Sở Chước rốt cục hiểu rõ vì sao lúc trước hơi thở Huyền Uyên mỏng manh như vậy, cách kết giới Thiên Hà, có thể cảm ứng được vị trí đại khái đã không tệ.
Nghe được Sở Chước nói, những người khác cũng rất cao hứng.
Huyền Uyên là niên kỷ nhỏ nhất trong bọn hắn, ấu tể thực lực yếu nhất, bình thường lại rất ngoan rất nghe lời, rất bớt lo, mọi người kỳ thực đều rất thích nó, tự nhiên không muốn nó xảy ra chuyện gì.
"Xem ra Huyền Uyên là bị vây ở rong sông Thiên Hà, có kết giới chắn, cho nên Sở tỷ mới không cảm giác." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhẹ nhàng thở ra, thần sắc trở nên thoải mái rất nhiều: "Chúng ta nhanh chút đi tìm nó, cũng không biết trong khoảng thời gian này nó ở Thiên Hà thế nào, có bị đói hay không, nhìn đến chúng ta đến có thể thật cao hứng hay không?"
"Nói không chừng trong khoảng thời gian này không ăn cái gì, lại đói gầy." Hỏa Lân cười phụ họa: "Đến lúc đó nhìn đến chủ nhân, nhất định sẽ treo lên chủ nhân mà khóc."
"Còn muốn để cho Tầm Châu ca làm rất nhiều ăn ngon cho nó." Huyền Ảnh cũng nói.
Tất cả mọi người cười tủm tỉm, tâm tình rất tốt.
Lập tức cũng không dong dài, đoàn người Sở Chước theo đám người, bước trên thủy lộ thông tới đáy sông.
Bọn họ uống vào Trị Thủy đan mua ở trong thành, khi theo đám người đi vào Thiên Hà, xuyên qua một tầng kết giới nước, thân thể bị nước sông vây quanh, vẫn chưa có cảm giác hít thở không thông, ngược lại giống như ở trên đất liền, có thể cảm giác được ôn nhu bị nước vây quanh, trong hành động lại không một chút ngưng trệ.
Giống như trong một đêm, thân thể bọn họ hiển nhiên đồng hóa cùng nước Thiên Hà.
Mỗi viên Tị Thủy đan hiệu quả là mười hai canh giờ, Sở Chước bọn họ cũng không biết sẽ ở Thiên Hà ép buộc bao lâu, mua vài bình Tị Thủy đan, có thể để cho bọn họ liên tục dùng một tháng.
Nghe nó Tị Thủy đan là luyện đan sư Thủy Linh Vực đặc biệt luyện chế, nghe nói thêm vào một loại linh thảo hệ thủy sinh trưởng ở giữa sông Thiên Hà, mới có thể để cho nhân tu sau khi uống vào Tị Thủy đan, ở giữa sông Thiên Hà giống như ở đất liền, là đặc sản độc hữu trên Thủy Linh Vực, Tị Thủy đan cũng chỉ có thể sử dụng ở giữa sông Thiên Hà.
Vì thế Mặc Sĩ Thiên Kỳ không thiếu lải nhải, cảm thấy người tu luyện Thủy Linh Vực cũng đặc biệt biết kiếm tiền, luyện đan sư khác muốn luyện chế cũng không có biện pháp, chỉ có thể mua ở trên Thủy Linh Vực.
Thủy lộ nối thẳng đáy sông Thiên Hà.
Thiên Hà rộng rãi mênh mông, giống như biển lớn vô biên, dưỡng dục vô số chủng loài thủy sinh.
Con đường từ đất liền đến đáy sông Thiên Hà cực xa, đoàn người đi thật lâu rồi mới đến.
Thế giới đáy nước chia làm vô số khu vực, nghe nói có rất nhiều thành trong nước, trong thành đèn đuốc huy hoàng, sáng như ban ngày; ngoài thành thuỷ vực thì lại không phải vậy, có nhiều chỗ tối sầm, có vài địa phương hiện ra vầng sáng mông lung, có nhiều chỗ nhiều màu sắc rực rỡ...
Một đường đi tới, bọn họ nhìn đến rất nhiều loại cá thủy sinh sinh hoạt tại Thiên Hà, còn có yêu thú thủy sinh, chúng nó vờn quanh ở hai bên thủy lộ, tò mò đánh giá đám người tu luyện tiến vào Thiên Hà.
Nhưng mà, nhìn đến nhiều nhất, vẫn là những bán yêu mảnh khảnh dung mạo xinh đẹp mỹ lệ.
Đại đa số bán yêu tới dẫn đường cho người tu luyện tham gia tiết Thủy Linh, có cần gì, đều có thể đến tìm bán yêu. Phóng mắt nhìn lại, bán yêu tựa như người lao động cơ sở trong thế giới đáy nước này, nơi nào có cần thì ở đó có bọn họ, hơn nữa mặc kệ làm tốt hay không tốt, cũng sẽ không nhận được người ngoài cảm tạ, thậm chí hở ra là sẽ chết.
Sở Chước bọn họ không chọn đường, theo dòng người đi đến một tòa thành thị đáy nước
Đây là một tòa thành thị đáy nước bao phủ ở trong một lồng thủy tinh cực đại, lồng thủy tinh ngăn cách nước sông bên ngoài, nhìn từ xa xa, giống như một tòa thuỷ tinh cung.
Trên cổng thành nằm ngang một khối bảng hiệu, trên đó viết "Côn Lâm thành", chỗ cổng thành có người tu luyện cầm cây xoa trong tay, người vào thành chỉ cần giao nộp mười khối linh thạch thì có thể đi vào thành.
Vào thành, đi xuyên qua lồng thủy tinh, rốt cục thoát ly nước sông ở mọi nơi, một đám người cũng thở phào trong lòng.
Mặc dù có Tị Thủy đan, khả trừ bỏ người tu luyện thuộc tính thủy, những người khác cảm giác cũng chịu khổ sở.
Trong thành tùy ý có thể thấy được các loại phòng ở dùng vỏ sò cực đại xây thành, dùng thủy thảo làm trang sức, điểm xuyết hạt châu sẽ sáng lên, khiến cho phòng ở tựa như minh châu trong bóng đêm.
Trên không thành thị treo vô số hạt châu sáng lên, một đường quanh co khúc khuỷu mà đi, sáng rự rỡ như ban ngày.
Trên đường phố buôn bán dùng các loại đặc sản Thiên Hà làm thành cái ăn, hương vị xông vào mũi. Còn có cửa hàng bán các loại đặc sản Thiên Hà, hai bên đường phố mọc lên như nấm một loại kiến trúc giống như tửu lâu khách điếm ở trên thành thị đất liền, nơi đi qua, không một tòa kiến trúc nào không được khảm hạt châu lòe lòe sáng lên.
Một đám người nhìn xem hoa cả mắt.
Khắp nơi đều là thứ sáng lên, ánh mắt đều sắp bị đau mù.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiến đến bên người Sở Chước, nhỏ giọng hỏi: "Sở tỷ, có thể cảm giác được Huyền Uyên ở nơi này sao?"
Sở Chước đặt Phong Chiếu tới trên vai, nói: "Không ở trong này."
"Vậy chúng ta..."
"Trước đi dạo, thăm dò địa hình chung quanh rồi nói sau." Sở Chước nói, dù sao cũng là lần đầu tiên đi đến Thiên Hà, bên ngoài có thể thu thập được tư liệu cũng không nhiều.
Nàng truyền âm cho Hỏa Lân cùng Bích Tầm Châu.
Được nàng truyền âm, Bích Tầm Châu cùng Hỏa Lân lập tức rời khỏi đội ngũ, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Huyễn Ngu, Huyền Ảnh thì tiếp tục đi dạo ở trong thành, nhìn đến thứ gì thú vị liền mua xuống, mặc kệ là ăn, dùng, hay là linh thảo, cũng chưa buông tha.
Chờ bọn hắn đi dạo hai con phố, sau đó đi đến một quán trà nghỉ ngơi, thuận tiện đợi Bích Tầm Châu bọn họ.
Trong trà lâu hầu hạ cũng là một đám bán yêu dung mạo tú lệ, bọn họ tuổi rất nhỏ, nhìn giống như là thiếu niên thiếu nữ mười ba bốn tuổi trong xã hội nhân loại, lớn tuổi nhất cũng chẳng qua là mười tám chín tuổi.
Sở Chước từ trong Mặc Sĩ Thiên Kỳ phân tích mới biết, đổi hình đan mạnh mẽ chuyển đổi yêu thú chưa mở trí thành hình người, không chỉ có tỉ lệ thất bại cao, hơn nữa bán yêu bị bắt chuyển đổi không chỉ có trí lực rất thấp, tuổi thọ cũng không dài, bình thường cũng chỉ chừng ba mươi tuổi chính là cực hạn.
Cái này đặt ở trong giới tu luyện, là một số lượng cực kì ngắn ngủi, cũng là bi ai của bán yêu.
Một bán yêu giữa trán có vảy màu xanh thật cẩn thận đưa nước trà lại đây.
Sở Chước liếc mắt nhìn bán yêu đó một cái, phát hiện bán yêu này là một giống cái, dung mạo cực kì mỹ lệ, vảy màu xanh giữa trán tựa như đồ đằng nào đó, làm nổi bật lên khuôn mặt yêu cực đẹp, khách điếm đã có vài yêu tu nhịn không được nhìn qua, ánh mắt đảo quanh ở trên người nàng.
Khi bán yêu đưa nước trà lại đây, vội liếc mắt bọn họ một cái.
Nếu người tu luyện không xem bán yêu làm như là đồng loại, tự nhiên sẽ không chú ý đến một màn này, Sở Chước từ lúc bởi vì bán yêu đánh một trận với Thủy Linh Đồng, nên vô cùng chú ý, bắt giữ được ánh mắt của nàng, sau đó thiện ý cười cười với nàng.
Bán yêu giống như bị nàng dọa sợ, thiếu chút nữa đánh nghiêng nước trà, bùm một tiếng phục quỳ trên mặt đất, hoảng sợ thỉnh tội.
Huyền Ảnh cùng Huyễn Nhu tò mò nhìn nàng, Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút không đành lòng, mím miệng không nói gì.
"Không cần như thế, đi xuống đi." Sở Chước ôn hòa mở miệng nói.
Bán yêu đó lạnh run, lấy tư thế quỳ phục lui về phía sau vài bước, mới đứng dậy rời khỏi.
Sở Chước nhìn bán yêu xinh đẹp đó ôm khay, khi cúi đầu lui về nội đường, bị một quản sự quán trà bắt được giáo huấn vài câu, bán yêu co rụt thân thể, dáng vẻ sợ hãi.
Nàng nhìn hai mắt, lập tức đã thu hồi ánh mắt.
Bán yêu bị giáo huấn cúi thấp đầu, thẳng đến một bán yêu mặc áo xám đi tới, nói vài câu, quản sự đó mới rời khỏi.
Bán yêu áo xám liếc mắt nhìn bán yêu bị giáo huấn một cái, nhỏ giọng nói: "Phục Thanh, tâm tình quản sự không tốt đâu, muội đừng chọc hắn."
Phục Thanh sợ hãi cười cười với hắn, đợi khi bán yêu áo xám lại đi bận rộn, nàng xuyên thấu qua khe hở mành vải nội đường, liếc mắt nhìn khách nhân vừa rồi thượng trà một cái, nghĩ đến nàng ấy cười thiện ý, nhấp hé miệng, biến mất từ trong đường.
Phục Thanh xuyên qua nội đường, đi đến hậu viện quán trà, một đường cúi đầu, chỉ cần ở trên đường gặp phải người, đều nhanh chóng tránh đến bên cạnh, thoạt nhìn nhát gan lại sợ phiền phức.
Đi đến một gian phòng chứa đồ linh tinh, Phục Thanh nâng mắt nhìn nhìn chung quanh, thật cẩn thận đẩy cửa đi vào.
Vào cửa xong, nàng nhanh chóng đóng cửa lại, gọi một tiếng vào bên trong: "Ưu Từ?"
Trong phòng tạp vật rất tối, chỉ có thể nhìn đến hình dáng đại khái, trong bóng đêm vang lên một thanh âm: "Phục Thanh tỷ?"
"Là ta, xuất hiện đi."
Theo tiếng Phục Thanh vang lên, vài bán yêu cả người thương tích đầy mình đi ra, bọn họ trừ bỏ khuôn mặt, trên người không có một nơi làn da hoàn hảo, mơ hồ nhìn đến một ít dấu vết ghê tởm. Chỉ cần có người kinh nghiệm, vừa thấy liền hiểu rõ trên người những bán yêu này từng phát sinh chuyện gì.
Phục Thanh cũng không dong dài, nói thẳng: "Ta đã an bài xong người tiếp ứng các ngươi ở cửa sau quán trà, các ngươi nhanh chóng rời khỏi, ẩn náu thật xa, không cần trở về nữa!"
Ưu Từ lo lắng hỏi: "Phục Thanh tỷ, tỷ giúp chúng ta như vậy, có thể có nguy hiểm hay không?"
Phục Thanh rũ mắt, lạnh nhạt nói: "Bán yêu chúng ta mệnh không đáng giá tiền, chết thì chết thôi, không sao cả. Đổi lại là các ngươi, thật vất vả trốn tới, có thể trốn thật xa thì thật xa, tốt nhất đi Bụi Gai Lâm. Bụi Gai Lâm bên kia có một con huyền quy, nó từng nhận qua ân huệ bán yêu chúng ta, chỉ cần các ngươi đi qua, nó sẽ che chở các ngươi."
Nhóm bán yêu nghe nói như thế, vẻ mặt hưng phấn.
"Phục Thanh tỷ, không bằng tỷ đi cùng chúng ta đi." Ưu Từ cầm tay nàng: "Phục Thanh tỷ, chúng ta cùng đi Bụi Gai Lâm."
Bán yêu bị thương khác cũng đều nhao nhao khuyên nhủ.
Phục Thanh hơi hơi có chút động tâm, rất nhanh liền bỏ qua: "Không được, Phong thiếu gia Phi Tinh Ổ đã nhìn thấy ta, qua hôm nay sẽ phái người tới tìm ta, nếu ta đi cùng các ngươi, sẽ chọc giận Phong thiếu gia, các ngươi cũng trốn không thoát..."
Một đám bán yêu nghe được nước mắt đều muốn rơi xuống.
Bọn họ nghe qua Phong thiếu gia Phi Tinh Ổ, nghe nói hắn thích lăng nhục bán yêu ở trên giường, rất nhiều bán yêu dung mạo xinh đẹp bị đưa đến bên người hắn, chẳng qua vài ngày liền bị thương thương tích đầy mình, sống không bằng chết. Phục Thanh xinh đẹp như vậy, đi tới đó, có lẽ không chết cũng phải tàn.
Phục Thanh cũng không dong dài, nhanh chóng để cho bọn họ thay quần áo chuẩn bị tốt, ngụy trang thành nhân tu tham gia tiết Thủy Linh sông Thiên Hà, nhanh chóng rời khỏi.
Thẳng đến đều đưa bọn họ đến phía sau cửa, Phục Thanh thở sâu, lúc rời đi, lại biến thành một bán yêu nhát gan sợ sệt.
Sở Chước bọn họ vừa mới uống vào chén trà, Hỏa Lân và Bích Tầm Châu một trước một sau trở về.
Sắc mặt Bích Tầm Châu thoạt nhìn không tốt lắm, Hỏa Lân thần sắc vẻ mặt nhịn cười, thấy bọn họ nhìn qua, cùng liếc mắt ra hiệu cho bọn họ, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ có kinh nghiệm, rất nhanh liền hiểu rõ, Tầm Châu ca lại là khiến cho người ta đùa giỡn.
Sở Chước ho khan một tiếng: "Hai người vừa rồi không gặp phải chuyện gì đi?"
Bích Tầm Châu thản nhiên nói: "Cũng không có gì, gặp được một tên ánh mắt không tốt, ta ra tay giáo huấn một chút."
Cho nên Bích Tầm Châu quả thật lại bị người ta hiểu lầm thành nữ tu, sau đó bị người đùa giỡn rồi!
Hỏa Lân cười tủm tỉm nói: "Lão nhị thật lợi hại, đối phương chính là Tinh Linh cảnh, nhìn hắn là Nhân Hoàng cảnh, tưởng dễ bắt nạt, muốn mạnh mẽ mang hắn đi, nào biết đâu hắn sửa chữa gia hỏa đó một trận, dùng băng tơ trói quăng đến trong ứ bùn giữa sông ngoài thành."
Huyễn Ngu cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhất thời vẻ mặt kính nể nhìn Bích Tầm Châu, thì ra Tầm Châu ca lợi hại như vậy, có thể lấy Nhân Hoàng cảnh khiêu chiến vượt bậc Tinh Linh cảnh, quả nhiên là thâm tàng bất lộ.
Bích Tầm Châu không muốn nói cái này, nói với Sở Chước: "Vừa rồi chúng ta tìm hiểu rõ ràng, lần này tiết Thủy Linh, Thiên Hà chỉ mở ra mười tòa thành trong nước. Phụ cận tổng cộng có ba tòa thành, thành Côn Lâm, thành Hồng Tùng, thành Phàn Vấn. Trong mỗi tòa thành có một yêu tu Thánh Đế cảnh tọa trấn, lộ trình cách nhau cực xa..."
Thiên Hà rất lớn, khu vực nguy hiểm không ít, mỗi lần tiết Thủy Linh, Thiên Hà mở ra kết giới, khu vực mở ra cũng không nhiều, nghe nói đây là vì bảo hộ an toàn người tu luyện đất liền, để tránh không cẩn thận lầm xông vào nơi nguy hiểm.
Sở Chước nghe xong tin tức bọn họ tìm hiểu được, cân nhắc một lát, quyết định rời khỏi thành Côn Lâm.
"Huyền Uyên ở giữa sông Thiên Hà, cũng không biết là ở nơi nào, chúng ta đi tìm từng cái thành một đi, dù sao cũng sẽ tìm được." Sở Chước giải thích cùng bọn họ.
Mọi người tuy rằng cảm thấy phương pháp này rất tốn thời gian, nhưng hôm nay bọn họ cũng không thiếu thời gian đó, vì có thể tìm được Huyền Uyên, phương pháp ngốc có hơn cũng có thể dùng.
Bọn họ lập tức liền rời khỏi quán trà, đi hướng cổng thành.
Vừa đến cổng thành, chỉ thấy vài người tu luyện mặc áo choàng bị người tu luyện thủ thành cố ý ngăn lại.
Nếu là bình thường, Sở Chước tự nhiên sẽ không quản việc không liên quan này, nhưng mà khi nàng bị một đuôi tiểu yêu thú trên vai siết ở cổ, quyết định quản chuyện không đâu này.
Khi nàng đi qua, đúng lúc nghe được người tu luyện thủ thành kêu mấy người cởi áo choàng trên người xuống, muốn kiểm tra thân phận của bọn họ.
Sở Chước liếc mắt nhìn người tu luyện khác chung quanh một cái, không thấy bị ngăn đón, vì sao cố tình ngăn cản mấy người này?
Nàng bất động thanh sắc đi qua, nói: "Mấy người các ngươi, sao còn chưa đi?"
Người tu luyện thủ thành sửng sốt, khi thấy rõ ràng Sở Chước, hai mắt sáng ngời, nữ tu xinh đẹp, mặc kệ là chủng tộc nào, đều khiến người ta chú ý. Chẳng qua đợi khi nhìn đến vài yêu tu bên người Sở Chước, nhất thời ý tưởng gì cũng không dám có, vội vàng hỏi: "Vị cô nương này, vài vị này là bằng hữu của cô?"
Sở Chước dõng dạc gật đầu: "Đúng vậy, có nghi vấn gì sao?"
Huyền Ảnh vẻ mặt thuần khiết đi tới, ưỡn ưỡn ngực.
Phát hiện đây là người tu luyện Thánh Đế cảnh, người tu luyện giữ cửa làm sao còn dám có nghi vấn gì, cuống quít xin lỗi, cung kính đưa tiễn đoàn người bọn họ ra thành.
Sở Chước quét mắt liếc nhìn mấy gia hỏa mặc áo choàng đó một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ở phía trước.
Một đám người lập tức liền rời khỏi thành, ở dừng lại trước một chỗ trong rừng tử đàn mười dặm ngoài thành.
Sở Chước xoay người nhìn về phía mấy người mặc áo choàng, mấy người Hỏa Lân cũng rất có hứng thú nhìn, khả năng ánh mắt bọn họ rất nóng bỏng, làm cho vài người áo choàng rốt cục nhịn không được lạnh run lạnh run lên.
Lá gan cũng đủ nhỏ.
Phong Chiếu lại dùng cái đuôi vòng vòng cổ Sở Chước, Sở Chước mở miệng nói: "Các ngươi là bán yêu đi? Muốn đi nơi đâu? Yên tâm, chúng ta từ vực ngoại lai đến, không có hứng thú với bán yêu."
Nghe được Sở Chước nói, mấy bán yêu chen chúc cùng một chỗ phát run âm thầm thương lượng với nhau, mới xốc áo choàng lên, lộ ra một gương mặt gầy yếu xinh đẹp mỹ lệ, thoạt nhìn cũng rất dễ bắt nạt.
Sở Chước có chút không nói gì nhìn bọn hắn, những bán yêu này không khỏi cũng quá ngây thơ rồi đi? Miệng nàng hời hợt nói vài câu, cứ như vậy mà tin?
Nhưng mà, Sở Chước chú ý tới dấu vết trên làn da bọn họ bị áo choàng che lấp, sắc mặt hơi đổi.
Bích Tầm Châu cũng là ánh mắt hơi ngưng, trầm mặc không nói.
Chỉ có mấy đứa Hỏa Lân, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyễn Ngu, Huyền Ảnh đơn thuần không biết chuyện, như cũ tò mò đánh giá bọn họ, phát hiện dung mạo mấy bán yêu này muốn xinh đẹp hơn bán yêu khác nhiều lắm. Đặc biệt bán yêu mắt trái đến hai bên má có liên tiếp vảy màu hồng nhạt, phá lệ tinh xảo mỹ lệ, long lanh giống như thủy tinh.
"Đa tạ mấy vị đại nhân tương trợ." Bán yêu tinh xảo mỹ lệ yếu ớt nói: "Chúng ta muốn đi Bụi Gai Lâm, hôm nay được mấy vị đại nhân tương trợ, ngày sau chúng ta nhất định sẽ báo đáp của các vị..."
"Vì sao phải đi Bụi Gai Lâm?" Sở Chước tò mò hỏi, càng càng thêm khẳng định mấy con bán yêu này từ trong thành trốn ra.
"Phục Thanh tỷ nói, trong rừng Bụi Gai có một con huyền quy, nó có thể che chở bán yêu chúng ta, để chúng ta đi vào trong đó tìm nó..."
Hết chương 365.
Danh Sách Chương: