ quái nhìn chính mình ghé vào trên ván gỗ di động, rốt cục đã biết, vì sao sau khi nàng tỉnh lai, thái độ những người đó lại kỳ quái như thế. Chỉ riêng là sóng thời gian này chủ động đưa nàng tới đây, cũng đủ để cho nhóm người tu luyện trà trộn ở trong biển thời gian cảnh giác vạn phần, sợ là mị quỷ biến thành, nhân cơ hội xen lẫn lên thuyền người tu luyện.
Đợi sau khi nàng được Ô chủ vớt lên, khi nhìn đến Ô chủ duỗi chân nâng gương mặt của nàng lên, sắc mặt Phong Chiếu nháy mắt đen thui.
Càng làm cho hắn giận không thể nhịn là, Ô chủ ôm lấy nàng, cứ như vậy đưa đến địa bàn tư nhân của hắn, Phong Chiếu niết hai tay đến rung động răng rắc, dáng vẻ muốn đánh Ô chủ tơi bời một trận bất cứ lúc nào.
Sở Chước vội vàng ngăn hắn lại, nói: "Đây chính là ảo cảnh."
Phong Chiếu vẫn vô cùng tức giận, mắng: "Thiệt thòi lúc trước ta còn đáp ứng, chỉ cần hắn có cần, liền giúp hắn giải quyết phiền toái trong cơ thể, nào biết đâu thì ra hắn còn đối đãi với nàng như vậy, rắp tâm bất lương, nhất định là nhìn mỹ mạo đáng yêu của nàng, cho nên muốn mang nàng tới trong phòng hắn..."
Sở Chước: "... Không phải chuyện này, là hắn phát hiện quan hệ giữa ta và huynh, mới có thể thi ân viện trợ." ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Phong Chiếu vẫn hầm hừ, đối với Ô chủ nhìn trái nhìn phải kiểu nào cũng không vừa mắt.
Sở Chước sợ hắn sau khi quay về Đại Hoang giới, thật sự chạy đến Ô Minh Vực đi gây sự với Ô chủ —— lấy lòng dạ hẹp hòi của con thú này, tuyệt bức làm được, vội nói sang chuyện khác: "Thứ trong cơ thể Ô chủ rất phiền toái sao? Vì sao hắn vẫn luôn không tới tìm huynh?"
Phong Chiếu hừ một tiếng: "Trên người hắn có một trĩ tà, là vật nguyền rủa diễn sinh bộ tộc bọn hắn, đại biểu cho một mặt tà ác. Nói dễ giải quyết thì cũng dễ dàng, ta có Tịch Diệt Thần Hỏa, là người duy nhất trên Đại Hoang giới có thể giúp hắn khu trừ. Nhưng mà thái độ của bộ tộc bọn họ đối với trĩ tà có chút phức tạp, có chút tình nguyện bị trĩ tà phản phệ, cũng không muốn trừ khử, cái này dẫn tới bộ tộc bọn họ ít có người có thể thành thần phi thăng, thì đã chết bởi trĩ tà phản phệ."
"Vì sao?" Sở Chước có chút không hiểu, nếu trĩ tà sẽ phản phệ bản tôn, vì sao không trừ khử nó.
Khóe môi Phong Chiếu lộ ra tươi cười ý tứ hàm xúc không rõ: "Bởi vì theo bọn họ, trĩ tà kỳ thực là nửa người của bọn họ, nếu là trừ khử nửa người, thì bọn họ không hoàn chỉnh, đồng dạng không thể thành thần phi thăng."
Sở Chước có chút sửng sốt.
Nàng hồi tưởng thời gian ở chung ngắn ngủi cùng Ô chủ, có thể cảm giác được nam nhân này hờ hững cường đại, khiến người ta nhìn không thấu. Hắn đến biển thời gian, dường như vì tìm kiếm cái gì đó, đau khổ chấp nhất như thế, ánh mắt hắn chính trực ngay thẳng, hoàn toàn không thể cảm giác được một mặt tà ác ở trên người hắn.
Nhưng mà nàng tin tưởng Phong Chiếu.
"Vậy Ô chủ đi biển thời gian, là muốn muốn tìm kiếm được vật có thể áp chế trĩ tà?" Sở Chước phản ứng rất nhanh.
Phong Chiếu gật đầu: "Đúng vậy, nghe nói trong biển thời gian có thể dùng áp chế trĩ tà vật, những năm gần đây, hắn chỉ cần rảnh rỗi, sẽ đi tới đi lui biển thời gian. Nhưng mà nay xem ra, hắn vẫn không tìm được."
Sở Chước như có chút suy nghĩ.
Hai người tiếp tục thay đổi vị trí đi theo cảnh tượng trong ảo cảnh, nhìn hết thảy từng phát sinh, hiện tại lấy thân phận những người đứng xem đến xem, dường như nhiều hơn chút gì đó.
Đặc biệt khi Sở Chước rõ ràng cảm giác được thời gian chiếu cố nàng, nhịn không được cúi đầu nhìn về phía Thời Mệnh Châu trên cổ tay.
Có lẽ là đã khôi phục lực lượng, Thời Mệnh Châu hiện ra vầng sáng nhu hòa, trong mỗi một hạt châu tự thành một cái thế giới, ráng mây ngũ sắc tụ tán bên trong, ẩn ẩn có thể thấy được hình thức ban đầu của thế giới, cái loại cảm giác này vô cùng huyền ảo, Sở Chước thậm chí có một loại ảo giác, trong Thời Mệnh Châu đó là một thế giới càn khôn, thời gian trôi qua ở trong đó.
Khi hấp lực lại xuất hiện, hai người đều rất hờ hững mặc cho nó hít bọn họ vào đó, đến một cái ảo cảnh.
Hai cái ảo cảnh trước đó đều là Sở Chước trải qua trước trùng sinh cùng sau trùng sinh, một cái ảo cảnh lại là nơi đâu? Hai người đều có chút chờ mong.
Khi hai người lại ngã đến trên đất, cỏ xanh mềm mại tựa như một tấm thảm lông, tiếp đỡ hai người.
Một thanh âm ôn nhu vang lên: "Nó gọi là Phong Chiếu, muội nói xem có hay không?"
Hai người theo tiếng nhìn lại, thì thấy được cách đó không xa dưới gốc đại thụ, Bạch Ly sắc mặt tái nhợt ôm một cục tiểu thú màu đen trong lòng, thần sắc ôn nhu từ ái. Mà nàng nói lời này, hiển nhiên là nói với nữ tử trước mặt nàng, nàng kia đưa lưng về phía bọn họ ngồi ở trên rễ cây, không thể thấy rõ ràng khuôn mặt của nàng, chỉ có thể theo bóng dáng nàng cũng biết, đây là một nữ tử thanh nhã.
"Chiếu thông Chước, nó nhờ muội mà được sinh ra bình an, không thể quên đi ân tình của muội." Bạch Ly tiếp tục nói.
Nữ tử trước mặt nàng khẽ gật đầu, làm như đồng ý lời nàng nói.
Tiểu thú cuộn mình ở trong lòng mẫu thân Bạch Ly, trên người phủ lông tơ tinh tế, vừa nhìn thì biết ngay là mới sinh ra không lâu, nghe được lời mẫu thân nói, chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, non nớt kêu một tiếng với nàng.
Sắc mặt Phong Chiếu trở nên có chút cổ quái.
Sở Chước cũng mơ hồ nhận thấy được thân phận của nữ tử đưa lưng về phía bọn họ, trong lòng bàn tay có chút ẩm ướt mồ hôi.
Tuy rằng nàng vẫn luôn không thèm nghĩ tới Tư Túc Phất Chước đại lục Hồng Mông, nhưng mà người nhiều như vậy đều bởi vì Tư Túc Phất Chước mà tôn trọng nàng khác thường, tộc Bạch Hổ vì thế mà không tiếc chống lại một Bán Thần cảnh cũng muốn bảo vệ nàng, làm cho trong lòng nàng ít nhiều cũng hiếu kỳ Tư Túc Phất Chước tồn tại.
Đáng tiếc vẫn luôn không thể nào biết được.
Hiện tại, thế nhưng có thể nhìn đến ở trong ảo cảnh, sao Sở Chước lại không khẩn trương chứ.
Bọn họ đều nói, đây là nàng trước chuyển thế trùng tu, cũng là một đời nào đó của nàng, nàng nhưng không có chút ấn tượng, thậm chí bởi vì Tư Túc Phất Chước có ân đối với toàn bộ Hồng Mông, Hồng Mông ghi khắc nàng ấy tồn tại, làm cho nàng lại khó mà liên hệ Tư Túc Phất Chước cùng chính mình lại với nhau.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy mình là một người vĩ đại, nhưng cố tình Tư Túc Phất Chước lại làm được chuyện nàng không thể tưởng tượng.
