Trước Thiểm Kim Lâm có một đám người tu luyện tuần tra.
Bởi vì đoàn người Sở Chước xuất hiện, những người đó đều nhìn qua, thần sắc mang theo cảnh giác cùng soi xét.
Sở Chước nhìn lướt qua áo bào trên người bọn họ, căn cứ vào mấy ngày này Sở Thanh Giáng phổ cập kiến thức thế lực Phạm Tiên Vực cho bọn họ, liền biết những người này đều là đệ tử mấy danh môn thế lực lớn ở Phạm Tiên Vực.
Bọn họ lại ở chỗ này cũng không kỳ quái.
Sở Chước nghĩ, thử tính tiến lên, không ngoài ý muốn bị mấy tên người tu luyện ngăn lại.
Có thể bởi vì nàng là nữ tu, tiên tử ngăn nàng lại coi như ôn nhu, nói: "Không biết vài vị là môn phái nào, tới đây có chuyện gì?"
Lời này tuy có hương vị nghi ngờ, nhưng lấy lập trường của bọn họ, cũng không tính là quá mức.
Sở Chước khách khí nói: "Chúng ta là tán tu, đi ngang qua nơi đây, nghe nói trong Thiểm Kim Lâm có Phệ Kim Linh Quả, muốn đến này tìm kiếm."
Nghe nói là tán tu, đối phương mặc dù có chút hoài nghi, cũng không khó xử bọn họ, chỉ nói: "Tứ phái Bích Hà Minh Thiên chấp hành nhiệm vụ ở đây, những người không có phận sự không thể vào Thiểm Kim Lâm, nếu vài vị muốn đến, thì chờ qua vài ngày nữa đi."
Bích Hà Minh Thiên là thế lực có thực lực cường thịnh nhất trong bốn phái ở Phạm Tiên Vực, phân biệt là Bích Vân thế gia, Xích Hà phái, Minh Linh Tông, Phạm Thiên Môn.
Đến Thiểm Kim Lâm tìm kiếm thần mộc đương nhiên không chỉ có bốn thế lực này, nhưng mà là do bốn thế lực bọn họ chủ trì bảo vệ Thiểm Kim Lâm, trừ bỏ thế lực có thực lực Phạm Tiên Vực ra, người còn lại đều không thể vào. Hành động này tuy có chút bá đạo, nhưng cũng là chuyện thường, chỉ thế lực có thực lực cường đại, mới có được càng nhiều tài nguyên cùng cơ hội, đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều người tu luyện đều nguyện ý gia nhập thế lực có thực lực cường đại, mà không muốn làm tán tu.
Sở Chước cũng không phiền, vẫn là bộ dạng cười khanh khách như cũ, nàng trước liếc mắt nhìn đệ tử bốn thế lực canh giữ ở ngoài rừng Thiểm Kim một cái, tiếp theo nhìn vào trong Thiểm Kim Lâm, trừ bỏ màu vàng mơ hồ mà chói mắt, thì không nhìn thấy thứ gì khác, trong lòng có đánh giá mơ hồ, người Tuyết Thần cung hẳn là cũng đã đi vào.
Tâm tư thay đổi thật nhanh, Sở Chước lập tức đã có quyết sách, khi đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên chân trời có vài đạo linh quang bay vèo đến.
Rất nhanh liền thấy được tàu phi hành trong linh quang, lại có một đám người tu luyện từ trong tàu cao tốc nhảy xuống.
Khi nhìn đến hai nữ trong đám người, ánh mắt Sở Chước chợt lóe.
Người tu luyện trước Thiểm Kim Lâm nhìn thấy bọn họ, đều đi tới hành lễ, xưng hô khác nhau, hiển nhiên là đệ tử bốn thế lực này.
Trong đó nữ tử lung giắt một thanh Càn Khôn phiến trên mặt lộ ra tươi cười hiên ngang, nàng tùy ý quét mắt mấy người cách đó không xa, đột nhiên ánh mắt dừng lại, kinh ngạc nói: "Sở cô nương!"
Nữ tử thanh lãnh ôm ấp Thất Âm cầm cũng nhìn qua, đồng dạng có chút kinh ngạc.
Tiếp theo hai người ở trong ánh mắt kinh ngạc của người chung quanh, đi đến với Sở Chước.
"Vân Nhụy tiên tử, Thất Âm tiên tử." Sở Chước hữu hảo thi lễ.
Mọi người phía sau nàng tuy rằng tò mò trong lòng, lại sáng suốt bảo trì trầm mặc, không hé răng, tùy ý Sở Chước giao thiệp cùng hai người đó.
Hai vị tiên tử đều tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, giống như không rõ vì sao nàng sẽ xuất hiện ở chỗ này, Vân Nhụy tiên tử vỗ về cán quạt Càn Khôn, thấp giọng hỏi: "Sở cô nương ngày đó không phải đi Bạch Ly Vực sao? Sao lúc này lại ở đây? Chớ không phải là..." ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d
Như nghĩ đến cái gì, Vân Nhụy tiên tử cản thấy yết hầu có chút khô.
Năm đó ở biển thời gian, bởi vì Ô chủ cứu Sở Chước lưu lạc biển thời gian lên, làm cho các nàng bị hiểu lầm một trận, thẳng đến khi người cường thế Bạch Ly Vực xuất hiện, hơn nữa lấy tư thế người thủ hộ che chở Sở Chước, sau đó ở trong di tích thái cổ, Bạch chủ đột nhiên xuất hiện cứu bọn họ...
Nghĩ đến những sự tình đó, trong lòng hai nữ ngàn đầu vạn chữ, cũng không biết phải định vị Sở Chước thế nào.
Ở trong lòng các nàng, Sở Chước có lai lịch thần bí đến làm cho người ta không dám tìm tòi nghiên cứu, hơn nữa nàng ở trong lòng của các nàng, cũng là một người vô cùng kỳ lạ, dù sao không có người nào có thể trôi nổi ở trong biển thời gian lâu như vậy mà không chết.
Sở Chước cười khanh khách nói: "Ta và bằng hữu đến Phạm Tiên Vực kinh nghiệm từng trải, không khéo đi ngang qua nơi đây, nghe nói trong Thiểm Kim Lâm có vật thần kỳ là Phệ Kim Linh Quả này, nên là muốn đi vào tham gia giúp vui, không nghĩ tới vài môn phái của các vị chấp hành nhiệm vụ ở đây, ngược lại cũng không tốt quấy rầy."
Ngữ khí thần thái của nàng rất là tự nhiên, chân tình thực lòng, làm cho người ta phân không rõ nói dối hay không.
Nhưng mà cho dù nàng nói dối, hai nàng ấy cũng sẽ không đi moi khoét tìm tòi tận cùng, cũng chỉ coi nàng là tới này kinh nghiệm từng trải.
Lập tức Vân Nhụy tiên tử hiên ngang nói: "Nếu Sở cô nương đã đến đây, thì cùng nhau đi vào thôi, Thiểm Kim Lâm rất lớn, thêm mấy người Sở cô nương cũng không sao." Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Thất Âm tiên tử: "Thất Âm muội muội, muội cảm thấy sao?"
Thất Âm tiên tử thản nhiên nói: "Vân Nhụy tỷ tỷ nói đúng, Sở cô nương là bằng hữu cũ, khó khăn mới gặp lại, cũng là một loại duyên phận."
Hai nàng này tuy rằng một hiên ngang một lạnh lùng, trong trường hợp này lại rất có ăn ý, không cần nói rõ cũng có thể phối hợp đối phương.
Sở Chước đối với các nàng ít nhiều cũng có chút hiểu biết, nên rất sảng khoái nhận ý tốt của các nàng.
Tiếp theo Vân Nhụy tiên tử một bên dẫn bọn họ đi qua, một một bên giới thiệu thân phận của hai người họ.
Vân Nhụy tiên tử là người Bích Vân thế gia, Thất Âm tiên tử đến từ Minh Linh Tông, hai người mặc dù ở thế lực bất đồng, lại bởi vì nổi danh ở Phạm Tiên Vực, giống bằng hữu lại giống như đối thủ cạnh tranh, nhìn như thường xuyên không hợp nhau, kì thực vô cùng có ăn ý.
Cũng không phải là có cấu kết ngầm nha, đều cùng nhau coi trọng một người nam nhân.
Sở Chước thầm nghĩ trong lòng, trên mặt lộ vẻ ý cười trong suốt, mang theo nhóm đồng bọn phía sau cùng nhau trà trộn vào bốn thế lực.
Khúc Sơn Hà bọn họ ngơ ngác rồi.
Bọn họ còn tưởng rằng phải đợi buổi tối để Huyền Ảnh dùng kỹ năng ẩn tàng dẫn bọn họ tiến vào Thiểm Kim Lâm, không nghĩ tới quanh co khúc khuỷu, thế nhưng xuất hiện hai người quen, nói mấy câu liền thu phục. Cũng không biết thực có giao tình cùng Sở Chước, hay là vì kiêng kị gì khác.
Chỉ có Phong Chiếu lại biến thành tiểu yêu thú vô cùng bình tĩnh ngồi xổm ở Sở trên vai Chước giả làm linh vật, trong lòng lại rất rõ ràng tâm tính của hai nàng.
Năm đó đi biển thời gian tìm Sở Chước, hắn vẫn chưa giấu diếm cái gì, thậm chí hận không thể làm cho mọi người biết quan hệ giữa hắn cùng Sở Chước, hai người Vân Nhụy đều không phải là kẻ ngốc, cho dù là đoán cũng có thể đoán được một hai, cùng với nói các nàng lần này mời là cho Sở Chước mặt mũi, không bằng nói là kiêng kị Bạch Ly Sơn phía sau Sở Chước, như thế coi như là cho Bạch Ly Sơn một cái mặt mũi.
Sở Chước cũng hiểu rõ điểm ấy, đối với cái này nàng cũng không cảm thấy có sao cả, cho dù là giới tu luyện cường giả vi tôn, cũng là chú ý hậu trường cùng quan hệ, đối với đi cửa sau, nàng căn bản không lòng xấu hổ gì.
Địa vị của Vân Nhụy tiên tử cùng Thất Âm tiên tử ở Bích Vân thế gia cùng Minh Linh Tông không thấp, những người khác thấy bọn họ quen biết, lại có hai người mời, cho nên cũng không nghi ngờ cái gì, vô cùng dễ dàng cho bọn họ thông hành.
Vân Nhụy tiên tử cùng Thất Âm tiên tử cũng là có nhiệm vụ mà đến.
Bởi vì trong khoảng thời gian này các nàng không phải đang bế quan, chính là chấp hành nhiệm vụ của gia tộc, sau khi biết được việc Thiểm Kim Lâm, khi chạy tới thì đã muộn, cho nên mới sẽ đến trễ hơn những người khác một chút, càng không nghĩ tới sẽ đúng dịp gặp được Sở Chước như vậy.
Hai nàng mang theo gia tộc và đệ tử tông môn cùng nhau đi tới Thiểm Kim Lâm.
Sở Chước bọn họ đi theo sau đó.
Khi tới gần Thiểm Kim Lâm, vầng sáng màu vàng dần dần thoáng mở, không còn kích thích ánh mắt, có thể đại khái nhìn thấy rõ ràng tình huống trong rừng Thiểm Kim, phóng mắt nhìn lại, đều là linh thực màu vàng, hoặc màu vàng đậm, hoặc vàng nhạt, hoặc vàng tối, trình tự nhan sắc không đồng nhất, trộn lẫn cùng một chỗ, một mảnh vàng óng sắc, xứng đáng với cái tên Thiểm Kim Lâm. (Thiểm Kim Lâm: có thể hiểu là cánh rừng màu vàng dao động)
Trong rừng Thiểm Kim linh thực đều là thuộc tính kim, tràn ngập một mảnh nồng đậm hơi thở thuộc tính kim, linh thực màu vàng đậm, nhìn xa xa, giống như mạ một tầng kim loại, cứng rắn vô cùng.
Tiến vào Thiểm Kim Lâm rồi, Sở Chước bọn họ liền tách ra với đám người Vân Nhụy tiên tử.
Vân Nhụy tiên tử nói: "Sở cô nương xin cứ tự tiện, đầu tiên chúng ta đi chấp hành nhiệm vụ, nếu như khi chấp hành nhiệm vụ có gặp, mong rằng Sở cô nương thông cảm một hai." ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Sở Chước cười đáp ứng một tiếng.
Đám người Vân Nhụy tiên tử lập tức liền biến mất ở tr trong rừng Thiểm Kim.
Sở Chước nhìn nhìn bóng dáng của bọn họ, xoay người nhìn về phía một đám đồng bọn, nói: "Xem ra bọn họ hẳn là có mục tiêu, nếu chúng ta cùng đi qua ngược lại không ổn, không bằng tùy tiện tìm một phương hướng mà đi?"
Mọi người đều phụ họa, bọn họ tới nơi này không phải vì thần mộc, tìm được thần mộc hay không cũng không cần gấp, chỉ muốn thử một chút vận khí, có thể gặp được hậu duệ Thần tộc hay không. So sánh ra, Mặc Sĩ Thiên Kỳ càng cảm thấy hứng thú đối với linh thảo thuộc tính kim trong Thiểm Kim Lâm này.
"Vậy do A Kỳ đến chọn đường đi." Sở Chước nói.
Cảm xúc của Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức phấn chấn lên, nhìn Thiểm Kim Lâm phân không rõ Đông Tây Nam Bắc, tùy tiện chỉ một phương hướng: "Liền đi bên này."
Mọi người không ý kiến gì, liền bước chân đi tới.
"Chúng ta rất tin tưởng vận khí của A Kỳ, nhưng mà A Kỳ huynh trăm ngàn lần đừng mở miệng quạ đen ở trong chỗ này nha." Hỏa Lân trêu chọc.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cả giận nói: "Ta làm sao là miệng quạ đen, chuyện xấu muốn phát sinh chẳng lẽ cũng là ta à?"
"Nhưng mỗi khi huynh nói chuyện không tốt, thì sẽ phát sinh, không phải miệng quạ đen thì là cái gì?"
"Thật sự?" Khúc Sơn Hà giật mình nói.
Hỏa Lân lập tức nhiệt tình phổ cập kiến thức cho hắn từng sự kiện miệng quạ đen của luyện đan sư.
Huyền Ảnh, Huyễn Ngu và bé rùa ghé vào trên vai Huyền Ảnh bình tĩnh ăn thịt khô ngũ vị hương, dáng vẻ nghe được mùi ngon. Bích Tầm Châu không nhìn bọn họ, đi ở cuối cùng, một bên trông coi hoàn cảnh chung quanh.
Nhóm người này nhìn không giống như là tới tìm bảo vật, ngược lại như là đang chơi tiết Thanh Minh.
Đi nửa ngày, chung quanh là một mảnh màu vàng như cũ, rất dễ dàng làm cho người ta bị lạc trong đó.
Trước khi bọn họ đến Thiểm Kim Lâm, cũng không mua được bản đồ về Thiểm Kim Lâm, nghe nói Thiểm Kim Lâm cách mỗi một đoạn thời gian sẽ biến hóa phương vị, trong rừng còn có sẽ mê trận làm cho người ta bị lạc đường, bản đồ ở trong này cho tới bây giờ đều không chính xác, cho nên cho dù lần này truyền ra chuyện thần mộc, bên ngoài cũng không có bởi vậy mà bán ra bản đồ gì.
Người tiến vào Thiểm Kim Lâm chỉ có thể dựa vào chính mình tìm kiếm.
Sở Chước nhìn nhìn chung quanh, cảm thấy con đường này bọn họ giống như đi qua rồi, liền hỏi Huyễn Ngu: "Huyễn Ngu, con đường này có phải chúng ta đã đi qua hay không?"
Tiểu loli đang gặm nhấm thịt khô, vừa gặm nhấm vừa kiễng chân đút cho bé rùa trên vai Huyền Ảnh, nghe vậy thì nâng một khuôn mặt nhỏ nhắn lên dính đầy dầu mỡ hương liệu nhìn nhìn, nói: "Không có, chúng ta vẫn luôn là đi về phía trước."
"Thật không? Sao ty cũng cảm thấy đã đi qua rồi?" Hỏa Lân cũng hoài nghi.
Bích Tầm Châu chỉ vào cách một gốc cây màu vàng không xa, nói: "Đó là ấn ký ta làm hai canh giờ trước." Một cái ấn ký con nhện giản dị.
Tiểu loli kiên trì ý kiến của mình: "Nhưng mà chúng ta thật sự không có đi đường lòng vòng, vẫn luôn đi tới."
"Chẳng lẽ có mê trận?" Khúc Sơn Hà hỏi.
"Còn không có mê trận."
Thấy tiểu loli kiên trì, mọi người tuy rằng như tin như không tin, nhưng không có nói nàng là sai, nếu không thì ánh mắt tiểu loli sẽ toát ra sương mù, sau đó khóc cho ngươi xem.
Sở Chước sờ sờ đầu Huyễn Ngu, cười nói: "Tỷ tin tưởng muội."
Trong đám người bọn họ, nếu nói ai hiểu biết nhất về ảo trận cùng mê trận, đó là huyễn hồ ly mười đuôi, thế nhưng con bé nói bọn họ không có đi vòng vèo, vậy thì cứ tin tưởng nó.
Danh Sách Chương: