Một tiếng nổ ầm vang thật lớn, thanh âm máu thịt thân mình nện ở trên thổ địa đen phá lệ vang dội.
Thanh âm này kinh động một ít kiến Hắc Giáp hoạt động ở trên thổ địa đen cách đó không xa chú ý, kiến Hắc Giáp có vỏ ngoài màu đen cứng như thép, giống như khoác một tầng khôi giáp cứng rắn, hơn nữa đáng sợ đó là lực nhấm nuốt, có rất ít sinh linh nào chống lại chúng nó mà không bại lui.
Cảm giác được nguy hiểm tới gần, người đang quỳ rạp trên mặt đất khó khăn xoay người, liền nhìn thấy cái lồng kiến tụ đến từ bốn phương tám hướng.
Đám kiến đen như thiết giáp màu đen này có được cái đầu thật lớn, mỗi một con to lớn ước chừng như cái đầu người, chúng nó động tác nhẹ nhàng linh hoạt, cũng không bị ảnh hưởng bởi trọng lực thiên địa nơi này, tình thế đối với nàng cực kì bất lợi.
Sở Chước chậm rì rì bò dậy, phát hiện mỗi khi thân thể hoạt động một chút, đều cần hao phí lực lượng thật lớn.
Giờ khắc này, nàng có một loại ảo giác như trở lại đại lục Tấn Thiên, tu vi của nàng mới Ngưng Mạch cảnh, mỗi ngày vất vả đi bò đỉnh Tẩy Thiên tôi thể, bởi vì trọng lực nơi này thật sự là quá lớn, cho dù tu vi của nàng là Thánh Đế cảnh, thế nhưng không thể tùy ý di động. Trọng lực Đỉnh Tẩy Thiên so sánh cùng với nó, vẫn xem như là trẻ con.
Mắt thấy đàn kiến Hắc Giáp đã bao vây khép lại, mấp máy xúc tu, muốn xé rách máu thịt của nàng, Sở Chước duỗi tay vung lên, lấy vạn pháp đỉnh ra, chật vật trốn vào trong vạn pháp đỉnh.
Vạn pháp đỉnh rơi xuống trên đất, phát ra một trận động tĩnh nặng nề.
Kiến Hắc Giáp cắn vào hư không, râu trên đầu rung động ở trong không khí bất động, phân biệt con mồi tồn tại, chúng nó đã phân biệt xong, con mồi vẫn ở đây, ngay tại bên trong đại gia hỏa lạnh băng băng. Kiến Hắc Giáp vây quanh vạn pháp đỉnh đổi tới đổi lui, cũng không vào được, đành phải thử dùng xúc tu bén nhọn gặm cắn vạn pháp đỉnh.
Sở Chước ở trong vạn pháp đỉnh quan sát một lát, phát hiện đám kiến Hắc Giáp vẫn chưa thể cắn động vạn pháp đỉnh, mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lực lượng cả người giống như bị rút sạch không còn, cả người tê liệt trên mặt đất, di động một ngón tay cũng khó khăn.
Trong vạn pháp đỉnh vô cùng tối tăm, nàng trợn trừng hai mắt sững sờ nhìn hắc ám phía trên, hồi tưởng lại chuyện lúc trước.
Tiến vào thông đạo không gian, bọn họ theo cảm giác cùng Hồng Mông lệnh dẫn dắt mà đi, lập tức cảm giác được một bình phong không gian, bởi vì có Hồng Mông lệnh bảo vệ, bọn họ xuyên qua bình phong không gian cũng không đáng ngại. Trong trường hợp đó, ngay tại lúc xuyên qua bình phong không gian, chung quanh đột nhiên hình thành một cỗ hấp lực không gian, tách nhóm người vốn đang tụ lại cùng một chỗ ra, hút vào địa phương khác nhau.
Sở Chước cố gắng nâng tay sờ soạng xuống túi linh thú bên hông, linh thức thăm dò vào, quả nhiên rỗng tuếch.
Khi tiến vào thông đạo không gian, Huyền Uyên và Huyễn Ngu không hy vọng tách ra khỏi nàng, nên chủ động tiến vào túi linh thú. Nhưng hiện tại, trong túi linh thú rỗng tuếch, có thể thấy được sự đáng sợ của hấp lực không gian kia, mặc kệ đồng bạn cách càng gần, đều sẽ bị tách ra, cho dù yêu sủng tiến vào túi linh thú cũng giống vậy.
Chẳng trách Sở Thanh Sương dặn dò bọn họ, sau khi tiến vào Hồng Mông chi cảnh, mau chóng tìm được đồng bạn.
Sở Chước không biết nơi này là nơi nào, trọng lực của nó to lớn, ngay cả người tu luyện Thánh Đế cảnh cũng nửa bước khó đi, nàng mới vừa xuất hiện giữa không trung, đã bị trực tiếp hút xuống dưới, nặng nề mà đập lên trên mặt đất.
Sau một lúc lâu, nàng thở ra một hơi thật sâu, khó khăn bò dậy, bày ra tư thế ngồi xuống.
Nàng đầu tiên là lòng nặng nề cảm ứng khế ước cùng Bích Tầm Châu bọn họ, không ngoài ý muốn, không có chút cảm giác, giống như nàng chưa từng khế ước cùng với bọn họ, cũng không biết là khoảng cách quá xa không cảm giác được, hay là phép tắc ở Hồng Mông chi cảnh đã che chắn. Mặc kệ là loại nào, đối với bọn họ tìm kiếm đối phương đều có ngăn cản rất lớn.
Trừ cái đó ra, Phong Chiếu cũng không ở đây.
Sở Chước hơi hơi thở dài, cũng không ngoài ý muốn.
Lúc trước theo trong lời nói của Sở Thanh Sương, nàng liền biết, khi tiến vào Hồng Mông chi cảnh, bọn họ sẽ tách ra, chỉ là không nghĩ tới triệt để như vậy.
Miên man suy nghĩ một lát, Sở Chước mới lấyra hai khối linh thạch cực phẩm, đặt ở trong tay ngồi xuống.
Vừa đả tọa, chính là một ngày một đêm.
Khi Sở Chước lại mở mắt ra lần nữa, dò linh thức ra bên ngoài tìm kiếm, phát hiện kiến Hắc Giáp xúm lại ở bên ngoài vạn pháp đỉnh đã ít đi rất nhiều, chỉ có mười mấy con. Cho dù là mười mấy con, xem tình huống hiện tại của nàng, cũng khó đối phó.
Nơi này trọng lực rất mạnh, người tu luyện nửa bước khó đi, tác dụng áp chế đối với thân thể vô cùng lớn. Nhưng đối với đám kiến Hắc Giáp mà nói, lại không có nhiều trở ngại, chúng nó có thể linh hoạt công kích con mồi, lúc này Sở Chước làm con mồi, nếu không có vạn pháp đỉnh che chở, chỉ sợ đã trở thành đồ ăn của chúng nó.
Coi như lại một lần nữa bò khắp đỉnh Tẩy Thiên tôi thể thôi.
Sở Chước nghĩ, trái tim lại trầm xuống một lần nữa, lấy vạn pháp đỉnh làm lồng, đứng dậy, bước từng bước một di động thân thể, một bên vận chuyển linh lực, bắt đầu con đường tôi thể gian nan.
Quá trình này, liền tốn của nàng thời gian một năm.
Thời gian một năm, Sở Chước từ di động từng bước đều khó khăn đến bước đi như bay, tuy rằng còn không thể bay đến giữa không trung, nhưng cũng có thể chạy băng băng ở trên vùng đất trọng lực lớn này, không sợ kiến Hắc Giáp bọc đánh.
Nàng nội xem thân thể, trải qua một năm tôi thể khó khăn, da thịt cốt nhục cùng nội tạng đều được rèn luyện, thân thể càng thêm ngưng thực cường hãn, không phải người tu luyện Thánh Đế cảnh bình thường có thể sánh bằng, quả thực có thể đánh đồng cùng yêu tu da dày thịt béo.
Hồng Mông chi cảnh quả nhiên là một nơi vô cùng thích hợp kinh nghiệm từng trải, nhưng mà lại là nơi mới bắt đầu đã rớt xuống, cũng có kinh hỉ như vậy.
Phát hiện thân thể biến hóa, Sở Chước hiếm khi có vài phần sắc mặt vui mừng, đều nhịn không được muốn nán lại ở trong này thêm chút thời gian, tiếp tục rèn luyện thân thể.
Nhưng mà, nàng vẫn quyết định rời khỏi.
Ngày này, Sở Chước rốt cục bước ra khỏi vạn pháp đỉnh.
Thời gian tôi thể một năm này, mới ban đầu nàng chỉ hoạt động ở trong vạn pháp đỉnh, lấy vạn pháp đỉnh ngăn cản kiến Hắc Giáp công kích. Cho đến khi nàng đi được ổn định, thì nàng rời khỏi vạn pháp đỉnh, bị kiến Hắc Giáp đuổi thành chó, vô cùng chật vật, cuối cùng lúc nào cũng là mang một thân thương nặng mới mẻ rồi tiến vào trong vạn pháp đỉnh tĩnh dưỡng. Đợi tĩnh dưỡng xong, nàng tiếp tục tôi thể, rèn luyện thêm không ít, lại đi ra ngoài bị kiến Hắc Giáp đuổi thành chó.
Tuần hoàn lặp đi lặp lại như thế, rốt cục có thành quả rồi.
Khi Sở Chước bước ra khỏi vạn pháp đỉnh, kiến Hắc Giáp hoạt động chung quanh tựa như sói đói ngửi được máu thịt tươi sống, râu rung động, không chút do dự đánh tới nàng.
Sở Chước triệu hồi Toái Tinh dù ra, vung qua kiến Hắc Giáp.
Toái Tinh dù đánh ở trên người kiến Hắc Giáp, phát ra một trận kêu vang keng keng, giống như kim loại nặng va chạm nhau. Sở Chước lại chém Toái Tinh dù ra, chém tới các khớp xương của kiến Hắc Giáp, chém xuống mấy cái chân kiến, làm cho chúng nó mất đi lực hành động, sau đó lại một kiếm chém giết.
Đám kiến Hắc Giáp có thể là bởi vì sinh hoạt tại không gian trọng lực thật lớn, cho nên vỏ ngoài trên người chúng nó càng cứng rắn hơn dị sắt, rất khó chém giết, mới đầu cho nàng không ít phiền toái, cho tới bây giờ, cuối cùng nàng đã có thể chém giết chúng nó.
Chung quanh kiến Hắc Giáp có vài chục con, Sở Chước tiêu phí chút thời gian, rốt cục chém giết toàn bộ chúng nó.
Chém giết xong, nàng đã thở hồng hộc, linh lực tiêu hao đến gần như không còn.
Nàng uống nước linh tuyền, vẫn chưa quay lại vạn pháp đỉnh nghỉ ngơi, mà là mang theo Toái Tinh dù, tùy tiện chọn một phương hướng rồi đi tiếp.
Đây là một mảnh bình nguyên mênh mông bát ngát, trên bình nguyên thượng trừ bỏ đất đai đen xám, cũng không có vật gì khác, giống như ngay cả gió cũng bị trọng lực trên mảnh đất này địa lắng đọng lại. Trên mặt đất có thể tùy ý thấy được một ít tổ kiến, chúng nó thâm nhập dưới đất, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy con kiến Hắc Giáp bò ra khỏi tổ.
Kiến Hắc Giáp là nguyên dân trên mảnh đất này.
Sở Chước một đường đi qua, tươi sống thuộc về người tu luyện, phủ kín linh lực máu thịt phá lệ hấp dẫn kiến Hắc Giáp, chúng nó bò ra từ trong tổ kiến, rất nhanh nhào qua nàng.
Nếu như số lượng kiến Hắc Giáp ít, bình thường thì Sở Chước đều sẽ giải quyết chúng nó rồi đi tiếp, nếu số lượng nhiều, vậy thì trực tiếp trốn chạy, nếu như phía trước cũng bọc đánh chi chi chít chít, liền trốn vào trong vạn pháp đỉnh, chờ đến khi chúng nó rời khỏi mới thôi.
Như vậy đi một chút lại ngừng một chút, Sở Chước lại tốn thời gian ba năm, mới nhìn thấy màu sắc khác trừ bỏ mặt đất xám đen.
Mới đầu, Sở Chước tưởng đó là một loại thực vật màu đỏ sậm sinh trưởng trên mặt đất, đợi đến khi nàng tiếp cận rồi, phát hiện đó căn bản không phải thực vật, mà là một loại kiến Hỏa Diễm có được vỏ ngoài đỏ rực.
Kiến Hỏa Diễm cũng giống như kiến Hắc Giáp, đồng dạng đều không bị trọng lực mảnh thiên địa này ảnh hưởng, râu rung động, nếu phát hiện kẻ xâm nhập, lập tức triển khai công kích.
Mấy đạo hỏa diễm đánh tới, Sở Chước vội vàng chạy đi.
Trốn bên này chạy bên kia, cũng làm cho nàng thấy rõ ràng đàn kiến Hỏa Diễm.
Kiến Hỏa Diễm nhiều hơn kiến Hắc Giáp một kỹ năng hạng nhất là phun lửa, chỉ cần nắm giữ kỹ xảo công kích này, thì có thể tránh ra công kích của chúng nó rất dễ dàng, bảo toàn chính mình. Bốn năm nay, thời gian Sở Chước giao tiếp cùng con kiến nhiều lắm, vừa thấy được con kiến, đều phản xạ có điều kiện mà muốn vungmấy kiếm lên nhược điểm của chúng nó.
Khi kiến Hỏa Diễm lại phun lửa tới, Sở Chước phủ dị thủy lên trên Toái Tinh dù, một tầng nước gợn phiêu đãng lao đi, dị thủy và lửa diễm chạm vào nhau, phát ra thanh âm xèo xèo, dị thủy đã lập tức cắn nuốt hỏa diễm, một đám kiến Hỏa Diễm bị tưới đến lạnh thấu tim.
Kiến Hỏa Diễm bị nước tưới giống nhau đều là vẻ mặt mê mang, không biết đã phát sinh chuyện gì, chúng nó ướt sũng cả người, hoàn toàn mất đi sức sống, giống như một đám sơn dương đợi làm thịt. Sở Chước phát hiện chúng nó thật sự chán ghét nước, sau khi bị nước tưới, thế nhưng không có phản kháng, thì vung kiếm qua, đều nhất nhất chém giết chúng nó.
Sở Chước lại thu hoạch một đám kiến Hỏa Diễm.
Nàng mặc dù không biết đám kiến này có ích lợi gì, nhưng mà vỏ ngoài cứng rắn đó, thật ra thích hợp dùng để luyện khí, nguyên tắc không thu thì quá lãng phú, nên Sở Chước đều thu tất cả chúng nó vào trong túi càn khôn mang đi.
Đều thu thi thể đi kiến Hỏa Diễm rồi, Sở Chước đột nhiên ồ một tiếng, phát hiện nơi kiến Hỏa Hiễm bao vây, còn có một cái tổ kiến tương đối không rộng rãi, bên trong ẩn ẩn có ánh sáng đỏ lưu động.
Nàng đi qua đó, dùng Toái Tinh kiếm dọn dẹp đất đen chung quanh tổ kiến, việc này thật sự là việc tốn sức, nếu không phải nàng hoạt động ở trong này bốn năm, tôi thể thành công, chỉ sợ ngay cả kiếm cũng xách không nổi, càng không cần phải nói đào tổ kiến.
Tổ kiến bị đào ra, lập tức Sở Chước liền nhìn thấy tinh thạch màu đỏ phía dưới tổ kiến, mỗi một viên lớn cỡ nắm đấm trẻ con, phát ra một loại linh quang màu đỏ, phá lệ chói sáng xinh đẹp.
Sở Chước lấy tinh thạch màu đỏ bên trong ra, nghiên cứu một phen, phát hiện trong tinh thạch ẩn chứa một loại lực lượng hỏa diễm, khi cách một tầng tinh thể chạm đến, thì cảm thấy vô cùng ấm áp. Nàng lại thử dùng Toái Tinh kiếm bổ nó ra, một cỗ lực hỏa diễm càng tinh thuần hơn nữa tản ra.
Sở Chước trực giác đây là thứ tốt, không khách khí đều thu hồi toàn bộ.
Phát hiện thứ tốt dưới địa bàn kiến Hỏa Diễm còn phong phú hơn kiến Hắc Giáp, làm cho Sở Chước lúc này đã đợi đến nhàm chán rốt cục nâng lên một ít hứng thú.
Phương thức nàng nâng lên hứng thú, chính là đi trêu chọc kiến Hỏa Diễm chung quanh, dùng dị thủy tưới chúng nó, sau đó lại đi làm kẻ đào tổ kiến nhà người ta, đều lấy sạch tinh thạch màu đỏ trong tổ kiến huyệt.
Kiến Hỏa Diễm hận nàng thấu xương.
Đáng tiếc có hận đi nữa, nhưng bởi vì Sở Chước có dị thủy, khắc hỏa diễm tự nhiên, kiến Hỏa Diễm chỉ có thể bị nàng tiếp tục phá ổ.
Ngay tại lúc Sở Chước đào tổ kiến vui đến quên cả trời đất một đường đi tới, đào như thế một năm, rốt cục để cho nàng đào đến cuối cùng.
Danh Sách Chương: