Sở Chước lại một lần nữa bị Phong Chiếu kéo đi quan sát không gian của hắn.
Không gian cũng giống như lần đầu tiên đi đến, nàng như cũ vẫn không yên lòng, chẳng qua khi đó nàng là vì ảnh hưởng ký ức đời trước, bên người còn có một nam nhân cho nàng bóng ma tâm lý diện tích quá lớn, nhìn cái gì đều không thể tập trung tinh thần. Mà lúc này đây... thì lại là bị con thần thú nào đó chọc đến tâm thiếu nữ đều phải loạn.
Nàng chưa bao giờ biết, nam nhân này nói lên lời tâm tình, có thể chọc người như vậy.
Hắn chẳng lẽ không biết mặt đỏ một chút sao?
Sở Chước có chút hoảng hốt, dọc theo đường đi hắn nói cái gì cũng không nghe rõ, cả người đều là mộng.
Nàng biết mình đối với hắn là có hảo cảm nào đó, cho dù đời trước hắn dọa qua nàng, cũng từng hiểu lầm mình chết có liên quan với hắn. Nhưng hắn cũng từng mang xu thế sụp đổ một vực, vì nàng mà đến, cảm tình ái muội mà mãnh liệt, cho tới bây giờ nàng cũng không từng trải qua, làm cho nàng sợ tới mức hoảng sợ đến không chọn đường đào tẩu, không muốn bị tình cảm thống trị lý trí.
Ở lúc không biết thân phận của hắn, hắn đã lưu lại ấn tượng quá sâu ngay tại trong lòng nàng.
Nếu không phải phần ấn tượng khắc sâu đến trùng sinh cũng không dám đụng chạm này, khả năng ở khi biết hắn chính là A Chiếu, nàng sẽ không làm ra quyết định nhanh như vậy.
Bởi vì không phải hoàn toàn thờ ơ, cho nên nàng mới có thể làm ra quyết định nhanh như vậy, để tránh do dự, tổn thương cả hai.
Thân tình chuyển thành tình yêu, cũng không phải khó mà nhận như vậy.
Đặc biệt trong điều kiện tiên quyết chuyển hóa này, có hảo cảm làm cơ sở.
Nàng không nói cho bất luận kẻ nào về nàng trùng sinh, cũng không biết có nên nói hay không, bởi vì trùng sinh, mới có thể càng xác minh ý nghĩ trong lòng.
"Sáng quắc, nàng thấy thế nào?"
Nam nhân cất giọng trầm thấp mang cười vang lên ở bên tai, Sở Chước a một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn, theo bản năng hỏi: "Cái gì?"
Phong Chiếu đứng ở trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, trong con ngươi đen mang theo ý cười, ý cười đó tựa như vô số ngôi sao, vỡ rơi như sao chổi ở trong đêm đen.
Người này khi không cười uy nghiêm nghiêm nghị, cường đại như vậy, khi cười lại sáng ngời chói mắt giống như ngôi sao.
Trái tim Sở Chước lại kịch liệt nhảy lên có chút khó mà khắc chế, lại hiểu rõ người này ảnh hưởng với nữ tu.
Thực lực cường đại, vẻ ngoài tuấn mỹ, thân phận địa vị tôn quý, cả ba đều có trọng lượng, như thế nào không hấp dẫn nữ tu? Rõ ràng thanh danh hắn ở Đại Hoang giới không tốt gì, trong bí mật nữ tu ái mộ hắn cũng không ít.
Sở Chước than nhẹ một tiếng ở trong lòng, trên mặt bất giác lộ ra tươi cười, hỏi: "Vừa rồi huynh nói cái gì, ta không nghe rõ."
Phong Chiếu lại liếc nhìn nàng một cái, cảm thấy nàng có chút là lạ, miệng nói: "Ta vừa rồi nói, đợi chuyện nơi đây xong, các nàng liền chăm chỉ mà tu luyện, đợi lúc nàng Hóa Thần, chúng ta liền tổ chức đại lễ song tu. Nàng thấy sao?"
Sở Chước: "... ..."
Bất ngờ không kịp phòng bị bị cầu hôn, Sở Chước lại mê mang.
Phong Chiếu cực lực khắc chế biểu tình của mình, tuy rằng nói được giống như đang thương lượng với nàng, kỳ thực trong lòng hắn cũng có chút phát treo.
Lần trước ở Bạch Ly Sơn, tuy rằng thái độ của nàng có điều buông lỏng, nhưng đó là bởi vì hắn cố ý biến thành bộ dạng tiểu yêu thú nàng quen thuộc làm nũng bán manh, mới làm cho nàng trầm tĩnh lại, từ kháng cự biến thành đáp ứng kết làm bạn cùng tu với hắn. Nhưng về chuyện đại lễ song tu, nàng chưa cho cái đáp án xác minh, cho hắn cảm giác tựa như bởi vì không đành lòng tổn thương hắn mà có lệ vậy.
Mấy ngày này, hắn luôn luôn đang cân nhắc như thế nào để cho nàng cho ngày chính xác, đúng lúc đến nơi đây, gặp được một cái linh bảo, thời cơ rất thỏa đáng, cho nên nhịn không được lòng tham muốn định một kỳ hạn.
Đường tương lai còn rất dài, có lẽ trong lúc đó còn sẽ phát sinh rất nhiều chuyện không thể đoán trước, hiện tại nói chuyện này còn quá sớm.
Nhưng hắn nhịn không được chính là muốn nàng một cái hứa hẹn.
Tiểu cô nương của hắn là một người trọng lời hứa, nàng lý trí trầm tĩnh, từ không dễ dàng đồng ý, nhưng lời hứa ưng thuận rồi, chắc chắn làm được.
"Sáng quắc, nàng thấy thế nào?" Phong Chiếu lại hỏi, thanh âm thêm vài phần thúc giục.
Sở Chước: "... Ta, ta không biết." Thanh âm của nàng có chút ngượng ngùng.
Phong Chiếu mím môi, giống như đang cực lực khắc chế thất vọng trên mặt nghiêm, lại nói: "Đợi lúc nàng Hóa Thần, tu vi chênh lệch với ta không tính lớn, đến lúc đó nếu như chúng ta song tu..." Hắn thanh âm dừng lại, cố gắng nhịn xuống không cần tưởng tới chỗ kỳ quái, để cho mình thoạt nhìn rất nghiêm túc nghiêm túc: "Tu vi của nàng rất nhanh có thể tăng mạnh, ngày khác phi thăng thành thần không thành vấn đề."
Sở Chước cảm thấy mặt mình đều sắp nóng chín.
Song tu cái gì, sẽ không là nàng tưởng như vậy đi... khụ khụ khụ khụ khụ!!!!
"Sáng quắc, liền ước định ở Hóa Thần cảnh đi, được không?" Hỏi cuối cùng, hắn thật cẩn thận nhìn nàng.
Sở Chước khi nào thấy qua hắn ăn nói khép nép như vậy, trong lòng không khỏi lên men, nhịn không được nói: "Phong Chiếu, huynh không cần như thế, ta, ta không đáng để huynh như vậy..." phóng thấp tư thái.
Hắn là đứng đầu một vực, còn là thần thú trong thiên địa, thiên tư tung hoành, cho tới bây giờ, nàng vẫn không rõ, hắn vì sao sẽ coi trọng nàng, vì sao đột nhiên liền thích nàng?
Nàng chỉ là một người rất bình phàm, làm sao đáng giá hắn coi trọng?
Phong Chiếu lại nở nụ cười, mơ hồ nói: "Nàng là tiểu cô nương của ta, ta luôn luôn đang chờ nàng! Vì nàng, hết thảy đều là đáng giá." Hắn lại nghiêng đầu nở nụ cười, rõ ràng bộ dạng rất nam tính hóa, lại lộ ra vài phần đáng yêu thú tính, "Huống chi, làm giống đực, tự nhiên phải chủ động một chút, bằng không nàng dâu sẽ không có. Ân, là mẹ ta nói như vậy."
"Hả?" Sở Chước sửng sốt, hắn có mẫu thân?
Phong Chiếu tưởng nàng không tin lời mình nói, lập tức nêu ví dụ: "Nghe mẹ ta kể, cha ta chính là không biết chủ động, giống như một đầu gỗ khó chịu, cho nên cuối cùng bà ngậm ta mới sinh ra chạy luôn."
Sở Chước: "... ..."
Nàng có phải nghe được cái gì cực bí mật khó lường hay không?
Phong Chiếu cũng không muốn nói nhiều lắm chuyện không liên quan, hai tròng mắt chuyên chú dừng ở nàng, thanh âm trầm thấp dễ nghe hóa thành một mảnh nghiêm túc: "Hóa Thần là lúc, chúng ta tổ chức song tu đại lễ thôi."
Sở Chước nhìn ánh mắt hắn, không tự chủ được gật đầu.
Thẳng đến khi nhìn hắn vui vẻ biến thành một con mãnh thú, chạy tới chạy lui ở trong không gian, sau đó một đầu nàng đẩy ngã ở trên sàn gỗ thần, dùng đầu thú cực đại cọ nàng, mới kịp phản ứng đây là phát sinh chuyện gì.
Sở Chước không thể nói rõ ràng cảm giác nội tâm.
Giống như có thoải mái, lại có phiền muộn, còn càng nhiều mà vui mừng.
Hai người đợi ở trong không gian hơn nửa ngày, mới rời khỏi.
Khi bọn họ từ không gian bước ra, địa phương xuất hiện vẫn là nơi lúc trước rời khỏi.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng một rùa một rắn đang nhàm chán kiểm kê linh thạch phát hiện bọn họ xuất hiện, mạnh mẽ nhảy lên, kích động nói: "Lão đại, Sở tỷ, hai người vừa rồi đi nơi nào? Có phải tiến vào không gian hay không? Nghe nói lão đại huynh có không gian có phải hay không? Chúng ta còn chưa có đi qua không gian của lão đại huynh đâu, không gian của huynh thế nào? Có phải giống như thần thú khác, trong không gian có thể để sinh mệnh thể cùng gieo trồng linh thảo linh tinh hay không..."
Phong Chiếu tâm tình vô cùng tốt, mỉm cười đứng ở nơi đó, thả linh thức ra xem chung quanh, không chút để ý nghe luyện đan sư lải nhải.
Thần sắc Sở Chước có chút không được tự nhiên, đặc biệt khi nghe được hắn hỏi bọn họ lúc trước đi làm cái gì, vì sao lâu như vậy, không khỏi lại nghĩ đến những chuyện trong không gian.
Cứ cảm thấy con thần thú nào đó kỹ năng nói lời tâm tình trọn điểm, nàng căn bản là chịu không nổi.
Huyền Uyên bò lại, ngự nước đến trên vai Sở Chước, dùng đầu lành lạnh cọ cọ mặt chủ nhân, cảm thấy mặt chủ nhân hiện lên rất nóng, cần giúp hạ nhiệt độ.
Đợi Mặc Sĩ Thiên Kỳ lải nhải xong, Phong Chiếu mở miệng nói: "Đầu tiên chúng ta rời khỏi nơi này."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ thanh âm hoàn toàn dừng, hỏi: "Rời khỏi thế nào?"
Phong Chiếu liếc hắn một cái, giống như đang nhìn nghiệp chướng, làm cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ không hiểu sao có chút khó chịu, lại không dám khó chịu, đành phải ngậm miệng lại, chờ hắn chỉ thị.
Phong Chiếu kêu Mặc Sĩ Thiên Kỳ thu hồi Luyện Vân Long Đằng lại.
Luyện Vân Long Đằng có chút không muốn, nó đã lâu không bước ra lượn lờ, còn chưa có lượn đủ đâu, không muốn trở về. Liền lấy một sợi dây mây đi cuốn lấy vạt áo Phong Chiếu, trái cọ cọ phải cọ cọ, không tiếng động làm nũng.
Phong Chiếu nhìn thôi, nói: "Không cần hoàn toàn phong ấn trạng thái, có thể lưu lại một đoạn, vừa vặn đều trói bọn họ lại."
Mọi người: "... ..."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nháy mắt có một loại dự cảm không ổn.
Quả nhiên, đợi khi Luyện Vân Long Đằng biến thành một đoạn, sau đó xâu hắn cùng rắn nước, Huyền Uyên thành chuỗi, dự cảm không tốt trở thành sự thật.
Phong Chiếu một tay nắm cả thắt lưng Sở Chước, một tay dẫn theo đoạn Luyện Vân Long Đằng xâu người rùa rắn, thả người nhảy lên, tay áo tung bay, đạp khí nổ mà đi.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "A a a a a ———— "
Nửa ngày sau, bọn họ rốt cục bình an quay lại đáy sông.
Khi thân thể bị nước Thiên Hà bao vây lại, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội uống vào một viên Tị Thủy đan người tu luyện Thủy Linh Vực luyện chế, Phong Chiếu cũng biến trở về bộ dạng tiểu yêu thú, vui thích nhảy đến trong lòng Sở Chước.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ tê liệt trên mặt đất không ngừng mà thở, vừa rồi thiếu chút nữa bị ghìm nghẹt thở, nhịn không được oán giận nói: "Lão đại, lần sau đừng như vậy, vì sao với Sở tỷ thì huynh ôm, đối với chúng ta thì siết? Nếu huynh không muốn ôm, có thể quăng chúng ta vào trong không gian của huynh."
Nói đến không gian của Phong Chiếu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại mắt đầy lửa nóng.
Hắn cũng được cho là người đầu tiên dám đánh chủ ý không gian của Phong Chiếu, dũng khí đáng khen.
Tiểu yêu thú coi thường liếc hắn một cái, đúng lý hợp tình nói:【Sáng quắc là nàng dâu của ta, mi cũng không phải, có thể đánh đồng sao?】
Lời này thật có đạo lý, Mặc Sĩ Thiên Kỳ không phản bác được.
Sở Chước nhìn nhìn chung quanh, đột nhiên ồ một tiếng, phát hiện trong thuỷ vực chung quanh, có rất nhiều yêu thú thủy sinh hoặc là bầy cá bơi nhanh qua, như là chạy đi.
Nàng ra hiệu cho rắn nước, để cho nó đi tìm hiểu tình hình bên dưới.
Rắn nước đã lên thuyền tặc bọn họ, hơn nữa ở trong mạch quặng linh thạch dưới lòng đất có được một khoản linh thạch có thể để cho nó tu luyện đến biến hóa lớn, đối với đám người Sở Chước có thể nói là trung thành tận tâm, nói đông tuyệt đối sẽ không đi tây. Được nàng chỉ thị, lập tức thí điên thí điên bơi qua, tìm một con yêu thú chưa biến hóa, thăm dò phát sinh chuyện gì.
【Ngươi không biết phát sinh chuyện gì? Lúc trước Thiên Hà chấn động, không biết chấn động hôn mê bao nhiêu yêu thú, cái bụng đều lật ngửa. Sau đó chợt nghe nói là Hạng Cừ thuỷ vực bên kia xuất hiện khí nổ lòng đất đáng sợ, phóng lên cao, ngay cả thành Hạng Cừ đều bị bị hủy rồi, vài tôn giả trấn sông đều đặc biệt theo khí nổ đi xuống xem xét tình huống.】
【Không chỉ có như thế, nghe nói hai bờ sông Thiên Hà không ít thành tu luyện cũng bởi vậy mà gặp tai họa, những thành tu luyện đều mở ra đại trận hộ thành, mới ngăn cản nước sông chảy ngược ở bên ngoài, nhưng người tu luyện kinh nghiệm từng trải ở dã ngoại sẽ không có vận tốt như vậy... 】
Rắn nước nghe xong một lỗ tai, càng nghe càng kinh hãi.
Nó lúc trước đi theo bọn họ đào linh thạch khắp nơi ở dưới đáy, căn bản không biết tình huống đáy sông sẽ nghiêm trọng như vậy, lúc trước Sở Chước từng căn cứ tôn giả Hóa Thần cảnh xuất hiện làm qua một phen suy đoán, không nghĩ tới nàng đoán chuẩn như vậy.
Đám yêu thú đi đường cùng bầy cá vội vội vã vã, đúng là muốn rời xa thuỷ vực Hạng Cừ đang gặp tai hoạ, bởi vì khí nổ lòng đất uy lực quá lớn, cho dù là một ít thuỷ vực nối liền cùng thuỷ vực Hạng Cừ cũng đã bị ảnh hưởng, nhóm yêu thú đều lựa chọn chuyển nhà, có thể cách rất xa thì cách rất xa.
Rắn nước rất nhanh đã trở về nói cho bọn họ chuyện nghe được.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ sau khi nghe xong, không khỏi hai mặt nhìn nhau, sau đó tầm mắt không hẹn mà cùng rơi xuống trên người con tiểu yêu thú.
Phong Chiếu vô tội nâng tiểu móng vuốt lông xù lên khoác lên trên tay nàng, trừng trừng mắt tròn vo nhìn, nghiêng đầu, còn kém không "meo meo" một tiếng.
Sở Chước thở sâu, có chút không dám niết móng vuốt lông của nó.
Chính là một móng vuốt gây sự này, tạo thành Thiên Hà chấn động hiện nay, có thể đoán được, khí nổ này chưa lui, nhóm người tu luyện Thủy Linh Vực cùng Thiên Hà cũng không được thanh nhàn.
Sở Chước ho nhẹ một tiếng, nói: "Hỏa Lân bọn họ hẳn là trở lại Hắc Gai Lâm, chúng ta cũng về Hắc Gai Lâm đi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng hai con yêu nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn con tiểu yêu thú đang bán manh lại giả bộ ngoan, đồng loạt ứng một tiếng.
Vì thế hai người ba yêu liền đuổi về Hắc Gai Lâm.
Địa phương Phong Chiếu dẫn bọn hắn bước ra, cũng không phải là địa phương bọn họ đi xuống trước đó, bọn họ vốn đi xuống từ linh thảo viên, nhưng mà hiện tại linh thảo viên sớm đã bị khí lãng trùng kích hóa thành hư vô, chung quanh có vô số yêu tu canh giữ ở nơi đó.