Bạch Ly ôm nhi tử còn chưa biến hóa trong lòng, vẻ mặt ôn nhu nói chuyện cùng Phất Chước, nói đều là một ít chuyện thường phát sinh ở Hồng Mông chi cảnh. Có lẽ là vì vừa làm mẫu thân, lúc này cả người Bạch Ly phát ra một vòng ánh sáng mẫu tính, ôn nhu đến ngay cả Sở Chước đều khó mà nói nhập làm một cùng Bạch Ly tư thế oai hùng hiên ngang lại thích chơi đùa hiện tại.
Nữ tử an tĩnh ngồi đối diện Bạch Ly ở đằng kia, lắng nghe Bạch Ly nói đâu đâu.
Gió nhẹ thổi qua từ bên người các nàng, không khí ấm áp tốt đẹp.
Hai người đứng ở cách đó không xa, thậm chí không dám dễ dàng tiến lên đi đánh vỡ bức tranh trước mặt này.
Thẳng cho đến khi tiểu thú trong lòng Bạch Ly thanh tỉnh, không chịu để cho mẫu thân ôm, nghịch ngợm bới tay mẫu thân, lắc lắc mông muốn đi xuống chơi. Bạch Ly sợ hắn ngã nên ngăn cản không cho, hắn chuyển tròn hai tròng mắt, trong mắt lộ ra vẻ giảo hoạt, nhào qua nữ tử phía đối diện.
Nữ tử vươn tay ôm lấy hắn, tiểu thú ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, vươn móng vuốt ra lưu loát ôm lấy y phục nàng, lẻn đến trên vai nàng.
Phong Chiếu nhịn không được che mặt.
Hắn nhớ tới khi còn bé cũng có một màn này, lúc ấy tuổi còn nhỏ, đúng là thời điểm ham chơi, ở khi Phất Chước đến thăm bọn họ, nhịn không được vứt bỏ mẫu thân, dán lấy Phất Chước không buông, bò khắp nơi ở trên người nàng, biểu hiện ra nghịch ngợm hiếu động của ấu tể tộc Bạch Hổ đặc biệt có.
May mắn Phất Chước là một người vô cùng ôn nhu, bao dung hắn nghịch ngợm.
Hắn đỏ mặt nói với Sở Chước: "Ta khi đó còn nhỏ đi, không hiểu chuyện..." Cho nên thật sự không phải cố ý nghịch ngợm gây sự.
Sở Chước cười cười với hắn, nói: "Rất thú vị, đáng tiếc ta không ký ức."
Phong Chiếu thầm nghĩ, không ký ức mới tốt, nếu có ký ức, lúc hắn còn nhỏ làm mấy chuyện mất mặt này, chẳng phải là tất cả đều bị nàng nhớ ra rồi?
Dưới tàng cây Bạch Ly cùng Phất Chước nói rất nhiều lời, dần dần đề tài trở nên nghiêm túc lên.
Bạch Ly nhìn Phất Chước, muốn nói lại thôi, cuối cùng có chút ưu thương hỏi: "Phất Chước, bộ tộc Tư Túc chỉ còn lại có một mình muội, muội nhất định phải bảo trọng."
Phất Chước hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía rừng rậm xa xa.
Sở Chước nhìn đến sườn mặt trắng nõn mỹ lệ của nàng ấy, nhịn không được sờ sờ mặt mình.
Phất Chước nghiêng nửa mặt, rất giống với nàng.
Sau một lúc lâu, giọng nói của Phất Chước vang lên: "Còn đây là số mệnh bộ tộc Tư Túc, không thể trái nghịch, nếu như thân thể của ta chết, mọi người cũng không cần phải bi thương."
Hốc mắt Bạch Ly hơi hơi đỏ lên: "Nếu đây là số mệnh của bộ tộc Tư Túc, ta đây tình nguyện muội sinh ra không là Tư Túc."
Phất Chước ôn nhu nhìn nàng: "Đây là ý trời, Tư Túc nhất định lấy thân tế trời, mới được thủy chung. Ngày khác nếu như tỷ gặp được ta sau chuyển thế, có thể tìm ta nói chuyện."
"Chỉ sợ khi đó muội cái gì cũng không nhớ rõ, cũng không nhớ rõ chúng ta rồi."
Phất Chước mỉm cười, không nói gì.
Giống như ngay cả gió thổi qua cũng cúi đầu, quấn quanh ở bên chân hai người.
Tiểu thú bò ở trên vai Phất Chước nghi hoặc nhìn nhìn mẫu thân, dường như không rõ vì sao hiện tại không khí lại quái dị như thế, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh, sau đó sáp đến gần, liếm liếm ở trên mặt nàng.
Danh Sách Chương: