Mục lục
Cùng Trời Với Thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phát hiện động tác của Sở Chước và Bích Tầm Châu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy cách đó không xa có vài nhân loại ẩn núp ở trên một khối băng nham.

Là nhân loại nhỉ?

Mặc Sĩ Thiên Kỳ chớp chớp ánh mắt, lại nhìn kỹ lại, thì phát hiện thật sự là nhân loại, lập tức cao hứng đến thiếu chút nữa muốn rơi nước mắt.

Hắn chịu đủ băng nguyên nhìn không tới cuối cùng này rồi, nếu lại tiếp tục không nhìn thấy sinh vật sống, bọn họ còn không biết có thể đi ra ngoài được hay không. Hoàn cảnh băng tuyết ngập trời này thật sự là quá mức tàn khốc ác liệt, không chỉ có sẽ cắn nuốt linh lực, ngay cả pháp bảo phi hành cũng không thể sử dụng thường xuyên, nếu không cũng sẽ bị hắc phong không chỗ nào là không có ăn mòn thành phế phẩm.

Cho nên lúc này nhìn thấy nhân loại, tuy rằng không biết đối phương có lai lịch gì, nhưng chỉ cần nói rõ phiến đại lục này cũng không phải là đại lục không người đến.

Mấy người kia hiển nhiên cũng phát hiện đoàn người Sở Chước đã phát hiện bọn họ, do dự một lát, rồi đi tới từ nơi ẩn thân.

Theo bọn họ đi tới gần, đám người Sở Chước cũng thấy rõ ràng quần áo bọn họ mặc trên người, quần áo da thú rất nặng, mũ da thú, giày ủng da thú, gần như đều bao bọc lấy tất cả da thịt trên người đến thực nghiêm kín, chỉ lộ ra một gương mặt bị đông lạnh đến có chút hồng.

Trừ những thứ đó ra, trên người họ cũng không có phóng linh lực ra ngoài, hoặc là giống như bọn họ dựng thẳng lồng linh lực bảo hộ chính mình, nhưng mà hắc phong trên mặt băng thổi qua lại không có dính vào trên người họ.

Một màn này làm cho ánh mắt Sở Chước hơi ngưng lại.

Mấy người kia dừng lại ở chỗ cách đám người Sở Chước khoảng mười trượng, bảo trì một khoảng cách an toàn với bọn họ, cũng đang đánh giá bọn họ.

Hai nam nhân, một nữ nhân, thoạt nhìn giống như không có chỗ nào lợi hại. Đương nhiên nam tử mặc lụa mỏng băng tuyết, dung mạo vẻ đẹp, ít có người nào có được. Nhìn thấy ánh mắt của mấy đại nam nhân thì đều trợn ngược, có lẽ là nữ phẫn nam trang đi. Hai nữ nhân một người nam nhân, hơn nữa hai nữ nhân còn lớn lên có bộ dạng chọc người này, quả thật không có gì nguy hiểm.

Đương nhiên, đây chính là thoạt nhìn, nghĩ đến màn vừa mới nhìn thấy, những người này cũng không dám coi khinh bọn họ.

Không phải ai cũng có thể một hơi tiêu diệt ngàn vạn con yêu thú bị ma khí ăn mòn, cho dù một loại thủ đoạn nào đó, cũng coi như là bản lĩnh.

Sau khi đánh giá lẫn nhau, phát hiện đối phương cũng không có ý tứ động thủ, mới do một người mặc quần áo da thú màu xám mở miệng: "Mấy vị đạo hữu, xin hỏi các ngươi là..."

Trên mặt Sở Chước lộ ra tươi cười vô cùng nhu hòa thân thiết, giọng nói không nhanh không chậm: "Chúng ta là người không cẩn thận xông vào nơi đây, còn thỉnh mấy vị thứ lỗi, có thể cho biết một tiếng, đây là địa phương gì hay không?"

Nghe được lời Sở Chước nói, trong mắt mấy người đó lộ ra thần sắc ra là như vậy.

"Phiến đại lục này là đại lục Hắc Xuyên, là một sân bãi trận địa thử luyện của đại lục Nghiễm Nguyên, cũng có thể gọi là đại lục Thí Luyện Giả." Nam nhân cầm đầu hồi đáp, hắn là một nam nhân trung niên ngũ quan đoan chính, ánh mắt đều có sự chính khí nghiêm nghị rõ ràng, hai mắt sáng ngời, hiển nhiên là một người chính phái.

Đây cũng là nguyên nhân Sở Chước lựa chọn trực tiếp thăm dò.

Đám người Sở Chước nghe được thì hơi kinh ngạc.

Nếu đây là một khối đại lục đầy đủ, làm sao có thể bị trở thành một sân bãi trận địa thử luyện đại lục khác đây?

Sân thử luyện này lại là thử luyện cái gì?

Bình thường đại lục đầy đủ đều có quy tắc, rất ít sẽ biến thành phụ thuộc đại lục khác, càng không cần phải nói bị trở thành sân thử luyện đại lục khác. Bởi vì nếu như một đại lục trở thành sân thử luyện, vậy là nói rõ phiến đại lục này bị một đại lục khác hoàn toàn khống chế được, người đại lục khống chế nó có thể tùy tiện khống chế thông đạo ra vào trên đại lục này.

Sở Chước không nghĩ tới bọn họ vận khí tốt như vậy, trực tiếp chạy đến sân thử luyện của người ta.

Còn đại lục Nghiễm Nguyên, thật ra đời trước Sở Chước cũng nghe nói qua đại lục này, nó và đại lục Tinh Triệu, đại lục Ứng Long, đại lục Hỏa Bàn Linh cũng được gọi là bốn đại lục Linh thế giới, cũng là bốn cái đại lục cao nhất trong Linh thế giới. Mặc kệ là diện tích đại lục, linh khí, tài nguyên, nhân tài đều tốt hơn đại lục khác, mà thực lực cường hãn, khiến cho người ta không dám dễ dàng xâm phạm.

Đời trước Sở Chước không đi qua đại lục Nghiễm Nguyên, không nghĩ tới đời này lại may mắn đến một chuyến, nhưng mà hiện tại cũng không xem như đi đến đại lục Nghiễm Nguyên, chỉ là đi đến trên một sân thử luyện của đại lục Nghiễm Nguyên.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt tò mò nói: "Vị đạo hữu này, không biết huynh xưng hô thế nào? Còn có đại lục Hắc Xuyên này cũng là sân thử luyện, thử luyện là cái gì? Các huynh đều là người thí nghiệm sao? Nếu chúng ta muốn rời khỏi, thì làm thế nào rời khỏi..."

Nghe được lời nói liên tiếp của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, mấy người kia lại khẳng định đám người Sở Chước quả thật là trong lúc vô ý xông tới.

Tuy nói đại lục Hắc Xuyên là một cái sân bãi trận địa thử luyện dưới sự khống chế của đại lục Nghiễm Nguyên, nhưng nó vẫn là một cái đại lục đầy đủ. Điểm không gian bạc nhược trên đại lục thường xuyên sẽ bởi vì một ít nguyên nhân xuất hiện kẽ nứt không gian, quả thật ngẫu nhiên có vài quỷ bất hạnh xui xẻo xông tới. Lại nhìn cách ăn mặc của mấy người này, nếu người thí nghiệm biết muốn đi vào đại lục Hắc Xuyên, sẽ không giống như bọn họ, không hề chuẩn bị. Đến lúc đó đông lạnh bọn họ cũng có thể chết cóng.

Đây cũng là nguyên nhân bọn hắn có thể khẳng định mấy người này là người từ ngoài đến trong lúc vô tình xông tới.

Lúc này lại nghe lời Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói, thì biết bọn họ hoàn toàn không biết gì về đại lục Hắc Xuyên cả, có lẽ cũng không phải là người đại lục Nghiễm Nguyên.

Nam nhân trung niên cầm đầu nói: "Tại hạ là Khích Thành Huân, hôm nay là dẫn mấy vị đội hữu (đồng đội) tới đây xem xét yêu thú bị ma khí ăn mòn, không nghĩ tới sẽ gặp được vài vị ở đây. Nếu như mấy vị không ghét bỏ, không bằng trước theo bọn ta cùng nhau rời khỏi nơi đây. Ý các vị như thế nào?"

Sở Chước liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, giống như cười, chắp tay nói: "Vậy phiền toái Khích đại ca."

Sở Chước tuổi còn nhỏ, ở trước mặt mấy người tu luyện trên trăm tuổi, xưng một câu tiểu cô nương cũng không đủ. Mà khi nàng cười rộ lên đặc biệt đáng yêu, dung mạo sạch sẽ, rất dễ dàng làm cho người ta buông lòng đề phòng, sẽ không phòng bị nàng.

Mấy đại nam nhân có mặt bị nàng cười đến có chút ngượng ngùng, trong bất tri bất giác, phòng bị trong lòng đã buông hơn phân nửa.

Khích Thành Huân không nghĩ tới nàng sảng khoái như vậy, nhìn mấy người này, ánh mắt trong veo sáng ngời, hẳn không là người nham hiểm gì.

Vì thế hắn cũng cởi mở cười nói: "Không phiền toái, gặp được tức là có duyên! Thực lực của mấy vị vừa rồi chúng ta cũng nhìn đến, là chúng ta mặt dày mời mời các ngươi đồng hành mới đúng."

Thấy Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều có chút khó hiểu, Khích Thành Huân tiếp tục nói: "Nói vậy bộ dạng yêu thú vừa rồi các ngươi cũng thấy được."

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ gật đầu.

"Chúng nó tuy là yêu thú, nhưng kỳ thực đã không coi là yêu thú, là yêu thú sa đọa bị ma khí ăn mòn, đã mất thần trí, chỉ biết một mực công kích nhân loại, yêu thú như vậy cần phải nhanh chóng trừ bỏ. Nếu không nếu để cho chúng nó tiến thêm một bước ma hóa, sẽ mang đến nguy hại cực lớn... Đầu tiên chúng ta rời khỏi nơi này, việc này ta sẽ chậm rãi nói cùng vài vị."

Đám người Sở Chước tự nhiên không ý kiến.

Tiếp theo, thì thấy Khích Thành Huân từ trong túi càn khôn lấy ra một chiếc xe kỳ quái.

Xe này ở trong mắt Sở Chước, rất giống một loại xe trượt tuyết, vừa vặn thích hợp hành tẩu ở trên đất tuyết, nhưng mà so với trượt tuyết thì nó càng cao lớn hơn một ít, còn có lều chắn gió tuyết, không gian cũng khá lớn, có thể ngồi trên hai mươi người.

Khích Thành Huân mời bọn họ lên xe, cười nói: "Loại xe linh lực này chỉ dùng linh mộc của đại lục Hắc Xuyên chế tạo, sẽ không dễ dàng bị ma khí ăn mòn, hành tẩu bên ngoài vô cùng thuận tiện."

Sau khi đám người Sở Chước lên xe, Khích Thành Huân để cho một người khống chế xe, hắn thì ngồi ở trong toa xe phía sau cùng đám người Sở Chước, ngồi đối diện với nhau.

Tiếp theo, Khích Thành Huân nói: "Thời gian trước nghe nói vùng này xuất hiện một đám Bạo Nha Hùng (gấu bạo răng) bị ma khí ăn mòn, hôm nay chúng ta tới đây nhìn tình huống một cái."

Nào biết bọn họ vừa đến không lâu, thì thấy đám Bạo Nha Hùng ma hóa đang công kích mấy người này. Hơn nữa bọn họ coi như là lợi hại, không chỉ không trốn tránh, thậm chí thiết kế dìm chúng nó dưới sông băng, cho dù là yêu thú ma hóa, bị hắc băng này bao trùm, cũng sẽ chết rất nhanh.

Sở Chước như có chút suy nghĩ gật đầu.

Bích Tầm Châu trầm mặc theo bọn họ, không nói gì.

Còn Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại tò mò hỏi: "Khích đại ca, huynh nói ma khí, chính là gió trên băng tầng sao?"

"Đúng, đây là một loại ma phong, sẽ cắn nuốt linh khí."

Từ trong Khích Thành Huân giải thích, rốt cục bọn họ biết tình huống đại lục Hắc Xuyên.

Đại lục Hắc Xuyên làm một sân bãi trận địa thử luyện của đại lục Nghiễm Nguyên, diện tích cũng không nhỏ, nhưng bởi vì hoàn cảnh quá mức ác liệt, lại còn có bề mặt không chỗ nào không có ma phong ăn mòn, người tu luyện rất khó sinh tồn ở đây, khiến cho đại lục Hắc Xuyên dần dần biến thành một đại lục không người cư trú.

Thẳng đến khi một người tu luyện đại lục Nghiễm Nguyên ngẫu nhiên đi đến đại lục Hắc Xuyên, cũng hành tẩu ở trên đại lục Hắc Xuyên. Đột nhiên phát hiện đại lục Hắc Xuyên tuy rằng hoàn cảnh ác liệt, nhưng nơi này đã có một loại chí bảo người tu luyện tha thiết ước mơ. Vì thế liền dùng trận pháp liên hệ nó đến đại lục Nghiễm Nguyên, biến thành một sân bãi trận địa thử luyện của đại lục Nghiễm Nguyên. Không chỉ có người tu luyện đại lục Nghiễm Nguyên có thể sử dụng đến ma luyện, đồng thời cũng có thể làm cho người tu luyện mở ra bảo vật trên đại lục Hắc Xuyên.

"Là bảo vật gì? Linh thảo hoặc linh dược sao?" Hai mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ sáng lấp lánh.

Khích Thành Huân không khỏi bật cười, nói: "Xem ra Mặc Sĩ công tử là một vị luyện đan sư."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nở nụ cười ha ha, nói: "Ta hận khắp thiên hạ này không thể đều là linh thảo mới tốt, huynh coi như ta là kẻ ngốc đi." Sau đó lại thúc giục hỏi: "Khích đại ca, bảo vật này là cái gì?"

Khích Thành Huân đột nhiên chỉ ra hướng mặt sông băng phía ngoài.

Đám người Sở Chước quay đầu nhìn lại, sau đó không hiểu ra sao nhìn hắn.

Khích Thành Huân cười nói: "Bảo vật ngay tại dưới sông băng, về sau chư vị sẽ biết, trước cho tại hạ bán cái nút thắt đi."

Nghe xong, Sở Chước không khỏi nhẹ cười ra tiếng, ngược lại hỏi: "Khích đại ca, mấy người thí nghiệm các huynh bình thường sinh hoạt ở nơi đâu? Cũng có thành trấn nhân loại chứ?"

"Là có thành trấn nhân loại, nơi đó có một kết giới, có thể ngăn cản ma phong ăn mòn, phàm là người tu luyện tới đại lục Hắc Xuyên, đều ở lại nơi đó." Khích Thành Huân cũng không giấu diếm bọn họ, cẩn thận nói chuyện này một lần với bọn họ.

Phàm là đi đến hắc đại lục Hắc Xuyên, đều xem như là người thí nghiệm.

Người thí nghiệm đi đến đại lục Hắc Xuyên, yêu cầu không chỉ là có tài, cũng là thực lực, mà đại lục Hắc Xuyên này hung hiểm, vô cùng thích hợp người tu luyện rèn luyện chính mình. Đặc biệt những yêu thú không chỗ nào không bị ma phong và bị ma khí ăn mòn, đều là tồn tại người thí nghiệm sẽ đối phó.

Người thí nghiệm đi đến đại lục Hắc Xuyên, dù sao cũng không thể ngày ngày làm bạn với ma phong, nếu không nếu như linh khí bị ma phong cắn nuốt đến tận cùng, lại gặp được yêu thú vừa mới ma hóa, chẳng phải là muốn tìm cái chết vô nghĩa sao?

Lúc này đây thế lực cao nhất đại lục Nghiễm Nguyên liền phái người xây một tòa thành trì ở đại lục Hắc Xuyên, cũng mời đến trận pháp sư cao nhất, lúc này bày ra một cái kết giới trận pháp, để ngăn cản ma phong ăn mòn, biến thành nơi người thí nghiệm sinh tồn.

Mỗi một người thí nghiệm vào thành, cần giao trước năm mươi khối linh thạch hạ cấp, nếu như muốn cư trú ở trong thành, còn phải thực hiện một cái chứng nhận cư trú, mới có thể được phân phối phòng ở. Đương nhiên, nếu như không hài lòng phòng ở phía trên phân phối, còn có thể tự mình xuất tiền đi thuê một cái.

Chỉ cần có tiền, ở đâu cũng sống được.

"Thành Hắc Xuyên cách nơi này cũng không xa, đại khái ba ngày lộ trình." Khích Thành Huân nói với bọn họ, đánh giá quần áo bọn họ một phen, cười nói: "Ma phong trên đại lục Hắc Xuyên sẽ cắn nuốt linh khí, ăn mòn pháp bảo, tốt nhất không cần trực tiếp tiếp xúc cùng nó. Cho nên các ngươi phải đổi quần áo mới được."

"Giống y phục trên người mấy người Khích đại ca?" Sở Chước hỏi.

Khích Thành Huân cười gật đầu: "Các ngươi đừng xem thường y phục của chúng ta không ra sao, đây chính là dùng da lông một loại Phệ Ma Thử cấp năm chế tạo. Phệ Ma Thử (chuột cắn ma) này là yêu thú duy nhất trên đại lục Hắc Xuyên không chịu ma khí ăn mòn, thậm chí còn có thể chuyển ma khí thành lực lượng mình cần, nhưng rất lợi hại, một bộ quần áo này cũng phải gần ngàn khối linh thạch mới có thể mua được."

Rốt cuộc đám người Sở Chước bừng tỉnh hiểu ra, thì ra đây là nguyên nhân bọn họ có thể ngăn cách ma phong, như thế cũng không cần giống như bọn họ phóng linh lực ra ngoài bảo hộ chính mình, có thể tiết kiệm một ít linh lực.

Lập tức Sở Chước quyết định, đợi sau khi đến thành Hắc Xuyên, thì sẽ đặt mua một ít quần áo cho mọi người.

Khích Thành Huân là người có chút ngay thẳng thật thà, hơn nữa sẽ rất suy nghĩ cho người khác, thấy quần áo của Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều không thể gọi là phú quý —— bởi vì cả hai người đều là không chú ý, nên cho rằng bọn họ cũng là loại người tu luyện không giàu có. Vì thế có lòng nhắc nhở: "Nếu như các ngươi có rảnh rỗi, cũng có thể tự mình đi săn giết Phệ Ma Thử này, lấy da chuột. Nhưng mà Phệ Ma Thử là yêu thú có chút giảo hoạt, bình thường rất khó bắt giữ."

Sở Chước mỉm cười, ôn nhu nói: "Đa tạ Khích đại ca chỉ điểm."

Nhóm đại lão gia Khích Thành Huân đã bao giờ tiếp cận với một tiểu cô nương như vậy đâu, còn được nàng cảm kích như thế, nhất thời da mặt có chút đỏ lên, xua tay nói: "Sở cô nương nói quá lời, ta cũng vừa mới gặp được các ngươi, mới có thể nhắc nhở một câu."

Nghĩ đến cái gì, hắn muốn nói lại thôi.

Sở Chước nói thẳng: "Khích đại ca có việc gì thì cứ nói, lần này chúng ta có thể gặp được huynh, cũng coi như là may mắn của chúng ta, nếu không còn thật sự không biết rời khỏi nơi này thế nào, còn không biết phải gặp được bao nhiêu chuyện đâu."

Khích Thành Huân có chút ngượng ngùng vò đầu, nói: "Các ngươi hẳn là người từ khác đại lục đi?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức khẩn trương lên: "Khích đại ca, chúng ta là đại lục khác đến... không được sao?"

Nghĩ đến người tu luyện mang mặt nạ băng ngọc xâm nhập đại lục Thiên Thượng Hải, dẫn tới đại lục Thiên Thượng Hải vô cùng căm hận người tu luyện ngoại lai, suy bụng ta ra bụng người, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng lo lắng những người đại lục này có thể xua đuổi bọn hắn hay không.

"Vậy cũng không phải, các ngươi có thể hết sức yên tâm, đại lục Nghiễm Nguyên thường xuyên lui tới với đại lục khác, cũng thường thấy người tu luyện ngoại lai." Khích Thành Huân trấn an nói, thái độ đối với bọn họ có chút kỳ quái.

Sở Chước thấy thế, khẽ cười, hiểu rõ ràng Khích Thành Huân nghi hoặc.

Càng là đại lục cường đại, càng không sợ người từ bên ngoài đến, bởi vì bọn họ cường đại đến đủ để thủ hộ đại lục của mình, thậm chí vô cùng hoan nghênh người tu luyện đại lục khác lui tới, có thể bù đắp nhau. Đây là tự tin và lòng dạ đại lục cao nhất. Ngược lại đại lục bế tắc, bởi vì tài nguyên không phong phú, thực lực mỏng manh, mới có thể lo lắng người đại lục khác đến đoạt lấy tài nguyên.

Đây cũng là việc không có gì đáng trách, mỗi một người tu luyện tu luyện đến độ cao nhất định, cần không ít tài nguyên. Thậm chí rất nhiều đại lục cấp thấp, có đôi khi tài nguyên cũng không đủ để tạo điều kiện cho ra một người tu luyện cao cấp lợi hại.

Dưới đủ loại nguyên nhân, người tu luyện đại lục khác nhau sẽ không có cùng phản ứng.

Trong lòng Mặc Sĩ Thiên Kỳ có vài phần hiểu rõ ràng thấu đáo, nhất thời có chút không phải tư vị.

Khích Thành Huân thấy Sở Chước hỏi được dứt khoát, thì cũng nói rõ ràng: "Lúc trước lần đầu tiên ta nhìn thấy các ngươi chiến đấu với Bạo Nha Hùng, phát hiện thực lực của các ngươi có chút không tầm thường, có bằng lòng gia nhập đội Thiên Thôn chúng ta hay không?"

"Đội Thiên Thôn?" Sở Chước kinh ngạc hỏi: "Người thí nghiệm ở đại lục Hắc Xuyên, có thể kéo bè kết phái sao?"

"Đây là tự nhiên, nếu như ra ngoài săn lùng yêu thú ma hóa, cũng có thể dễ chiếu ứng lẫn nhau." Khích Thành Huân giải thích.

Sở Chước quay đầu nhìn về phía Bích Tầm Châu vẫn luôn không lên tiếng, cười nói: "Tầm Châu ca là lão đại của chúng ta, huynh hỏi hắn đi."

Khích Thành Huân cũng cảm giác được Bích Tầm Châu là thực lực mạnh nhất trong bọn họ, thậm chí hắn không cách nào tra rõ tu vi của hắn ta. Còn Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ tu vi là Không Minh cảnh vừa thì hiểu ngay, càng không cần phải nói tiểu yêu thú vẫn luôn ngồi xổm ở trên vai Sở Chước, nhìn thì chỉ là con yêu sủng, dùng để giải buồn cho nữ tu, căn bản không để vào mắt.

Cho nên đối với lời nói của Sở Chước, Khích Thành Huân cũng không có hoài nghi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VLT
Vinh Lê thị05 Tháng tư, 2023 11:02
Chào cái cho đủ. 2019,2020,2021,2022,2023. Có mặt đã 5 năm
TA
Thu An11 Tháng ba, 2023 17:03
Xin phép ad cho e viết lại truyện bên Wattpad được ko ạ. E sẽ ghi nguồn đầy đủ ạ
TA
Thu An11 Tháng ba, 2023 17:03
Xin phép ad cho e viết lại truyện bên Wattpad được ko ạ. E sẽ ghi nguồn đầy đủ ạ
TA
Thu An11 Tháng ba, 2023 17:01
Xin phép ad cho em viết lại truyện bên Wattpad được ko ạ. E sẽ ghi đầy đủ nguồn
VLT
Vinh Lê thị17 Tháng mười một, 2022 15:42
Nhanh ra chương mới nhé bn ê. Sạp hố từ bao năm qua rồi
SN
Susan Nguyễn20 Tháng sáu, 2022 01:45
Đã sập hố
PC
Phượng Cửu16 Tháng ba, 2022 23:26
Hóng ra chương mới quá đi à
Bạch Thiên Tuệ
Bạch Thiên Tuệ21 Tháng mười, 2021 01:11
Đọc truyện full \\\"Cảm ơn cậu, năm năm qua\\\" để ủng hộ mình nhé, cảm ơn mọi người!!!!!!
TVL
Tường Vy Lê06 Tháng sáu, 2020 13:12
Còn ra nữa k? Đã 3 tháng rồi
TVL
Tường Vy Lê25 Tháng mười hai, 2019 02:31
Lâu ơi là lâu
TVL
Tường Vy Lê06 Tháng mười một, 2019 02:57
Hay. Nhưng lâu ơi là lâu. Nhiêu lúc lâu quá. Quên mẹ nó nội dung rồi.
BB
Bình Bùi18 Tháng chín, 2019 08:21
Truyện hay mà lâu ra chương mới quá ad ơi
BÌNH LUẬN FACEBOOK