Chờ khi bọn họ đi qua thuỷ vực Hạng Cừ, nhịn không được nhìn thêm hai lần, nháy mắt liền nhìn đến khí nổ phóng lên cao, nó ngăn cách nước sông chung quanh, hùng hổ phun trào mặt sông, quấy nước sông, chấn động không ngớt.
Thấy một màn như vậy, rắn nước liên tục là một trong những đầu sỏ gây, cũng nhịn không được muốn cuộn cái đuôi.
Nó thật sự không biết mình lúc ấy chỉ đánh úp bất ngờ một kích như vậy, không chỉ có bị mấy con hàng hung tàn bắt được, còn làm ra trận lớn này, nói ra ai tin đây?
Mọi người xa xa liếc mắt nhìn một cái, lại vội vội vã vã theo thủy lộ rời khỏi.
Tốn thời gian ước chừng một ngày, bọn họ trở lại Hắc Gai Lâm.
Vừa mới tiến vào Hắc Gai Lâm, chỉ thấy Hải Thố cùng Huyễn Ngu một trước một sau nghênh đón, hai tiểu cô nương đều rất vui vẻ, một trái một phải ỷ bên người đến Sở Chước.
Đứa này ủy khuất nói: "Chủ nhân mọi người đi đâu, thế nào lâu như vậy cũng không trở lại? Muội thật lo lắng."
Đứa kia tò mò hỏi: "Nương Huyền quy, mọi người không phải là đi thuỷ vực Hạng Cừ bên kia? Nghe nói nơi đó có khí nổ lòng đất phun ra, toàn bộ Thiên Hà đều đã bị nó ảnh hưởng, lúc ấy khi Thiên Hà chấn động, ta đều nhịn không được nhào ngã xuống đất nè..."
Sở Chước sờ sờ đứa này, xoa xoa đứa kia, vừa hỏi: "Hỏa Lân đâu? Tầm Châu ca bọn họ đã trở lại sao?"
Huyễn Ngu liếc mắt nhìn tiểu yêu thú trên vai nàng một cái, rốt cuộc không dám lỗ mãng: "Hỏa Lân tỷ thấy mọi người chưa trở về, tỷ ấy liền ra đi tìm hiểu tin tức. Đúng rồi, bọn muội đã mang đổi hình đan về tới rồi."
"Thật sự?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ một trận kinh hỉ, lập tức kêu lên: "Đi một chút, mau về động phủ, ta đến nghiên cứu một chút nó là tình huống gì."
Sở Chước nhìn hắn nhiệt tình mười phần, thầm nghĩ quả nhiên là một đan si, liền để cho Huyễn Ngu đưa đổi hình đan các nàng lần này mang về cho hắn, vừa lần lượt hỏi tình huống bọn hắn, có gặp phải nguy hiểm gì hay không.
"Không gặp phải nguy hiểm gì, rất thuận lợi." Nói tới nhiệm vụ lần này, Huyễn Ngu cũng có chút vui vẻ, đây là lần đầu tiên nàng giúp chủ nhân làm việc, nhưng lại thành công, làm cho nàng rất kiêu ngạo.
"Chủ nhân, chúng ta lần này đi là thành Mộc Lâm, Phục Thanh tìm hiểu được chỉ phủ thành chủ thành Mộc Lâm là có đổi hình đan. Hỏa Lân tỷ thật là lợi hại, tỷ ấy đi đến thành Mộc Lâm, lập tức liền trở thành bằng hữu cùng một ít yêu tu, mượn bọn họ giúp, bọn muội thuận lợi đi vào thành Mộc Lâm, sau đó Hỏa Lân tỷ để muội chế tạo ảo cảnh, khống chế vài yêu tu phủ thành chủ thành Mộc Lâm, mang bọn muội đi khố phòng phủ thành chủ, lấy đến một lọ đổi hình đan..."
Sở Chước mỉm cười nghe, thấy chuyện quả thật thuận lợi, hơi hơi thở phào.
Năng lực làm việc của Hỏa Lân nàng vẫn tin tưởng, mặc kệ là đời trước hay là đời này, nay xem ra nàng ấy quả thật không làm cho người ta thất vọng.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ có đổi hình đan vào tay, lập tức vào động phủ bế quan nghiên cứu.
Sở Chước không đi quấy rầy hắn, liền mang theo Huyễn Ngu, Huyền Uyên cùng nhau ở ngoài động phủ, nói chuyện với Hải Thố.
Đang nói chuyện, liền thấy Kim Kô mang theo Phục Thanh và bán yêu lại đây.
Hết chương 376.
Danh Sách Chương: