Đã qua đi mấy tháng, trong băng cung không hề động tĩnh như cũ, điều này làm cho đám người Cơ Phỉ vốn chặt chẽ chú ý băng cung có chút thất vọng ở trong lòng.
Ngày này, Hàng Lam cùng Cơ Phỉ thừa dịp lúc nghỉ ngơi, lại tìm đến Khuyết Quan Bình.
"Quan Bình, bọn họ đi vào thời gian không ngắn, trong băng cung vẫn luôn không có động tĩnh, có phải cũng giống những người khác, đã bị lạc ở trong băng cung hay không?" Hàng Lam mặt lộ vẻ ưu sầu.
Nàng lo lắng tự nhiên không phải đoàn người Sở Chước xông vào băng cung, mà là người năm đại gia tộc trong băng cung.
Năm đại gia tộc đưa nhiều người tu luyện tiến vào băng cung như vậy, lại chỉ có vào không ra, đến nay chưa từng có tin tức, bọn họ mặc dù lo lắng trong lòng, nhưng tộc trưởng gia tộc chỉ kêu bọn họ canh giữ ở này chờ đợi tin tức, không cho phép bọn họ dễ dàng tiến vào, để tránh mất đi càng nhiều đệ tử. Chỉ là như thế cũng không có biện pháp, người năm đại gia tộc đóng tại nơi đây vẫn luôn chờ tin tức trong băng cung, cũng do dự đối với việc có nên tìm kiếm giúp đỡ từ vực chủ hay không.
Vực chủ Băng Vân Vực là tu vi Thần Hoàng cảnh, người tu luyện Thần Hoàng cảnh có được thần thông có thể xé rách không gian, chỉ cần không phải bí cảnh phong bế tuyệt đối, tự nhiên không cần lo lắng lâm vào trong băng cung thì không thể bước ra. Chỉ là người tu luyện Thần Hoàng cảnh không dễ thỉnh, cho dù là vực chủ trong vực bọn hắn cũng vậy, nếu không cần thiết, bọn họ sẽ không dễ dàng đi quấy rầy đến vực chủ thanh tu, càng không cần phải nói thỉnh ra tay.
Nhưng mà nếu như lại lâu thêm nữa, người năm đại gia tộc vẫn chưa có tin tức, cho dù phải trả giá đại giới, bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì đi thỉnh vực chủ ra tay.
Giai đoạn hiện tại, người tu luyện cao cấp năm đại gia tộc kỳ thực còn đang do dự ngóng đợi.
Đương nhiên, phía trước đó, bọn họ vẫn hy vọng người trong băng cung có thể bình an đi ra, có thể không tìm tới vực chủ xử lý là tốt nhất.
Ở khi Sở Chước bọn họ tùy hứng xông vào băng cung tìm người, trong lòng đám người Khuyết Quan Bình cũng là nổi lên một loại chờ đợi, hy vọng Sở Chước bọn họ có thể mang đến kỳ tích, nói không chừng thật sự có thể làm ra chút gì, làm cho người bên ngoài cùng người tu luyện bị vậy ở trong băng cung lấy được liên hệ. Chỉ là mấy tháng trôi qua, trừ lúc ban đầu đám người Sở Chước xông vào dẫn tới người tu luyện cao cấp năm đại gia tộc tức giận, đến nay không có tin tức gì, cũng làm cho tâm tư đám người Khuyết Quan Bình có chút thất vọng.
Khuyết Quan Bình do dự, nói: "Kỳ thực mới mấy tháng, có lẽ đợi thêm đoạn thời gian nữa, thì có tin tức thì sao."
Cơ Phỉ nhịn không được nhìn nàng, thong thả nói: "Khuyết cô nương, cô dường như rất tự tin đối bọn họ?"
Khuyết Quan Bình bình tĩnh nghênh đón ánh mắt của hắn, hờ hững nói: "Nếu nói trong lòng ta cảm thấy có thể tin tưởng bọn họ, có lẽ các ngươi cũng không tin, dù sao băng cung vẫn luôn không có tin tức, kết quả có tệ đi nữa thì không gì hơn cái này, lại gấp cũng vô dụng, không bằng thử tin tưởng."
Cơ Phỉ bị nàng làm nghẹn.
Hàng Lam biết tính cách của bạn tốt, sợ nàng oán giận đến người trong lòng thì mặt mũi khó coi, vội hỏi: "Ta hiểu rõ ý tứ của Quan Bình, quả thật, dù sao tình huống đã không thể tệ hơn, chúng ta gấp cũng vô dụng, vẫn tiếp tục kiên nhẫn nhìn xem tình huống, nói không chừng ngày nào đó thì có kỳ tích thì sao?"
Cơ Phỉ nghe nói như thế, nhịn không được không nói gì nhìn nàng, nếu không phải ngày đó Sở Chước vạch trần tâm tư Hàng Lam, hắn đều tưởng Hàng Lam là giúp đỡ bạn tốt đến oán giận hắn.
Lúc này xấu hổ rồi.
Nhưng mà giọng điệu lạc của Hàng Lam quan, vẫn là làm cho tâm tình Khuyết Quan Bình cùng Cơ Phỉ đều tốt hơn một chút.
Quả thật, dù sao tình huống đã không thể tệ hơn rồi, nếu Sở Chước bọn họ cũng bị vây hãm ở trong băng cung theo, kết quả cũng chỉ như vậy, cuối cùng bọn họ vẫn phải thỉnh vực chủ ra tay, chỉ có thể coi như Sở Chước bọn họ xui xẻo.
Khi nghĩ như vậy, qua mấy ngày, người tu luyện trong tộc Cung thị đóng trước lối vào băng cung đột nhiên cảm giác được băng cung động tĩnh, vội truyền âm cho người tu luyện dưới thanh nhai tuyệt địa.
Chớp mắt, người tu luyện đóng ở dưới thanh nhai tuyệt địa đều tề tụ ở trước lối vào băng cung Cung thị canh giữ, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cổng chính lối vào băng cung chậm rãi mở ra ở trong mắt bọn họ.
Đám người Khuyết Quan Bình, Cơ Phỉ, Hàng Lam cũng xen lẫn trong đám người, khi nhìn đến một đám người đi ra từ trong băng cung, trong lòng không hẹn mà cùng nhớ tới lời Hàng Lam nói ngày ấy.
Nói không chừng ngày nào đó sẽ có kỳ tích thì sao?
Kỳ tích này tới thực mau.
Ở trong ánh mắt kích động của người tu luyện ở trước lối vào băng cung, cùng với thần sắc của mấy người Khuyết Quan Bình xem kỳ tích, đám người tu luyện năm đại gia tộc tiến vào băng cung thăm dò rốt cục bước ra từ trong băng cung.
"Mọi người rốt cục ra rồi ..."
Người tu luyện Thánh Đế cảnh đầu lĩnh năm đại gia tộc kích động nói, chỉ là lời còn chưa nói xong, bọn họ liền thấy được mấy gương mặt xa lạ kẹp ở trong đám người, thanh âm chợt nghẹn ở trong cổ họng, nhất thời nói không ra lời.
Mấy người Khuyết Quan Bình cũng chú ý tới Sở Chước bọn họ, thần sắc có chút vi diệu, nhưng nhìn thần sắc những người khác giống như không quá kỳ diệu, thức thời không lên tiếng, cũng không chào hỏi cùng Sở Chước bọn họ.
Người thủ vệ Cung gia thấy rõ ràng Huyền Ảnh, giận tím mặt, hét lớn một tiếng: "Đám tiểu tặc các ngươi, ngày đó chính là các ngươi xông vào băng cung..."
Nghe nói như thế, trong lòng người năm đại gia tộc mới từ băng cung trong bước ra có một loại cảm giác trần ai lạc định "Thì ra chính là như thế này", ngày đó khi nhìn đến đoàn người Sở Chước, bọn họ liền đoán khẳng định là xông tới, hiện tại xem ra thật sự là như thế.
Nhưng mà bọn họ cũng không thể thật sự để cho người ta đắc tội triệt để đoàn người Sở Chước.
"Cung đạo hữu đừng vội." Cung Lãng bước lên phía trước, cản trở ánh mắt người tu luyện Thánh Đế cảnh Cung gia trừng với Sở Chước bọn họ.
Những người khác cũng đều tiến lên, một bên khuyên nhủ thủ vệ Cung thị trợn mắt nhìn người, một bên sử ánh mắt cho những người gia tộc khác, kêu bọn họ trước ngăn cản người, đừng dễ dàng ra tay, miễn cho tổn thương hòa khí.
Người năm đại gia tộc ở đó thấy thế, mặc dù không biết phát sinh chuyện gì, nhưng mà tin tưởng tộc nhân, bước lên phía trước đi ngăn cản thủ vệ người Cung thị đang tức giận, cũng tìm tòi một lần ở trong đám người, rất nhanh thì phân biệt xong tộc nhân các gia tộc, phát hiện trừ bỏ Khuyết thị, đệ tử bốn đại gia tộc khác đều thiếu rất nhiều.
Những người không đi ra, không cần nghĩ cũng biết, tất nhiên là ngã ở trong băng cung, đã phát sinh bất trắc.
Vừa nghĩ như vậy, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ thương cảm.
Đám người Cung Lãng mới đi ra từ trong băng cung cũng lo lắng những người bên ngoài không rõ tình huống, nổi lên xung đột cùng Sở Chước bọn họ, vội vàng giới thiệu một phen: "Chư vị, vài vị đạo hữu này giúp đỡ chúng ta rất nhiều ở trong băng cung, may mắn bọn họ, chúng ta mới có thể bình an trở về, mong rằng mọi người chớ làm tổn thương hòa khí, có lời gì thì chậm rãi nói."
Nghe nói như thế, người của năm đại gia tộc nhìn xem đám người Sở Chước xen lẫn trong đám người, lại nhìn xem thủ vệ người Cung thị vẫn lửa giận tăng vọt, trong lòng cân nhắc, kỳ thực giống như trừ bỏ bọn họ xông vào lối ra vào do Cung thị canh giữ, quả thật không có xung đột gì với bọn họ.
Thủ vệ Cung thị còn nổi giận tức giận, đành phải có lỗi với hắn.
Khuyết Quan Hoành đối với đám người Sở Chước tiến vào băng cung như thế nào thì cũng sớm có suy đoán, nay nhìn thấy thủ vệ người Cung thị phản ứng, liền hiểu rõ ngày đó bọn họ quả thật là xông vào băng cung, hơn nữa đối tượng giao thủ là người tu luyện Cung gia.
Sợ thật sự tổn thương hòa khí, Khuyết Quan Hoành chủ động mời Sở Chước bọn họ đến địa phương Khuyết thị đóng giữ, để cho Cơ Lãng bọn họ thuyết minh tình huống cùng người gia tộc khác.
Sở Chước tự nhiên không ý kiến, dù sao lữ hành băng cung đã chấm dứt, hơn nữa bọn họ cũng giúp năm đại gia tộc không ítu, cũng không tin người Cung gia thật sự sẽ vẫn luôn tức giận mãi. Nếu thủ vệ người Cung thị muốn tiếp tục tức giận, không làm thất vọng mấy thứ hạt băng liên cùng đá Lam Tê mà Cung Vũ Lương có được sao?
Sở Chước bọn họ rất không sao cả theo Khuyết Quan Hoành đi rồi.
Lúc rời đi, nhìn đến mấy người Khuyết Quan Bình trong đám người, Sở Chước thiện ý nở nụ cười với bọn họ, cười đến da mặt ba người cương nhẹ.
Tuy rằng đoàn người đã bình an trở về từ băng cung, nhưng mấy người Khuyết Quan Bình vẫn không quá dám để cho người ta biết chuyện ngày đó bọn họ từng lộ ra chuyện băng cung cho đám người Sở Chước, cho nên vẫn coi như không biết đi.
Sở Chước bọn họ đi đến địa phương Khuyết thị đóng giữ, nơi đó đắp lều trại giản dị, trong lều có linh trận giữ ấm, tại nơi băng hàn, thật ra có vài phần ấm áp.
Khuyết Quan Hoành an bài xong cho bọn họ, lưu lại Sở Thanh Từ, liền vội vàng rời khỏi, đi thuyết minh tình huống băng cung cùng tộc nhân.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn lối vào băng cung cách ngoài lều không xa, có chút phiền muộn nói: "Tuyết điểu ba đầu không thể đi cùng chúng ta, thật sự rất đáng tiếc." Nói thật ra, hắn vẫn rất thích con tuyết điểu ba đầu ngo ngoe.
Đám người Hỏa Lân và Bích Tầm Châu nhìn hắn, đều an ủi nói: "Nó là thông linh thú, hậu thế nhất định không dung nạp, xuất hiện trước mặt người khác, ngược lại không ổn. Người của năm đại gia tộc đã đáp ứng chúng ta, chỉ cần băng cung còn tồn tại, sẽ không ra tay với chúng, nên cũng không có gì."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng biết điểm ấy, cho nên ngày đó lúc rời đi, không có mạnh mẽ muốn dẫn tuyết điểu ba đầu đi.
Lúc ấy khi bọn họ trở lại sườn dốc một lần nữa, quyết định rời khỏi băng cung, tuyết điểu ba đầu ngo ngoe vẫn luôn đi theo bọn họ đến tầng thứ ba băng cung, khi biết được bọn họ phải rời khỏi, nó đều cả kinh nổ tung lông.
Nếu không phải Phong Chiếu ra tay, tuyết điểu ba đầu gắt gao ngậm chặt y phục Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, căn bản không để cho bọn họ đi.
Biết bọn họ nhất định phải rời khỏi băng cung, tuyết điểu ba đầu nghĩ nghĩ, quyết định cùng nhau rời khỏi với Phong Chiếu bọn họ, dù sao nó là một con chim quang côn, đi nơi nào mà không được? Nào biết đâu bọn họ lại không muốn nó, bộ dạng đáng thương lúc ấy của tuyết điểu ba đầu, ngay cả Huyễn Ngu cùng bé rùa cũng không đành lòng, huống chi là Mặc Sĩ Thiên Kỳ thường ra chủ ý hố người cho nó.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ phiền muộn một lát, nói: "Quên đi, bên ngoài cũng không có Tuyết Sa Trùng cho nó ăn, nó không đi ra cũng tốt."
Đồ ăn của tuyết điểu ba đầu là Tuyết Sa Trùng, mà Tuyết Sa Trùng chỉ có Lăng Sương Tuyết thảo cùng Băng Vân Sa mới có thể dưỡng, thế giới bên ngoài không có Lăng Sương Tuyết thảo, không nuôi nổi Tuyết Sa Trùng, tuyết điểu ba đầu thực đi theo bọn họ ra ngoài, nhất định đói bụng, không bằng lưu nó ở lại trong băng cung.
Bởi vì người tu luyện trong băng cung trở về, làm cho cả thanh nhai tuyệt địa băng hàn u tĩnh náo nhiệt lên.
Người năm đại gia tộc tụ cùng một chỗ, nói xong chuyện trải qua ở băng cung, không thiếu được nhắc tới trợ giúp của đoàn người Sở Chước sau khi xuất hiện đối với bọn họ, cũng được sự giúp đỡ của bọn họ, bọn hắn chân chính tìm được động phủ thượng cổ, có được đồ trong động phủ.
Người thủ vệ Cung gia vẫn là vẻ mặt lửa giận nhìn cháu trai Cung Vũ Lương cẩn thận trình lên băng liên tử, da mặt run rẩy, mạnh miệng nói: "Bọn họ không phải người năm đại gia tộc chúng ta, xông vào như thế, rõ ràng chính là không để người năm đại gia tộc chúng ta vào mắt, dài lâu nữa, về sau còn có ai sẽ tôn trọng năm đại gia tộc chúng ta?"
Người bốn đại gia tộc khác đều nhìn hắn.
Trong lòng Cơ Lãng đã có hảo cảm với đoàn người Sở Chước, lại cực kì kiêng kị, thấy hắn cứng đầu, liền cười nói: "Cung hiền đệ nói có lý, nếu ngươi vẫn tức giận, thì để cho Vũ Lương trả Băng Liên tử cùng đá Lam Tê cho bọn hắn, cho bọn hắn một cái giáo huấn." Dừng lại, hắn lại nói: "Nhưng mà trong bọn họ có một vị yêu tu Thánh Đế cảnh, còn có một vị... khụ, Cung hiền đệ vẫn nên cân nhắc thôi."
Cung Vũ Lương cũng trông mong ngóng nhìn tộc thúc tổ nhà mình, nhỏ giọng nói: "Thúc tổ, bọn họ có ân đối với vãn bối, thỉnh người xem ở trên mặt mũi vãn bối, đừng nữa so đo nữa."
Hắn lo lắng thúc tổ ngoan cố thật sự đi đánh lên, đến lúc đó mất mặt vẫn là thúc tổ, bạn cùng tu của Sở Chước chính là thần thú tu vi sâu không lường được, há là thúc tổ có thể đối phó?
Người thủ vệ Cung thị cuối cùng ở năm đại gia tộc khuyên bảo cùng với cháu trai cầu xin, quyết định không so đo với đám người Sở Chước, nhưng mà không dự tính gặp lại bọn họ, nếu không hắn sẽ không khách khí.
Khuyết Quan Hoành mặt lộ vẻ mỉm cười, hòa khí nói: "Cung tiền bối yên tâm, bọn họ cũng phải rời khỏi."
Khuyên bảo người xong, bọn họ tiếp tục thảo luận chuyện băng cung.
Tuy rằng bọn họ đã thăm dò xong băng cung, đồ trong động phủ thượng cổ chân chính cũng bị bọn họ mang đi, nhưng to băng cung như vậy vẫn là một bảo địa, còn có quặng Băng Vân Sa dưới băng cung nữa, đồng thời có thể vòng ra làm thành nơi đệ tử gia tộc thử luyện, cái này cần năm đại gia tộc thảo luận tiến thêm một bước, cũng hoàn toàn hiểu biết thấu triệt nguy hiểm trong băng cung mới đi.
"Nghe nói dưới băng cung có một cái Thập Âm Băng Hồn trận, đó là căn nguyên làm hại nhiều đệ tử năm đại gia tộc chúng ta uổng mạng, nếu như có người hoàn toàn không biết gì cả xông lầm vào băng cung, tất nhiên sẽ đi lên con đường đồng dạng." Cơ Lãng than thở nói: "Chư vị, mọi người có nghe nói qua Thập Âm Băng Hồn trận?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, người tu luyện Thánh Đế cảnh Hàng thị nghi hoặc hỏi: "Cơ đại ca, làm sao mọi người biết Thập Âm Băng Hồn trận này?"
Tự nhiên là con thần thú nào đó vẫn luôn không lộ mặt để cho Sở Chước nói cho bọn h .
Trên đường quay về, bọn họ cũng tốn một đoạn thời gian, khi dọc đường đi vòng vèo, gặp được đám người Cơ Nghị vẫn luôn ở lại tầng thứ hai băng cung dưỡng thân thể, từ chỗ bọn họ hiểu biết được càng nhiều việc. Cũng bởi vì như thế, cho nên bọn họ mới có thể càng thêm khách khí lễ ngộ đối với đoàn người Sở Chước.
Người năm đại gia tộc dưới thanh nhai tuyệt địa nhất thời trầm mặc.
Rốt cục hiểu rõ vì sao đám người Cơ Lãng lễ ngộ với đoàn người Sở Chước như thế, ngay cả người thủ vệ Cung thị mạnh miệng cũng không nói cái gì nữa.
Khi Khuyết Quan Hoành dẫn một đám loli chính thái trở về, Sở Chước bọn họ rời lều, nhìn đến đám loli chính thái khả ái, làm nổi bậc bọn họ vô cùng cao to uy mãnh.
Âm Nguyệt tộc đều là thân thể thuần âm, vì không cho thế nhân phát hiện lấy thể chất bọn họ bỏ vào lô đỉnh, vào thời điểm bình thường, hóa thành đồng nam đồng nữ, lấycái này che giấu đặc điểm thể chất của bọn họ, đối với bên ngoài thì mượn cớ là bởi vì tu luyện công pháp.
Biết đặc điểm của Âm Nguyệt tộc rồi, ngay cả Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều nhịn không được cảm thán thiên phú Bách tộc thượng cổ thần kỳ.
Khuyết Quan Hoành tiến lên nói cùng Sở Chước: "Sở cô nương, chuyện nơi đây đã xong, không biết mọi người khi nào rời khỏi?"
Sở Chước mỉm cười nói với bọn họ: "Khi nào thì cũng có thể, Khuyết thiếu chủ các ngươi thì sao?"
Khuyết Quan Hoành nói thẳng: "Năm đại gia tộc chúng ta còn cần lưu lại người trông coi băng cung ở đây, chúng ta thật ra có thể rời khỏi, không bằng ngày mai Sở cô nương và mọi người đi cùng chúng ta đi."
Sở Chước bọn họ đều không ý kiến, đối với năm đại gia tộc phải xử lý băng cung đã bị chuyển trống như thế nào, bọn họ tự nhiên cũng không hiếu kỳ.
Sáng sớm hôm sau, người năm đại gia tộc tụ tập đầy đủ một nửa người, cùng nhau rời khỏi thanh nhai tuyệt địa, người thừa lại thì đóng giữ tại nơi đây như cũ, thủ hộ quặng Băng Vân Sa.
Thời điểm rời khỏi, không nhìn thấy vị thủ vệ Cung gia kia, thật ra Cung Vũ Lương có tới, có chút ngượng ngùng nói: "Sở cô nương, đa tạ ân cứu mạng của mọi người ở băng cung, không biết sau khi mọi người rời khỏi nơi đây, còn có chuyện gì? Nếu như không vội, có thể đến Cung gia chúng ta ở Liêu Trạch Vân Hải làm khách."
Người chung quanh nghe vậy, Cơ thị, Hàng thị, Nam thị đến Khuyết thị cũng không keo kiệt mời mọc.
Sở Chước nhìn về phía tiểu hỏa bầu bạn bên cạnh, cười nói: "Chúng ta quả thật dự tính lưu lại ở Băng Vân Vực một thời gian, nhưng mà đi nơi nào còn chưa quyết định xong, hảo ý của chư vị chúng ta tâm lĩnh, ngày khác có rảnh nhất định sẽ tới cửa làm phiền, chỉ mong chư vị tiền bối cùng đạo hữu chớ ghét bỏ là được."
Mọi người đều nói nào có, cực kì thành khẩn lại mời, thẳng đến khi thấy bọn họ thật sự không phải âm thầm phòng bị cự tuyệt, mới không nói cái gì nữa.
Tốn thời gian vài ngày, rốt cục rời khỏi thanh nhai tuyệt địa, một lần nữa trở lại mặt đất.
Giữa không trung, là duyên vân đông nghìn nghịt, trên duyên vân là biển mây người tu luyện Băng Vân Vực cư trú.
Hết chương 420.
Danh Sách Chương: