Một đám người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chiếc xe hoa tráng lệ cứ như vậy mà rơi xuống từ giữa không trung, gần như là đã quên phản ứng.
May mắn, vài người tu luyện Không Minh cảnh của Tẩy Kiếm Tông và Tuần Hoa Tông phản ứng kịp lúc, ngự kiếm bay qua, thậm chí có hai nữ đệ tử Tuần Hoa Tông vừa vung dải lụa dài trong tay, khó khăn kéo xe hoa đang rơi xuống treo ở giữa không trung, thiếu điều không có ngã đến trên đất.
Trong xe hoa Yến Nhã Chính và Từ Nô Song cũng có chút mộng.
Bọn họ ở trong xe hoa bát bảo lưu ly kiến tạo được hết sức mỹ lệ, có thể nhìn thấy chim loan vương bay đi, cái đuôi hoa mỹ của nó giữa bầu trời so với đám mây màu lam càng chói mắt mỹ lệ, nhưng rơi vào trong mắt bọn họ, thật sự là thấy quá mức thế nào ấy.
Thật muốn bóp chết con chim ngu này!
Phát hiện xe hoa không có thật sự ngã xuống trên mặt đất, một đám người mới nhẹ thở một hơi.
Tiếp theo, rốt cuộc người Tuần Hoa Tông nhịn không được nổi giận.
"Âu Chính Dương!" Chưởng môn Tuần Hoa Tông Hoa Tích trợn mắt nhìn: "Ngươi đây là ý gì?"
Mọi người đều biết, chim loan vương là yêu thú của Tẩy Kiếm Tông, cũng là Âu Chính Dương tự mình đi thỉnh nhờ mới quyết định kéo xe hoa cho đôi tân nhân. Nếu chim loan vương đã đáp ứng, vốn không có đạo lý sẽ làm loại chuyện này. Thế nhưng nửa đường nó quay đầu bỏ chạy, làm cho xe hoa thiếu chút nữa rơi xuống từ giữa không trung, lấy tính cách của yêu thú mà nói, sẽ làm ra loại chuyện này, trừ phi là có người sai sử nó làm như vậy.
Có thể sai sử được chim loan vương địa vị cao cả trong Tẩy Kiếm Tông, trừ bỏ chưởng môn Tẩy Kiếm Tông ra, còn có ai?
Tốt xấu gì thân phận Yến Nhã Chính còn treo ở một bên là đệ tử Tuần Hoa Tông, mặc kệ nói như thế nào, quả thật Tuần Hoa Tông và hắn còn có một phần tình thầy trò, tự nhiên hy vọng cọc hôn sự này thuận thuận lợi lợi.
Cho nên, cũng không trách Hoa Tích tức giận như thế.
Âu Chính Dương cau mày, thần sắc nghiêm túc: "Hoa sư muội, việc này ta thật không biết, vì sao chim loan vương lại như thế."
Hai người nói xong, đột nhiên lại nghe được một trận tiếng kinh hô, trong lòng căng thẳng, xoay người nhìn lại, gần như là nhịn không được giống như người chung quanh, lại lộ ra bộ dạng ngốc ngốc giương mắt đờ đẫn.
Bởi vì chiếc xe hoa thật vất vả treo ở giữa không trung thế nhưng bị túm đi xuống, mà túm nó là một con yêu xà vô cùng khổng lồ.
Yêu xà toàn thân dài trăm trượng, thân rắn vô cùng cực đại, hiện ra màu đen băng lãnh, xa xa nhìn tới, giống như một con rồng dài, trên người tản ra hơi thở thuộc về yêu thú cấp mười một, mãnh liệt thô kệch. Không có ai biết nó là từ đâu tới đây, giống như trong nháy mắt thì từ dưới đất nhảy lên xuất hiện, thân thể căng thẳng, cái đuôi nhọn hơi vạch, ôm lấy một cái bánh xe xe hoa, trực tiếp túm đi xuống.
Lực của con yêu xà này vô cùng lớn, hơn nữa đột nhiên xuất hiện, làm cho đệ tử Tuần Hoa Tông vốn dùng lụa dài cài chặt xe hoa vô ý, thực sự bị nó túm xuống.
Mặt khác, trong hai đệ tử Tẩy Kiếm Tông tiến đến trợ giúp có một người theo bản năng muốn công kích con yêu xà, đã bị tên còn lại ngăn cản.
"Đó là Xà tổ tông Bách Thú phong, ngươi không muốn sống nữa sao?"
Nghe nói như thế, đệ tử đó mới phản ứng kịp thân phận yêu xà này, mồ hôi lạnh thoáng cái rơi như mưa, vì thế dừng động tác trên tay, tiếp theo chỉ có thể trơ mắt nhìn yêu xà túm xe hoa đi xuống.
Hết thảy phát sinh rất bất ngờ, đợi yêu xà đó túm xe hoa đi xuống rồi, xe hoa nặng nề mà ngã trên mặt đất. Tuy rằng không có rớt hư hỏng, nhưng tiếng nổ vang ầm ầm đó, một đám người vẫn nghe được mà đầu não run lên, nhịn không được đứng lên nhìn qua.
Cái này còn chưa có xong, yêu xà sau khi túm xe hoa đi xuống, một cái đuôi đập đi qua xe hoa, cho dù là xe hoa đặc biệt làm theo yêu cầu, cũng chịu không nổi đại yêu thú cấp mười một đập như thế, rất nhanh bị đập thành một đống phế vật. Nếu không phải Yến Nhã Chính nhanh tay lẹ mắt ôm Từ Nô Song phá xe mà ra, chỉ sợ bọn họ sẽ giống như chiếc xe hoa đó, bị đập tới nát bươm, không chết cũng đi mất nửa cái mạng.
Hai vị tân nhân mặc hỉ phục đỏ thẫm chật vật không thôi chạy trốn, nếu không phải đệ tử Tẩy Kiếm Tông và Tuần Hoa Tông chạy tới bảo vệ, chỉ sợ thật sự bị yêu xà mạnh mẽ đập một cái.
Bọn họ khẩn trương nhìn yêu xà này, thật sự không thể tin được trong Tẩy Kiếm Tông thế nhưng có yêu thú cường đại bậc này.
Yêu thú cấp mười một, lại còn là một yêu thú trưởng thành, cũng không phải là người bình thường có thể đối phó, cố tình nó lại qua lại tự nhiên ở Tẩy Kiếm Tông, làm sao mà không biết nó là Tẩy Kiếm Tông nuôi dưỡng chứ?
May mắn, yêu xà đập bể xe hoa xong, cũng không để ý tới người chung quanh, một lần nữa chui về dưới đất, lập tức biến mất.
Sau khi yêu xà biến mất, hiện trường là một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Sắc mặt Từ Nô Song trắng bệch dựa ở trong lòng Yến Nhã Chính, da mặt không chịu khống chế run rẩy, bị yêu xà đó dọa sợ tới mức không nhẹ.
"Âu Chính Dương!" Chưởng môn Tuần Hoa Tông lại rống giận ra tiếng.
Bởi vì hiện trường quá mức an tĩnh, cho nên rất nhiều người đều nghe được giọng nói của chưởng môn Tuần Hoa Tông, không khỏi nghĩ nhiều một chút.
Âu Chính Dương vội nói: "Hoa sư muội, cái này thật sự là cái ngoài ý muốn! Ta cũng không nghĩ tới hai con yêu thú trong Bách Thú phong đều không phối hợp thế này, có lẽ là chúng nó đang bước ra chơi đùa thôi, đừng quá so đo. Bây giờ vẫn nên nhanh chóng thu thập một chút, để cho bọn họ tiến hành nghi thức thành hôn trước, tránh cho giờ lành sắp trôi qua."
Người ở đây nghe nói như thế, phản ứng không đồng nhất, Tuần Hoa Tông tự nhiên là tức giận đến muốn chết, chưởng môn các môn các phái thì lại cảm thấy Tẩy Kiếm Tông thế nhưng phái hai con yêu thú đến quấy rối, chẳng lẽ trong này còn có nội tình gì hay sao?
Kỳ thực Tẩy Kiếm Tông cũng không phải thật tình muốn kết cọc hôn nhân này như vậy sao?
Còn người hoàn toàn không biết gì cả đối với chuyện sau lưng cọc hôn sự này, còn đang âm thầm cảm khái nội tình Tẩy Kiếm Tông quả nhiên kinh người, một con chim loan vương không đủ, bây giờ còn thêm một con yêu xà cấp mười một, Tẩy Kiếm Tông thật cừ, đều đã theo kịp Sở gia Lăng Dương rồi.
Mà người Sở gia Lăng Dương...
Đám người Sở Nguyên Hạo vô cùng bình tĩnh.
Hai con yêu thú này ở Tẩy Kiếm Tông thì Sở gia Lăng Dương sớm biết chúng nó tồn tại, chim loan vương ở Tấn Thiên đại lục cũng không tính là bí mật, nhưng ngược lại yêu xà cấp mười một, quả thật rất ngạc nhiên.
Nó nán lại ở Tẩy Kiếm Tông thời gian thật lâu, có rất ít người biết nó tồn tại, thật lâu trước kia có nghe, nó từng là yêu thú do một kiếm tu Tẩy Kiếm Tông nào đó thu phục. Sau đó vị kiếm tu kia ngoài ý muốn ngã xuống, yêu rắn luyến tiếc kiếm tu kia, liền ở lại Tẩy Kiếm Tông, che chở Tẩy Kiếm Tông. Phần lớn thời gian đều ngủ say ở trong Bách Thú phong, rất ít đi ra hoạt động, lâu dài, rất nhiều người đều xem nhẹ tồn tại của nó.
Nào biết hôm nay con yêu xà này đột nhiên chạy đến, mục đích rõ ràng chính là phá hư hôn lễ, cũng không biết là ý tứ của Tẩy Kiếm Tông, hay thuần túy là yêu xà này không thích.
Không thể không nói, nhìn đến biểu hiện của hai yêu thú, phần lớn người hoài nghi Tẩy Kiếm Tông có phải không đồng ý cọc hôn sự này hay không, mới cố ý như thế.
Âu Chính Dương và các trưởng lão Tẩy Kiếm Tông có miệng cũng nói không rõ.
Bây giờ vẫn còn đang lờ mờ, trong lòng cũng vô cùng buồn bực, làm sao chuyện lại có thể phát triển thành như vậy? Hai con yêu thú này vì sao đột nhiên biến thành như vậy, chẳng lẽ có người sai sử?
Ở trong mê mang, hai vị tân nhân của hôn lễ hôm nay rốt cuộc được mấy võ giả Không Minh cảnh dẫn tới, nhìn chật vật vô cùng.
Người trên quảng trường xem lễ nhìn đôi tân nhân này, quả thực vô cùng thê thảm, có lẽ là lần đầu tiên bọn hắn nhìn đến tân nhân chật vật như vậy. Vốn tưởng rằng là một buổi hôn lễ thịnh thế, không nghĩ tới là một cọc chê cười thịnh thế mới đúng.
Sắc mặt Yến Nhã Chính cũng ẩn ẩn biến thành màu đen, so với Từ Nô Song khổ sở ủy khuất, tuy rằng Yến Nhã Chính không có biểu hiện ra rất rõ ràng, nhưng mà cực kì mất hứng. Cho dù là ai, hôn lễ bị phá hỏng thành như vậy, cũng không cao hứng nổi.
Càng đừng nói xấu mặt ở trước công chúng, cái này đối với Yến Nhã Chính mà nói, vẫn là lần đầu gặp phải, bóng ma trong lòng có thể nghĩ.
"Yến sư huynh..." Từ Nô Song cúi đầu kêu một tiếng.
Yến Nhã Chính thở sâu, cố gắng để cho tâm tình của mình ổn định lại, đồng thời suy tư ở trong lòng là ai muốn phá hư cọc hôn sự này? Tẩy Kiếm Tông sao? Không có khả năng! Nếu Tẩy Kiếm Tông nghĩ muốn phá hư, đã sớm phá hủy, sẽ không kéo đến bây giờ, làm cho hôn lễ xấu mặt, đối với Tẩy Kiếm Tông cũng không có lợi ích gì, ngược lại cực kì tổn hại mặt mũi đại tông môn.
Hơn nữa trong lòng hắn biết, phần lớn người trong Tẩy Kiếm Tông là hy vọng thúc đẩy cọc hôn sự này, căn bản không có khả năng phá hư nó.
Yến Nhã Chính hoài nghi, có phải có người cố ý vu oan chuyện này đến trên đầu Tẩy Kiếm Tông hay không, để cho hắn trực tiếp chống lại Tẩy Kiếm Tông.
Trong nháy mắt, trong đầu Yến Nhã Chính suy nghĩ rất nhiều, thậm chí các loại lập luận âm mưu đều đã nghĩ ra, lại không biết cái này hoàn toàn chính là chủ ý của mấy yêu thú thích gây sự, căn bản chẳng quan hệ gì với nhau với âm mưu quỷ kế.
Thuần túy chính là muốn giày vò bọn họ, làm cho bọn họ xấu mặt chịu tội, để xả ra buồn bực trong lòng.
May mắn, tuy rằng xe hoa bị hủy, nhưng một đôi tân nhân không có việc gì, nghi thức hôn lễ còn có thể tiếp tục tiến hành.
Yến Nhã Chính nắm tay Từ Nô Song, đi qua quảng trường, ấn theo quá trình hôn lễ của Tấn Thiên đại lục, khi đang chuẩn bị tế bái thiên địa, đột nhiên lại nghe được một tiếng thét kinh hãi.
Đầu mọi người nhịn không được căng lên, bọn họ thực sợ lại phải xảy ra chuyện gì nữa.
Nhưng mà cũng là sợ cái gì thì sẽ gặp điều đó, theo tiếng yêu thú rống giận dữ vang lên, toàn bộ tràng diện lại hỗn loạn lần nữa.
Yến Nhã Chính và Từ Nô Song quay đầu nhìn lại, chỉ thấy được yêu thú các tân khách mang đến không biết vì sao đột nhiên bạo - loạn. Tuy rằng chúng nó không công kích người, lại nhảy loạn lên ở chung quanh, tất cả đều là yêu sủng người tu luyện mang đến, mọi người cũng không có khả năng ra tay với chúng, chỉ có thể luống cuống tay chân trấn an.
"A..."
Từ Nô Song hét lên một tiếng, cánh tay mấy con yêu thú vượn đen lớn cỡ bàn tay nhảy đến trên mũ phượng của nàng ta, xé rách phượng tinh và trân châu trên mặt. Từ Nô Song theo bản năng vươn tay xua đi, không nghĩ tới ngược lại mũ phượng đều bị ném đi. Cuối cùng vẫn là Yến Nhã Chính vội vàng bảo vệ nàng ta ở trong lòng, mới không để cho nàng ta tiếp tục mất mặt.
Toàn bộ cảnh tượng quả thực hỗn loạn không chịu nổi.
Xem thế này sắc mặt Yến Nhã Chính thật sự hoàn toàn đen.
Thế này còn chưa đủ, xa xa chợt nghe được tiếng gọi ầm ĩ của một đệ tử Tẩy Kiếm Tông: "Không tốt, yêu thú Bách Thú phong bạo - loạn, đều chạy đến ..."
Tuy rằng Bách Thú phong lấy chim loan làm chủ, nhưng cũng không thiếu yêu thú khác, càng không cần phải nói yêu thú do đệ tử Tẩy Kiếm Tông mỗi lần ra ngoài lượm về, cả tòa núi đều là yêu thú, nếu để cho chúng nó chạy đến làm loạn, cũng đủ cho người ta uống đủ.
Hôn lễ chấm dứt ở trong hỗn loạn như vậy.
Một đám tân khách trợn mắt há hốc mồm, thấy rằng đây quả thực chính là một buổi hôn lễ cực hỗn loạn gần ngàn năm đến nay của Tấn Thiên đại lục.
Quả thực mở mang tầm mắt.
Khi Sở Chước và người Sở gia rời khỏi quảng trường, còn có thể nhìn thấy thần sắc quái dị đó của mọi người, ngay cả đám người Sở Nguyên Triết cũng nhịn không được trực tiếp lắc đầu.
"Lần hôn sự này... thật sự là hoàn toàn mới." Sở Nguyên Triết nói thầm với mấy người bầu bạn nhỏ: "Các ngươi nói xem, có phải có người không hy vọng cọc hôn sự này kết thành, cho nên đặc biệt quấy rối phải hay không?"
Sở Thanh Loan phát huy năng lực phân tích cường đại của hắn, đi theo nói: "Hẳn không phải là Tẩy Kiếm Tông, có lẽ là có người đặc biệt vu oan Tẩy Kiếm Tông, chỉ cần có đầu óc, đều biết đây khẳng định là vu oan. Không biết ai có năng lực lớn như vậy, thế nhưng có thể làm cho một chim loan vương biến dị và yêu xà cấp mười một tự mình bước ra quấy rối, thậm chí không nhìn mặt mũi Tẩy Kiếm Tông... Người này ẩn tàng được cũng thật sâu."
Sở Nguyệt vẻ mặt kích động lại sợ hãi nói: "Thật là như vậy sao? Thanh Loan, ngươi thấy rằng sẽ là ai?"
"Nhiều người như vậy, ta nào biết đâu chứ?" Sở Thanh Loan miệng nói xong, dư quang khóe mắt lại quét tới trên người Sở Chước.
Sở Chước trên mặt bình tĩnh, kỳ thực trong lòng cũng có chút treo.
Nếu không phải Tẩy Kiếm Tông gây nên, có thể làm cho chim loan vương và yêu xà cấp mười một ra mặt... Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy là A Chiếu và Bích Tầm Châu nhà nàng rất khả nghi.
Chỉ là mấy thứ này nàng không có khả năng nói cho người ngoài, thậm chí ngay cả lộ ra một chút cũng tuyệt đối không được, chỉ có thể giả vờ như không biết.
Sở Chước lại hóa thân kỹ xảo ảnh đế, biểu hiện giống như người chung quanh, đều đoán rốt cuộc là ai làm.
Mà Sở Chước không biết, trừ bỏ A Chiếu và Bích Tầm Châu ra, Huyền Uyên luôn luôn nhu thuận nhà nàng vì xả giận cho nàng, cũng làm một chuyện, không chỉ có Huyền Uyên, còn có nhóm khế ước thú Sở gia.
Thẳng cho đến khi màn đêm buông xuống, Sở Chước nghe nói Từ Nô Song đột nhiên hộc máu hôn mê.
Việc này cũng kinh động toàn bộ Tẩy Kiếm Tông, thậm chí Tẩy Kiếm Tông đi thỉnh chưởng môn Đan Tầm Tông lần này tới tham gia hôn lễ tự mình đi qua xem bệnh...
Sở Chước: Ha ha, cái này không quan hệ với mấy con yêu thú nhà nàng đi?
***
Sở Chước nghĩ như vậy lại không biết rằng, lúc này A Chiếu và Bích Tầm Châu đang nhìn chằm chằm con rùa nhỏ.
【Đệ làm đát!】Bé rùa trả lời đến vô cùng sảng khoái.
Ngọc Bích Băng Nhện - cả nhện cũng không tốt lắm:【Độc – dược của đệ ở đâu ra?】
Ở trong lòng Bích Tầm Châu, Huyền Uyên vẫn là ấu tể thuần khiết, mỗi ngày chỉ cần chơi bời phóng túng, khỏe mạnh lớn lên, cho tới bây giờ không trông cậy vào nó có thể làm gì, không nghĩ tới vừa ra tay thì hung tàn như vậy.
So sánh ra, nó và lão đại làm đã không tính là cái gì, ngược lại có vẻ quá mức ôn hòa.
Ai có thể nghĩ đến Huyền Uyên không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, trực tiếp độc người ta chết khiếp cho xong việc, Từ Nô Song này cũng quá bi kịch, đêm nay còn là đêm động phòng hoa chúc của nàng và Yến Nhã Chính đó.
【Lấy ở chỗ chủ nhân đó.】Huyền Uyên chậm rì rì nói:【Sát thủ kia để lại.】
Nghe đến đó, Ngọc Bích Băng Nhện và A Chiếu đều hiểu rõ, lần trước sát thủ ẩn vào Phù Thiên Phong làm cho Sở Chước ăn đau khổ một phen, nếu không phải A Chiếu ra tay, chỉ sợ Sở Chước đã mất mạng. Mà trên người sát thủ đó có rất nhiều ám khí nhúng độc, có thể nói là gặp máu phong hầu, cực kì ác độc.
Sở Chước cũng không có hứng thú đối với độc vật và ám khí, tùy tay nhét chúng nó vào trong nhẫn không gian là xong việc.
Sở Chước không thèm để ý, nhưng không ngăn nổi bé rùa nhớ ở trong lòng, hơn nữa Sở Chước không có hạ xuống linh thức trên nhẫn không gian, cho nên khi bé rùa đi lấy, cũng không kinh động Sở Chước. Cứ như vậy mang độc do sát thủ Kiêu Điện để lại ra ngoài, sau đó liên hợp với Băng Mục Sư và đám tiểu bầu bạn. Do Linh Mục Hầu thể tích nhỏ nhất, cực linh hoạt ẩn vào tân phòng, rắc độc vào trên đệm giường tân hôn.
Sát thủ Kiêu Điện sử dụng độc có thể nói là độc vô cùng mạnh, dính phải thì nhất định tổn thương. Khi hai người Yến Nhã Chính và Từ Nô Song đang cùng động phòng hoa chúc, lúc tân nương tử Từ Nô Song nằm ở trên giường đó, y phục cởi ra, vì thế thì không hay ho liền dính vào.
Độc cũng không phải là nhập vào từ trong miệng, chính là dính vào da thịt, hơn nữa vị trí dính vào cũng rất gì kia, cho dù thỉnh luyện đan sư Đan Tầm Tông đi trị liệu, cũng không dễ trị...
Nghe xong lời Huyền Uyên nói, sau khi phỏng đoán mọi chuyện đại khái, A Chiếu và Bích Tầm Châu bắt đầu tỉnh lại.
【Thì ra giữa chúng ta, vô cùng tàn nhẫn là Huyền Uyên, có tiền đồ!】A Chiếu gãi gãi ở trên mai rùa của Huyền Uyên.
Ngọc Bích Băng Nhện không còn lời nào để nói.
Ở nó trong mắt, Huyền Uyên chính là ấu tể dung lượng não không lớn, chúng nó tuổi còn nhỏ, không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ bằng tâm ý làm việc, muốn làm như thế nào thì làm như thế đó.
Cùng so sánh với Huyền Uyên, A Chiếu và Ngọc Bích Băng Nhện thì nghĩ nhiều lắm, làm việc gì cũng băn khoăn vài phần.
Huyền Uyên coi như khích lệ, vô cùng cao hứng nói:【Ừm, về sau ai dám khi dễ chủ nhân, cứ làm như vậy!】
Ngọc Bích Băng Nhện: 【... ... 】Con rùa thật hung tàn, không hổ là bị kèm theo hai chữ "Uyên Đồ" Huyền Quy sao? (Uyên: sâu; Đồ: tàn sát; Uyên Đồ: hung tàn ác sát nặng)
A Chiếu lại không nói gì thêm, cổ vũ nó một phen, liền rời đi đi tìm Sở Chước.
Ngọc Bích Băng Nhện nhìn chằm chằm bé rùa làm đại sự rất giỏi mà không tự biết, đột nhiên hỏi:【Đệ làm sao để cho đám yêu thú giúp đệ?】Hơn nữa sau khi giúp nó, còn có thể làm cho chúng nó câm miệng, không để lộ ra ngoài.
【Cho mỗi đứa một viên đan dược chủ nhân luyện là được.】
Thật dễ thu mua!
Ngọc Bích Băng Nhện nghĩ đến đám tiểu yêu thú ngốc manh ngốc manh này, lại thừa nhận, là nó đã nhìn nhầm, cho dù là ấu tể, nếu muốn gây sự, lực sát thương cũng là khiêng lên cả gánh.
Nhưng mà, hiện tại Từ Nô Song bị độc đến nửa chết nửa sống, không biết Yến Nhã Chính có thể tức giận giận chó đánh mèo hay không, đến lúc đó hắn còn có thể hợp tác với Tấn Thiên đại lục sao? Đột nhiên Ngọc Bích Băng Nhện có chút lo lắng, nhịn không được thở dài, quả nhiên là lớn tuổi, lo nghĩ nhiều lắm.
Một lát sau, Sở Chước cũng đã trở lại, A Chiếu ngồi xổm ở trên vai nàng.
Sở Chước ôm A Chiếu đặt tới trên bàn, để cho ba con yêu thú đứng sắp xếp thành hàng, nhìn chằm chằm một dãy ba con yêu thú, ánh mắt nặng nề.
Ba con yêu thú cũng nhìn nàng, không có phản ứng.
Sau một lúc lâu, Sở Chước nói: "Chuyện hôm nay là các ngươi làm đi?"
Chuyện chúng nó làm cũng nhiều, không biết nói là cái chuyện nào?
Làm sao Sở Chước nhìn không ra ba con yêu thú giả ngu, đời trước đã cùng chúng nó đi qua năm tháng lâu như vậy, đối chúng nó đã quen thuộc đến không quen thuộc hơn. Chúng nó cong mông một cái, thì nàng biết muốn gây sự. Chỉ là không nghĩ tới, còn chưa có rời khỏi Tấn Thiên đại lục đâu, ba con này đã làm ra đại sự như vậy, làm cho nàng thật sự ngạc nhiên một phen.
Đột nhiên nàng cũng không xác định, dưới loại tình huống này, giao dịch giữa Yến Nhã Chính và Tấn Thiên đại lục còn có thể thuận lợi tiến hành hay không.
Danh Sách Chương: