Đối với Sở Chước lúc trước bị nhốt ở nơi nào ở trong động phủ thượng cổ, vì sao muộn hơn đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ một ngày mới bước ra, hơn nữa đường bước ra vì sao hoàn toàn bất đồng cùng những người khác, người năm đại gia tộc tuy rằng tò mò, nhưng thấy Sở Chước không muốn nói, bọn họ cũng không hỏi quá nhiều.
Không thấy được ngay cả những bằng hữu như Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng chưa hỏi, bọn họ ngay cả bằng hữu cũng không tính thì làm sao không biết xấu hổ mà hỏi kỹ, chẳng phải là thân thiết với người quen sơ, giữa hai bên cũng không tốt.
Người tu luyện có thể sống ở băng cung đến bây giờ, cũng không phải là kẻ ngu dốt, tự nhiên không thể làm ra việc tự rước lấy nhục.
Người của năm đại gia tộc dự tính lại tiến vào động phủ thượng cổ thăm dò, do Khuyết Quan Hoành đã tiến vào một lần dẫn đường.
Lực hành động của năm đại gia tộc rất cao, sau khi quyết định liền lập tức xuất phát. Bọn họ nói lời từ biệt cùng đám người Sở Chước, sau đó đoàn người tiến vào trong thông đạo động băng một lần nữa, biến mất trong đó, chỉ một thoáng, trong động băng chỉ còn lại có nhóm người Sở Chước.
Người năm đại gia tộc vừa rời khỏi, động băng trở nên rất lạnh lẽo.
Sở Thanh Từ cũng lưu lại, chẳng qua nàng cũng không có hứng thú đối với Sở Chước trải qua gặp qua cái gì ở trong động phủ thượng cổ, thấy Sở Chước không có gì, thì nàng cứ làm việc của mình, sửa sang lại thứ có được từ trong động phủ thượng cổ.
Đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ thực sự hưng phấn mà lôi kéo Sở Chước đi phân chia đồ bọn họ lấy được ở trong động phủ thượng cổ.
Nói tóm lại, vận khí tốt nhất quả nhiên là một tổ Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Hỏa Lân, Bích Tầm Châu này, có Mặc Sĩ Thiên Kỳ vận khí siêu cường Tầm Bảo Thử hình người ở, bọn họ một đường đi tới, phàm là cung điện gặp được, đều không có cái nào trống không, cho dù có chút đã biến chất biến thành phế phẩm ở trong thời gian, vẫn có thể tìm được một ít vật hữu dụng, thậm chí ngay cả linh thạch đều thu gom vơ vét được không ít.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ mặt mày hồng hào nói: "Đại Hoang giới thời kì thượng cổ nhất định thiên tài địa bảo khắp nơi, rất nhiều đều là bảo vật hiện tại chưa thấy qua, cũng không biết vị chủ nhân băng cung là nhân tu đại năng nào, có thể tụ tập đầy đủ nhiều thứ như vậy..."
Nghe nói như thế, Sở Chước nhịn không được liếc hắn một cái.
Phong Chiếu biến thành tiểu yêu thú bình tĩnh ngồi xổm tại trên vai Sở Chước làm linh vật.
Bích Tầm Châu thận trọng, cảm giác được một cái liếc mắt này của Sở Chước tương đối có thâm ý, nhịn không được hỏi: "Chủ nhân, hai người lúc trước đi nơi đâu?"
Kỳ thực lúc trước bọn họ sở dĩ sẽ bước ra khỏi động phủ thượng cổ, cũng không phải là là bọn họ không có lòng tham, mà là sau mấy ngày bọn họ tìm kiếm ở trong động phủ, đường vốn tách ra lại sát nhập, mọi người không hiểu ra sao lại tụ tập cùng một chỗ lần nữa, cũng không gặp Sở Chước cùng Phong Chiếu.
Lúc ấy trong lòng bọn họ biết khác thường, nhưng mà bởi vì đều cực kì tín nhiệm đối với Phong Chiếu cùng Sở Chước, ngược lại cũng không quá mức lo lắng, bọn họ thương lượng qua, thấy trong động phủ thượng cổ xuất hiện một con đường thông tới lối ra bên ngoài, liền cảm thấy có thể là chủ nhân động phủ riêng biệt thiết kế trạm kiểm soát, để cho người ta không thể quá tham lam, dù sao thứ bọn họ có được cũng không ít, vì thế liền quyết định rời khỏi động phủ thượng cổ.
Khi trở lại băng động, Sở Chước cùng Phong Chiếu quả nhiên không có tin tức.
Khuyết Quan Hoành biết khác thường trong lòng, chỉ sợ Sở Chước bọn họ có gặp gỡ khác, nhưng mà hắn là người thông minh, vẫn chưa nói việc này cùng những người khác, chỉ nói bọn họ đi ra, đổi lại cũng không khiến cho những người năm đại gia tộc khác chú ý.
Sở Chước tự nhiên sẽ không giấu diếm đám đồng bọn, kể lại một lần chuyện gặp được sau khi tách ra với bọn họ, ngay cả Mặc Sĩ Thiên Kỳ vận khí tốt nhất nghe được đều nhịn không được giật mình, giật mình qua đi chính là nghĩ mà sợ.
"May mắn đi đến thần điện là lão đại cùng Sở tỷ, nếu là chúng ta, chẳng lẽ không phải bị chủ nhân thần điện đoạt xá sao?" Lấy bọn họ không biết gì với thần điện, quả thực chính là tiết tấu một phút bị diệt.
Những người khác cũng đều đồng ý lời Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói.
Bọn họ đi theo Sở Chước cùng nhau lưu lạc giới tu luyện, quả thật cơ duyên không ngừng, thúc giục khiến cho bọn hắn trưởng thành nhanh chóng, nhưng cái này đều ở trong phạm vi thực lực của bọn họ. Mà thần điện này lại không phải bọn họ có thể đụng chạm, bọn họ không có huyết mạch truyền thừa như Phong Chiếu, sao biết được việc từ thái cổ đến nay, nếu như vô ý đi đến thần điện, ngay cả linh sắc huyền thạch cũng nhận thức không ra, chẳng lẽ không phải trước tiên liền rơi vào trong cạm bẫy chủ nhân thần điện thiết kế, bị đoạt xá mà cũng không tự biết sao.
Bích Tầm Châu nghĩ nghĩ, nói: "Thì ra động phủ thượng cổ đều không phải là nhân tu đại năng lưu lại, mà là Thần tộc thời kì thượng cổ tính kế vật, chẳng lẽ là Thần tộc thời kì thượng cổ đều lợi hại như vậy?"
Nếu như Sở Chước bọn họ không phải quỷ thần xui khiến bị tuyết điểu ba đầu mang vào thần điện, bọn họ quả thật vẫn luôn tưởng động phủ thượng cổ là nhân tu đại năng lưu lại, bởi vì thứ lưu lại trong động phủ, đều có liên quan cùng nhân tu, từ đan, phù, trận, khí, linh thạch v.v mà xem, đều là thủ đoạn nhân tu mới có, có quan hệ cùng Thần tộc thời kì thượng cổ như thế nào?
"Khẳng định là ngụy thần đó đoạt lấy đồ của nhân tu, riêng biệt bố trí ở đây dụ dỗ người tu luyện tiến vào, làm tốt chuẩn bị cho hắn sống lại." Mặc Sĩ Thiên Kỳ một mực chắc chắn.
"A Kỳ nói không sai, chủ nhân thần điện quả thật là một hạng người âm hiểm." Hỏa Lân phụ họa.
Huyền Ảnh, Huyễn Ngu, bé rùa ở bên cạnh làm quần chúng ăn dưa, bọn họ nói cái gì thì là cái đó, Bích Tầm Châu nhìn xem mà run rẩy khóe miệng, Sở Chước nhịn không được bật cười.
Còn biết được Khuyết thị thì ra cũng là bộ tộc trong Bách tộc thượng cổ, trừ bỏ sợ hãi thán phục ra, đại để là bọn hắn gặp được không ít hậu duệ Bách tộc, cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên. Chỉ có Mặc Sĩ Thiên Kỳ lải nhải về sau có rảnh, nói không chừng có thể giới thiệu Nguyệt Nữ tộc cùng người Khuyết thị nhận thức một chút, nhìn xem người Bách tộc tụ cùng một chỗ, thiên phú của bọn họ có thể sinh ra sức chiến đấu cường đại v.v hay không.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ có được nhiều thứ ở trong động phủ, đều lấy ra cho Sở Chước cùng Phong Chiếu xem.
Nếu không có được ba hộp gỗ thần ở thần điện, lúc này Sở Chước tất nhiên nhìn xem hai mắt tràn đầy bảo quang, nay đã có chút hiểu rõ tâm tính Phong Chiếu, ngay cả đồ của thần cũng chiếm được, mấy thứ của người phàm này, giống như không quá để mắt.
Sở Chước cũng không muốn cái gì, để cho bọn họ tự mình phân chia, còn đồ bọn họ có được ở thần điện, bởi vì Phong Chiếu đã nói trước, Sở Chước cũng không thể chia phần cho bọn hắn, thật ra đợi gốc Thanh Mộc Thần Thụ đó sau này tương lai kết quả, có thể chia Thanh Mộc Thần quả cho bọn hắn nếm thử.
Hỏa Lân bọn họ tất nhiên là rất kinh hỉ: "Cảm ơn lão đại, lão đại tốt nhất."
Phong Chiếu cao ngạo ừ một tiếng, nếu không nể mặt Sở Chước, đám tiểu đệ này muốn nếm thần quả, đợi phi thăng đến Chân Thần giới rồi nói lại.
Đều trao đổi xong chuyện trải qua trong động phủ thượng cổ lẫn nhau, mọi người liền từng người đi nghỉ ngơi, Sở Chước cũng ôm Phong Chiếu biến thành tiểu yêu thú trở lại băng thất nghỉ ngơi.
Mệt mỏi nhiều ngày như vậy, bọn họ cần phải nghỉ ngơi vài ngày, thừa dịp người năm đại gia tộc chưa trở về, tiếp tục đi ra Băng Lăng ngoài động băng thu thập Lăng Sương Tuyết thảo.
Ngày đó bọn họ ở trong quặng Băng Vân Sa mang đi rất nhiều Băng Vân Sa cùng trứng sâu, chọc đến Tuyết Sa Trùng bạo động, nhưng mà sau đó bởi vì bọn họ đi một vòng ở trong động phủ, khi trở về lại đi con đường bất đồng, cho nên Tuyết Sa Trùng không có biện pháp đuổi theo không bỏ, số lượng Tuyết Sa Trùng đuổi tới trong Băng Lăng cũng không nhiều.
Khi Huyền Ảnh, Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Hỏa Lân cùng Huyễn Ngu bọn họ mang theo tuyết điểu ba đầu đi Băng Lăng tìm kiếm Lăng Sương Tuyết thảo thành thục khắp nơi, Sở Chước liền ở cùng với Sở Thanh Từ, thương lượng chuyện sau khi rời khỏi băng cung.
"Tương lai tỷ có tính toán gì không?" Sở Chước hỏi nàng: "Muốn đi cùng chúng ta hay không?"
Nếu như có thể, Sở Chước tự nhiên hy vọng mang Sở Thanh Từ đi Bạch Ly Vực.
Đương nhiên, bởi vì tính đặc thù của Bạch Ly Sơn, lấy tu vi hiện tại của Sở Thanh Từ thật ra không tốt để lên Bạch Ly Sơn, nhưng mà Bạch Ly Vực rất lớn, lại là địa bàn của Phong Chiếu, còn có đám mãnh thú Trường Thừa trấn ở Bạch Ly Sơn, chỉ cần Sở Thanh Từ tìm một địa phương chăm chỉ tu luyện ở Bạch Ly Vực, cũng không sợ nàng ấy bị người ức hiếp.
Sở Thanh Từ lắc đầu: "Cảm ơn, ta sẽ không đi cùng các muội." Từ khi gặp được Sở Chước bắt đầu, trong lòng nàng liền đã có quyết định, hiện nay Sở Chước thăm dò, nàng cũng không giấu diếm, nói: "Năm đó ở đại lục Ứng Long, tuy rằng bất đắc dĩ bị Khuyết thị thu làm người hầu, nhưng mà Khuyết thị rốt cuộc đối đãi không tệ, lần này bởi vì có muội chiếu cố, nhờ phúc của muội, ta coi như là trả không ít ân tình cho Khuyết thị."
Nói tới đây, nàng nhấp nhấp môi, thâm trầm liếc mắt nhìn Sở Chước một cái: "Thiếu chủ nói, đợi sau khi rời khỏi băng cung, sẽ thả ta rời khỏi Khuyết gia, về sau ta sẽ không còn là người hầu Khuyết thị nữa, ta sẽ trước tiên tìm một địa phương ở Băng Vân Vực để mà chăm chỉ tu luyện, đợi tương lai khi tu vi của ta thành công, ta lại đi tìm muội."
Sở Chước hơi chút suy nghĩ, thì hiểu rõ ý tứ của nàng.
Tu vi của nàng và Sở Thanh Từ chỉ kém một cái cảnh giới lớn, nhưng mà Nhân Hoàng cảnh đến Tinh Linh cảnh, lại không phải trong khoảng thời gian ngắn là có thể ngang hàng, cho dù Sở Thanh Từ năm đó bởi vì Khuyết thị chiếu cố, có thể đến Đại Hoang giới tu hành, so với Sở Chước thì có được cơ duyên rất tốt, lại như cũ vẫn kém hơn tốc độ tu hành của nàng, trong lòng nàng ấy cũng không phục.
Sở Thanh Từ không muốn dựa vào Sở Chước, nàng ấy muốn dụa cố gắng vào của mình tiếp tục tu vi, ngày khác tu vi thành công rồi, lại bàn cái khác.
Đây là kiêu ngạo thuộc về Sở Thanh Từ.
Sở Chước hiểu rõ nàng kiêu ngạo, cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: "Ngày khác nếu tỷ có chuyện gì, có thể đến Bạch Ly Vực tìm ta."
Sở Thanh Từ ừ một tiếng, không nói thêm gì.
Hai tỷ muội cùng tộc quen biết thời kỳ niên thiếu, nói mấy câu liền quyết định việc này.
Nói xong hết thảy, trên mặt Sở Thanh Từ lộ ra vẻ do dự, Sở Chước nhìn xem không khỏi cười hỏi: "Chúng ta thật vất vả có thể gặp nhau ở Đại Hoang giới, tỷ có cái gì không ngại nói thẳng."
Sở Thanh Từ liếc nhìn nàng một cái, do dự mà nói: "A Chước, muội... muội muốn gặp người nhà của muội sao?"
"Người nhà?" Sở Chước chợt sợ run lên.
"Đúng vậy, là người ngũ phòng bọn muội, Tăng gia gia, phụ thân của muội, còn có hai vị tỷ tỷ, bọn họ ở khi muội sinh ra liền không ở nhà, trước kia ta cùng những người khác trong tộc chúng ta cũng cho rằng bọn họ là tùy hứng rời nhà bỏ trốn, không biết mất tích ở nơi nào. Hiện nay lại cảm thấy không phải, bọn họ nhiều năm không có tin tức, nếu không phải ở Linh thế giới chính là ở Đại Hoang giới."
Thần sắc Sở Thanh Từ có chút động dung, hiếm khi nhiều lời một ít, sợ nàng lòng mang khúc mắc, lại nhiều thêm vài phần cẩn thận: "Nếu là ở Linh thế giới, bọn họ hẳn là sẽ không hoàn toàn không có tin tức, nhiều năm như vậy ngay cả đại lục Tấn Thiên cũng chưa từng trở về. Ta cảm thấy, bọn họ hẳn là ở Đại Hoang giới."
Đáng tiếc sau khi nàng đi đến Đại Hoang giới, vẫn luôn đi theo Khuyết gia hoạt động ở trong Băng Vân Vực, chưa từng nghe vào tai người tu luyện họ Sở nào lợi hại ở Băng Vân Vực. Đại Hoang giới có mười tám vực, trừ bỏ mười tám vực, còn có vực ngoại chi cảnh thần bí vô hạn, muốn gặp một người quen thì khó khăn dữ dội, nếu không phải mấy năm nay Sở Chước vẫn luôn xác minh mục tiêu là tìm nàng, nói vậy hai tỷ muội các nàng cũng sẽ không gặp được nhanh như vậy.
"A Chước, muội không nhớ bọn họ sao?" Sở Thanh Từ cẩn thận nhìn nàng.
Sở Chước hoàn hồn, cười cười với nàng ấy, nói: "Kỳ thực cũng không nhớ, bọn họ ở nơi nào, ta đã n không thèm để ý."
Sở Thanh Từ không nghĩ tới sẽ nghe đáp án thế, không khỏi có chút giật mình, "Nhưng mà, muội tìm đến ta..." Nàng ấy chỉ là tỷ muội trong tộc mà nàng cũng bỏ được tốn nhiều thời gian như vậy tìm kiếm, có thể thấy được Sở Chước là một người có tình có nghĩa, theo lý thuyết nàng hẳn là muốn gặp huyết mạch chí thân mới đúng.
Sở Chước lắc đầu: "Tỷ bất đồng, tỷ mất tích, ta cũng có trách nhiệm."
Cho nên nàng nguyện ý tốn nhiều thời gian như vậy, vì xác nhận Sở Thanh Từ an toàn, ở khi nàng ấy cần thì giúp nàng ấy một tay.
Nhưng người nhà thì sao? Cả hai đời nàng đều không liếc mắt gặp qua một ai, có lẽ đời trước còn có hy vọng xa vời, đời này cũng đã xem như phai nhạt, đối với nàng mà nói, những người nhà chưa bao giờ xuất hiện qua, thậm chí không được trọng yếu như nhóm bầu bạn đồng bọn Mặc Sĩ Thiên Kỳ một đường đi tới cùng nàng.
Một khi đã như vậy, cần gì phải cưỡng cầu đi tìm? Tương lai nếu như có duyên, tự sẽ gặp được.
Sở Thanh Từ hiểu rõ ý tứ của nàng, trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu, lúng ta lúng túng nói: "A Chước, ngày đó ta xảy ra chuyện, không có quan hệ gì với muội, muội không cần để ở trong lòng."
Sở Chước cười cười với nàng ấy, không nói cái gì.
Hai tỷ muội lập tức liền trầm mặc xuống.
Phong Chiếu ghé vào trên đùi Sở Chước, nhìn nhìn hai tỷ muội, nhảy đến trên vai Sở Chước, dùng cái đuôi quét quét cổ nàng an ủi.
Sở Chước cười cười với hắn, không nói gì thêm.
Nửa tháng sau, người năm đại gia tộc rốt cục trở về.
Chuyến này bọn họ thu hoạch hiển nhiên cũng không nhỏ, thần sắc trên mặt thêm vài phần ý mừng, tuy rằng lữ hành băng cung lần này, hi sinh không ít người, ít nhất hiện tại coi như là viên mãn chấm dứt.
Vì thế, người tu luyện năm đại gia tộc lấy Cơ Lãng cầm đầu, riêng biệt đi tới đa tạ Sở Chước bọn họ, cũng thương lượng với bọn họ khi nào thì rời khỏi.
"Chư vị đã trở lại, thì cùng nhau rời khỏi thôi." Sở Chước cũng không kéo dài, thấy bọn họ vui sướng, chỉ vào tuyết điểu ba đầu nói: "Đến lúc đó khiến cho nó mang theo bọn ngươi đi."
Người năm đại gia tộc nhìn tuyết điểu ba đầu, tuyết điểu ba đầu cũng yên lặng nhìn bọn họ, cũng không biết có phải lúc trước thù hận còn tồn tại hay không, lẫn nhau nhìn đối phương đều có chút không vừa mắt, lại chỉ có thể chịu đựng.
Tuyết điểu ba đầu ủy khuất quay đầu nhìn về phía Phong Chiếu, ba cái đầu tiến đến trước mặt Phong Chiếu, Phong Chiếu nâng móng vuốt lông lên phân biệt vỗ vỗ ở trên đầu nó, để cho nó ngoan ngoãn mang theo người đi.
"Điểu huynh, lần này liền phiền toái huynh, đến lúc đó để cho bọn họ lấy linh đan làm phí chuyên chở." Mặc Sĩ Thiên Kỳ lắm miệng thêm một câu.
Tuyết điểu ba đầu hai mắt sáng ngời, có linh đan kiếm lời thì hết thảy dễ nói, cho dù có chán ghét bọn họ đi nữa, nó cũng sẽ chở đi lên, còn trên đường cánh nó có phải run lên hay không, không cẩn thận run người xuống dưới, thì xem năng lực phản ứng của đám người tu luyện này.
Hết chương 419.
Danh Sách Chương: