Đối với hành vi Sở Nguyên Thương hố nữ nhi, tất cả mọi người có chút cạn lời.
Sở Nguyên Thươn tương đối áy náy, vội vàng lấy ra một cái túi càn khôn, lấy lòng đưa qua, nói: "Khuê nữ, đây là thứ tốt cha gom góp được mấy năm nay, đều tặng cho con, con thích hãy thu đi, không thích thì quăng cho những người khác chơi, về sau cha tìm được thứ tốt hơn, đều cho con."
Nhìn hắn bày ra dáng vẻ nữ nhi nô, có tức giận lớn hơn nữa cũng không phát ra được.
Vị cha tiện nghi này vốn chính là người không theo mẫu, ở trong lúc không biết gì sẽ làm ra việc hố con gái hình như cũng không có gì. May mắn lúc ấy Sở Chước cũng nhận thấy được có người muốn đục nước béo cò, để hấp dẫn lực chú ý của mọi người tới động phủ thượng cổ sắp xuất thế, đối với cái này thật ra cũng không quá để ý.
"Ta không tức giận." Sở Chước vẻ mặt hòa khí nói: "Chỉ cần ngài thật lòng trả lời ta một ít vấn đề là được."
Sở Nguyên Thương ực một tiếng, thần sắc trên mặt càng phát ra vô tội, cẩn thận hỏi: "Khuê nữ con muốn biết cái gì, cứ việc hỏi, cha có thể trả lời đều sẽ nói cho con."
Là có thể trả lời, không thể trả lời, vẫn giả ngu như cũ.
Sở Chước làm sao không nghe ra hắn nói lời ngầm, tu dưỡng vô cùng tốt bao dung vị cha không theo mẫu này, hỏi: "Khi ta ở Sở gia Lăng Nam, nghe nói còn có một vị ông cố, ông ấy cũng đến Hồng Mông, không biết ông ấy ở nơi nào?"
Vấn đề này có thể trả lời, bên má Sở Nguyên Thương lộ ra hai cái lúm đồng tiền, cười nói: "Vào một trăm năm trước, thì ông tiến vào một chỗ bí cảnh kinh nghiệm từng trải, vẫn luôn chưa bước ra đâu. Khuê nữ con muốn tìm ông cố sao? Ngày khác cha mang con đi tìm ông ấy, lão nhân gia ông tính cách rất tốt, năm đó tên của con, lại là ông ấy lấy cho đó."
Sở Chước à một tiếng: "Vì sao ta không được đặt thêm chữ Thanh theo vai vế giống như nhóm tỷ muội trong gia tộc?"
"Cái này ta cũng không biết, con phải hỏi ông cố con, dù sao ông ấy là trưởng bối đi."
Sở Chước theo dõi hắn, sau một lúc lâu ừm một tiếng, không nói cái gì nữa.
Phản ứng này làm cho Sở Nguyên Thương có chút không yên, phát hiện khuê nữ không giống tiểu cô nương bình thường, rất trầm ổn, sẽ không tìm trưởng bối làm nũng làm càn, tuy rằng biết đây là nàng phải trải qua trên con đường trưởng thành, nhưng trong lòng vẫn có chút không phải tư vị. Tiểu cô nương mới hơn một trăm tuổi đúng là thời điểm hoạt bát yêu kiều, nhưng khuê nữ của hắn hiển nhiên quá mức trầm ổn, giống như nhiều lần trải qua sóng gió, sao không để người khác đau lòng chứ?
Phát hiện Sở Nguyên Thương lại dùng cái loại ánh mắt ướt sũng, đau lòng vạn phần nhìn nàng, Sở Chước nhịn không được ấn ấn cái trán.
Vị phụ thân này quả nhiên một lời khó nói hết như trong tưởng tượng, cũng không trách Sở Thanh Sương rõ ràng là một nhân vật thanh lãnh không ăn khói lửa nhân gian, lại bị cưỡng ép buộc phải gánh lên trách nhiệm trưởng tỷ như mẹ.
Nghĩ đến so với chính mình, thì hai tỷ đệ Sở Thanh Sương đi theo hắn bị hắn tai họa thời gian rất lâu, Sở Chước nhất thời tâm bình khí hòa.
Không thể lớn lên ở bên cạnh phụ thân, giống như cũng không sao cả, vẫn tốt hơn là bị hắn hố thật thảm
Mặc Sĩ Thiên Kỳ chia một ít linh đan luyện ra mấy năm nay cho Sở Chước bọn họ, vừa hỏi: "Sở tỷ, Tầm Châu ca cùng Hỏa Lân tỷ đâu, còn có người Tuyết Vụ Đảo, bọn họ đều có tin tức sao?"
"Hỏa Lân tỷ ở Long đảo, Tầm Châu ca cùng mấy người khác còn không rõ ràng lắm." Nói tới đây, thần sắc của Sở Chước hơi âm u.
Trừ bỏ Phong Chiếu cùng Huyền Uyên, cảm tình của Sở Chước đối với Bích Tầm Châu là sâu nhất, cũng là lo lắng cho hắn nhất, nhưng cho tới bây giờ, hắn cũng chưa tin tức nào, nàng thậm chí không dám nghĩ tới khả năng tệ nhất đó.
Còn người Tuyết Vụ Đảo, Sở Chước cũng để cho tộc Bạch Hổ hỗ trợ lưu ý, nhưng hiển nhiên vận khí của bọn họ cũng không tốt, vẫn luôn không có tin tức, không biết là đã gặp chuyện không may, hay là che giấu bản thân mình được rất sâu.
"Không có việc gì, Tầm Châu ca rất thông minh, nhất định là tìm một chỗ trốn đi lặng lẽ tu luyện." Mặc Sĩ Thiên Kỳ lạc quan nói.
"Hy vọng như thế."
So với Sở Chước vừa mới tới Hồng Mông liền đáp xuống nơi nguy hiểm, thì khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi đến Hồng Mông, đã xuất hiện ở địa khu biên cảnh Tây Cảnh, vùng đó có người tu luyện hoạt động, không có nguy hiểm gì, làm cho hắn không cần trải qua tình cảnh cửu tử nhất sinh, quả thật muốn may mắn hơn tất cả mọi người.
Tiếp theo hắn cứ thế thuận theo mà đi đến Phụng thành, bởi vì sờ không ra tình huống của Hồng Mông chi cảnh, liền tạm thời ngủ đông ở Phụng thành, dự tính coi đây là cứ điểm, hỏi thăm tin tức Sở Chước bọn họ.
Đáng tiếc Hồng Mông to lớn, Tây Cảnh chẳng qua là một góc trong đó, muốn hỏi thăm tin tức những người mới đến cũng không dễ dàng.
Ở sau khi dần dần hiểu biết tình huống Hồng Mông, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đành phải đánh mất ý niệm trong đầu chủ động đi tìm Sở Chước bọn họ, lựa chọn an cư ở Phụng thành, đợi Sở Chước bọn họ tìm đến. Làm một luyện đan sư gà còi, hắn lựa chọn cái này là vô cùng chính xác, nếu không lấy thực lực của hắn, có lẽ mới ra khỏi Tây Cảnh, thì muốn chơi xong, dù cho vận khí tốt cũng chống đỡ không tiếp nổi nữa.
Hắn đợi ở Phụng thành gần mười năm.
Thẳng đến mười năm sau, nghênh đón ngày sinh nhật Phượng Chủ, trở thành việc trọng đại toàn bộ Hồng Mông chi cảnh. Vốn việc này không có quan hệ gì với hắn, nào nghĩ tới Phong Chiếu ở Nam Dã Phượng Cốc một trận chiến thành danh, thanh danh hiển hách, rơi vào tai Tây Cảnh, Mặc Sĩ Thiên Kỳ rốt cục nhận được tin tức Sở Chước cùng Phong Chiếu bọn họ, không cần nói có bao nhiêu vui vẻ.
Đáng tiếc hắn không có biện pháp nào để cho bọn họ biết hắn chờ bọn họ ở Phụng thành Tây Cảnh.
Sau đó linh thạch trên người tiêu hao gần hết, lại nghe nói trong Nhật Thực Hỏa Nhai có rất nhiều linh thảo quý hiếm, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm thấy vẫn luôn đợi như vậy cũng không phải tốt, vừa vặn có đội săn bắn mời, đội trưởng là một Hóa Thần cảnh, thực lực không tệ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ chỉ hơi suy nghĩ rồi đáp ứng đi cùng hắn tiến vào Nhật Thực Hỏa Nhai tìm bảo vật.
Tiến vào Nhật Thực Hỏa Nhai rồi, hắn mới biết được tính nguy hiểm trong đó, có thể nói là hình ảnh thu nhỏ toàn bộ Hồng Mông chi cảnh.
Ở trong này, không có thực lực căn bản không sống nổi. Hắn đi theo đội Quy Nguyên tiến vào Nhật Thực Hỏa Nhai năm thứ hai, đồng đội liền bị chết gần hết, nếu không có Sở Nguyên Thương đi ngang qua, vừa vặn cứu hắn, chỉ sợ cuối cùng hắn sẽ trải qua cái gì, cũng khó mà tưởng tượng.
"Lúc ấy nếu không chết, có lẽ ta cũng sắp bị bắt vào đoàn cướp đường, trở thành luyện đan sư đoàn cướp đường." Mặc Sĩ Thiên Kỳ không khỏi khóc thút thít: "Đến lúc đó nếu mọi người tới tìm ta, chỉ sợ ta đã là một tên cướp đường."
Sở Chước nghe xong, cũng vô cùng may mắn nói: "May mắn huynh chưa tiến vào." Nếu không lấy bản chất dễ dàng hắc hóa của vị luyện đan sư này, duy trì không được ngốc bạch ngọt hiện tại.
Sở Nguyên Thương nghe nói như thế, lập tức vô cùng cao hứng nói: "Khuê nữ, chuyện này may nhờ có ta."
Sở Chước liếc nhìn hắn một cái, quay đầu tiếp tục nói chuyện với Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Lần này nói chuyện, đã nói một đêm.
Tròn trĩnh năm mươi năm sau mới gặp lại, thời gian vô cùng lâu dài, cũng làm cho mọi người cảm khái không thôi.
"Đúng rồi, Sở tỷ, lão đại, kế tiếp mọi người muốn đi nơi nào? Có phải là muốn về Đông Đô?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi, tinh thần chấn hưng mà chuẩn bị thu thập đồ đạc, cùng nhau rời khỏi với bọn họ bất cứ lúc nào.
Sở Nguyên Thương cũng nhìn bọn họ chằm chằm, dáng vẻ "Khuê nữ đi nơi nào, cha cũng muốn đi nơi đó".
Sở Chước cười nói: "Tạm thời không có dự tính gì, không bằng đi tìm ông cố, trên đường cũng thuận tiện hỏi thăm một chút tin tức của Tầm Châu ca."
"Được được, ông cố của con nhất định cũng rất muốn gặp con." Sở Nguyên Thương cao hứng nói, lúm đồng tiền bên cười đến phá lệ thân thiết.
Người tu luyện nói đi là đi, không cần chuẩn bị cái gì.
Hôm sau, bọn họ liền rời khỏi hồng châu.
Bởi vì việc động phủ thượng cổ, trong chỗ sâu Nhật Thực Hỏa Nhai tập trung rất nhiều người tu luyện, trừ bỏ vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm động phủ thượng cổ, cũng có một chút là vì săn bắn tìm bảo vật mà đến.
Khi đoàn người Sở Chước xuất hiện, nháy mắt đã bị người ta nhận ra được, rất nhiều người đầu tiên nhận ra Sở Nguyên Thương đúng là ngày đó cướp đi Hồng Mông Kim Kiếm, hơn nữa là bởi vì hắn, động phủ thượng cổ biến mất không thấy đâu.
Đáng tiếc cho dù nhận ra được, đám người tu luyện đó cũng không dám làm cái gì, bởi vì trong bọn họ có hai người tu luyện Thần Hoàng cảnh, khí thế cường đại có thể kinh sợ một đám người lòng dạ bất chính, cho dù bọn họ muốn bảo vật, cũng phải nhìn xem có mệnh đi qua đó cướp hay không.
Một đám người không có bất luận che lấp gì, vô cùng kiêu ngạo rời khỏi.
Mãi đến khi đi qua địa bàn Hắc Tri Chu, ba đội trưởng đoàn cướp đường xuất hiện, ngăn bọn họ lại.
Sở Nguyên Thương triệu tay cấ, tới giáo bạc, khí thế lăng nhiên chỉ vào bọn họ hỏi: "Muốn đánh nhau?"
Tuy rằng hắn chỉ có tu vi Hóa Thần cảnh, nhưng sức chiến đấu rất mạnh, cho dù chống lại ba Thần Hoàng cảnh, khí thế cũng không rơi xuống hạ phong.
Ba đội trưởng đoàn cướp đường đối với hắn là hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không dám động thủ, bọn họ nhìn về phía Phong Ly cùng Phong Chiếu, trong lòng biết hai người này đều không dễ chọc, ba người bọn họ cộng lại, không nhất định đánh thắng được một người trong đó, tự nhiên sẽ không dại dột mà đưa lên cửa đi tìm chết.
Đội trưởng đoàn cướp đường Huyết Lang là người tính tình nóng nảy, nhịn không được mở miệng hỏi: "Các vị, chúng ta chỉ muốn biết, động phủ thượng cổ đó đâu?"
Có thể tu luyện đến Thần Hoàng cảnh, đã là cơ duyên rất lớn, không có thiên đại thù oán, có thể không ra tay thì sẽ không ra tay, vô cùng yêu quý tu hành hiện tại của mình. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Thấy ba đội trưởng đoàn cướp đường không có ý ra tay, Phong Chiếu cũng không đi đánh vẻ mặt này.
"Các ngươi muốn động phủ thượng cổ?" Phong Chiếu hỏi ra rất thẳng thắn.
Ba đoàn trưởng cướp đường không nói chuyện, nhưng trầm mặc coi như là một loại cam chịu.
Phong Chiếu bật cười một tiếng, lạnh nhạt nói: "Người có duyên thì sẽ được, nói như vậy ba vị hẳn là hiểu rõ đạo lý này."
Người tu luyện cướp lấy cơ duyên, chú ý một chữ duyên, không phải của ngươi thì dùng hết tính mạng cũng không cướp được, không bằng lui một bước trời cao biển rộng, tránh cho về sau trở thành tâm ma. Ba đội trưởng đoàn cướp đường cũng hiểu rõ đạo lý này, lời Phong Chiếu nói, chẳng qua là biến thành thừa nhận, động phủ thượng cổ đó vô duyên với bọn họ, đã bị đối phương lấy đi.
Ba đội trưởng đoàn cướp đường cuối cùng rời khỏi.
Trước khi rời đi, bọn họ nói cho mấy người, Liệt Hỏa Đảo vô cùng tức giận đối với chuyện lần này, chắc chắn phái người tới đây cướp giết bọn hắn.
Sẽ nói cho bọn họ chuyện này, tự nhiên không phải ba đội trưởng đoàn cướp đường tốt bụng, bọn họ chẳng qua là muốn lợi dụng thực lực đám người Phong Chiếu, đến suy yếu Liệt Hỏa Đảo, nếu thực lực Liệt Hỏa Đảo bị suy yếu, đối với sự phát triển của mấy đoàn cướp đường bọn họ cũng mới có lợi.
Đợi ba đội trưởng đoàn cướp đường rời khỏi, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm thấy hứng thú hỏi: "Cha Sở, động phủ thượng cổ đó đã phong ấn một lần nữa?"
Sở Nguyên Thương gật đầu: "Phong ấn ở bên trong Hồng Mông Kim Kiếm, muốn đi vào rất dễ dàng. Nhưng mà đây là vật của tội yêu, giao cho tội yêu có vẻ thỏa đáng." Nói xong, hắn nhìn về phía Sở Chước cùng Phong Ly.
Ngày đó ý định ban đầu của hắn là muốn dùng Hồng Mông Kim Kiếm phong ấn động phủ thượng cổ, làm cho chỗ động phủ tội yêu này một lần nữa chôn sâu ở dưới Nhật Thực Hỏa Nhai. Nào biết đâu động phủ thượng cổ lại bị phong ấn đến trong Hồng Mông Kim Kiếm, chỉ cần có Hồng Mông Kim Kiếm trong tay, tương đương với bọn họ có được một tòa động phủ càn khôn có thể tùy thân mang theo.
Thứ này Sở Nguyên Thương trước tiên muốn đưa cho khuê nữ của hắn.
Sở Chước không muốn.
Vì thế Sở Nguyên Thương lại cho Phong Ly, Phong Ly là tội yêu, cho hắn thì rất thích hợp.
Nhưng Phong Ly cũng không muốn, đối với Phong Ly mà nói, hắn một lòng muốn tẩy đi huyết mạch Thần tộc trên người, biến thành người Bách tộc, vừa vặn tương phản với ý nguyện của chủ nhân động phủ, tự nhiên không muốn lấy vật của một đám tội yêu muốn trở thành Thần tộc.
Vì Hồng Mông Kim Kiếm và động phủ còn đang ở trong tay Sở Nguyên Thương, không có ai muốn nhận.
Trong đầu Sở Nguyên Thương có chút phiền muộn, rõ ràng lúc ấy mọi người cùng nhau đánh cướp đến thiếu chút nữa đầu rơi máu chảy, nào biết đâu cuối cùng thế nhưng không có người nào muốn, đặt ở trong tay hắn một hậu nhân Bách tộc, cảm thấy hết sức nóng phỏng tay.
Còn đưa cho Yến Nhã Chính một lòng muốn Hồng Mông Kim Kiếm? Đó là chuyện không có khả năng.
Hồng Mông Kim Kiếm rèn tại Hồng Mông chi cảnh, sinh tại Hồng Mông, nếu như để cho những người khác có được, là một trợ lực lớn, Sở Nguyên Thương cũng không muốn thêm trợ lực cho kẻ địch của khuê nữ mình, tình nguyện phủ bụi Hồng Mông Kim Kiếm.
Không thể không nói, cảm quan của Sở Nguyên Thương đối với Yến Nhã Chính không hề tốt đẹp, phàm là ai có thù oán cùng khuê nữ của hắn, cảm quan của hắn cũng không tốt.
Những ngày kế tiếp, không có người nào đến ngăn cản, bọn họ một đường thông suốt.
Mắt thấy sắp phải rời khỏi Nhật Thực Hỏa Nhai, một người đuổi theo từ phía sau: "Tiền bối, tiên tử, đợi ta với!"
Sở Chước bọn họ dừng lại, nhìn thấy Tào lão đại chật vật đuổi theo.
Tào lão đại thấy bọn họ dừng lại, thì nhất thời cực vui, vội vàng chạy đến, thần sắc không yên nói: "Các vị, không biết các người đi nơi nào, có thể mang ta đi cùng hay không?"
Sở Chước đánh giá hắn, đột nhiên nói: "Chúng ta muốn đi Đồ Dạ Trai, ngươi có hứng thú sao?"
Tào lão đại hoảng sợ nhìn nàng.
Danh Sách Chương: