Theo giọng nói vang lên, nữ tử một thân váy áo màu nguyệt bạch, thanh nhã quanh co khúc khuỷu đi tới.
Sở Chước theo bản năng nhìn qua, chỉ thấy người tới dung mạo đoan chính thanh nhã, da như sương tuyết, mắt như hàn tinh, khí chất như tuyết trên núi cao, thanh lãnh sạch sẽ, khi thản nhiên nhìn qua, cả người giống như tuyết hàn băng quanh năm không hòa tan, giống như ngay cả sơn cốc bốn mùa như xuân đều mang đến vài phần hàn ý sương tuyết.
Bích Tầm Châu là lạnh ở bề ngoài, mà nàng là lạnh ở thần - vận.
Tuyết Linh tộc là một tộc đàn vô cùng tinh thuần, bọn họ có thể hóa thân thành hàn băng chi tuyết, lấy hàn khí tuyết núi cao tu luyện, cảm xúc lạnh nhạt, cực ít vì ngoại vật tác động mà hỉ nộ ái ố.
Sở Thanh Giáng vui sướng đứng lên, gọi một tiếng đại tỷ, sau đó lôi kéo tay Sở Chước nói: "Đại tỷ, đây là A Chước."
Ánh mắt Sở Thanh Sương đã rơi xuống trên người Sở Chước, phút chốc lộ ra vẻ tươi cười, giống như dương quang rực rỡ từ trên cao rớt xuống đến trên núi tuyết, cho dù cười, mang đến vài tia ý lạnh băng triệt như cũ.
Nàng bước vài bước đi đến trước mặt Sở Chước, vui sướng nói: "A Chước muội muội cũng đến đây rồi, rất tốt rất tốt."
Lúc Sở Chước đến cũng đã biết được đặc thù của Tuyết Linh tộc từ chỗ nhị ca tiện nghi, giờ vị đại tỷ này biểu hiện, đã là một loại cực kì vui sướng, có thể thấy được đối với nữ nhi duy nhất của dưỡng phụ, bọn họ đều là rất vui sướng, không có bất luận cảm xúc phản đối gì, là thật tâm thực lòng tiếp nhận nàng người muội muội chưa từng gặp mặt này.
Sở Chước bánh ít đi, bánh quy lại, cũng lộ ra tươi cười chói sáng, nói: "Đại tỷ, lần đầu gặp mặt, muội là A Chước."
Sở Thanh Sương giống như vô cùng vui sướng, lôi kéo nàng an vị đến chố trống bên cạnh phía trên, nói liên miên thăm dò mấy năm nay nàng trải qua, trình độ dong dài, cùng với một thân thanh huy thanh lãnh là cực kỳ không hợp, giống như quá quan tâm.
Sở Chước lặng lẽ nhìn về phía nhị ca tiện nghi, nhị ca tiện nghi cười xem bọn họ, giống như cũng không cảm thấy là có cái gì không đúng. Lập tức có chút hiểu rõ, Sở Thanh Sương là trưởng tỷ, tục ngữ nói trưởng tỷ như mẹ, bọn họ có một dưỡng phụ không đáng tin, lại không có dưỡng mẫu chiếu cố, thân là đại tỷ, đành phải do nàng chiếu cố bọn đệ đệ muội muội phía dưới.
Tuy rằng cái đó và khí chất của nàng vô cùng không tương xứng, nhưng giống như lại không có gì khác thường.
Những người Bách tộc khác thấy thế, khẽ mĩm cười, không quấy nhiễu, đứng dậy rời khỏi, để cho mấy tỷ đệ bọn họ ôn chuyện.
Vị đại tỷ này hỏi rất cẩn thận, Sở Chước mặc dù có chút không quá quen thuộc, nhưng nhìn đến quan tâm không che giấu ở chỗ sâu trong mắt nàng, còn có bản năng cảm giác thân thiết đối với hậu nhân Bách tộc trong lòng, thế nhưng không thể cự tuyệt. Nhưng mà cho dù nàng đơn giản kể lại một lần, cũng dùng thời gian vài canh giờ mới nói hết chuyện đã trải qua vài thập niên này, nói đều là một ít chuyện có thể nói cho bọn họ.
Sở Thanh Giáng tuy rằng từ chỗ Huyền Ảnh cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe nói qua chuyện của nàng, nhưng cũng không phải bản thân giáp mặt nghe được, cũng ngồi nghe cực kì cẩn thận, thẳng đến sau khi nàng nói xong, hai tỷ đệ nhìn về phía muội muội nhỏ nhất đều vô cùng thương tiếc.
"A Chước, mấy năm nay vất vả cho muội rồi." Sở Thanh Sương thương tiếc nhìn nàng: "Nếu không phải vì chúng ta, thì muội cũng sẽ không bị phụ thân đưa đến đại lục Tấn Thiên, một thân một mình."
Ở trong lòng hai tỷ đệ đều cho rằng, năm đó nếu không phải dưỡng phụ Sở Nguyên Thương thu dưỡng bọn họ, sớm bại lộ thân phận Bách tộc, đưa tới hậu duệ Thần tộc chú ý, cũng sẽ không đưa nữ nhi duy nhất đến đại lục Tấn Thiên linh khí thiếu thốn, làm cho nàng một thân một mình trưởng thành ở Sở gia Lăng Nam to như vậy, không có một vị trưởng bối nào che chở.
Như thế tuy rằng bảo hộ nàng, nhưng cũng làm cho nàng một mình một người nghiêng ngả lảo đảo trưởng thành, chịu nhiều khổ lắm.
Bởi vì đại lục Tấn Thiên linh khí thiếu thốn, cũng chặn đứng thông đạo không gian lui tới giữa nó cùng đại lục khác, sẽ cực ít có người tu luyện chú ý tới đại lục cấp thấp không đáng để mắt này, hơn nữa năm đó lúc Sở Khai Hà rời khỏi đại lục, bày ra vài đạo cấm chế ở chung quanh đại lục, để nó trở thành một nơi che chở thiên nhiên, che chở hậu đại duy nhất của bọn họ trưởng thành ở đây.
Sở Chước nghe đến đó, trong lòng giật mình.
Chẳng trách đời trước khi nàng rời khỏi đại lục Tấn Thiên, trong lúc cơ duyên xảo hợp khi bị cuốn vào thông đạo không gian, trong nháy mắt rời đi đại lục đó, phát hiện cấm chế ngoài đại lục, vì thế mà bảo hộ nàng một chút.
Đời này bởi vì Yến Nhã Chính âm mưu, mới có thể ngồi tàu phi hành rời khỏi bình thường, tuy rằng cuối cùng cũng chịu tội lớn, nhưng không đáng sợ như đời trước. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Thì ra hết thảy đều là bậc cha chú an bài.
"May mắn A Chước muội có thể bình an đi đến Đại Hoang giới, thời gian so với chúng ta tưởng tượng thì muốn sớm hơn một chút." Sở Thanh Sương khẽ thở dài một cái, tiện đà lại có chút vui mừng nói: "Mặc kệ hoàn cảnh gian nan như thế nào, nhất định không thể vây khốn người ngũ phòng, điểm này, A Chước giống phụ thân cùng ông cố."
Sở Chước khô khan nga một tiếng.
Sở Thanh Sương làm sao lại nhìn không ra nàng không được tự nhiên, rốt cuộc bọn họ mới gặp mặt, khuyết thiếu thời gian vài thập niên, cho dù bọn họ có lý do bất đắc dĩ, nhưng mà quả thật đã vứt bỏ nàng tuổi còn nhỏ ở đại lục Tấn Thiên, không phải nói mấy câu là có thể tiêu trừ ngăn cách, Sở Chước hiện tại có thể bình tĩnh mà đối diện với bọn họ, cũng là bởi vì nàng đã trải qua nhiều chuyện, tâm tính đã rèn luyện trở nên kiên cường.
Không có biểu hiện ra ngoài, cũng không phải là không thèm để ý, mà là nàng đã kiên cường đến mức không cần đi khơi lại vết sẹo ngày xưa.
Sở Thanh Sương cũng không miễn cưỡng, thanh âm thanh lãnh ôn hòa vài phần, nói: "Nơi này là nơi hậu nhân Bách tộc tụ cư, nếu A Chước không vội đi, thì ở lại trong này, cũng làm quen với mọi người một chút."
Sở Chước cười đáp ứng một tiếng, ánh mắt nhìn nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn thấy hậu nhân Bách tộc đi qua linh điền cách đó không xa, nhịn không được hỏi: "Chúng ta ở lại không sao chứ?"
"Tất nhiên." Sở Thanh Sương nói: "Không ai càng thích hợp hơn muội."
Sở Chước có chút quái dị trong lòng, nhịn không được nói: "Cho dù muội không phải hậu nhân Bách tộc cũng không sao?"
Nghe xong, Sở Thanh Sương nhịn không được nhìn về phía Sở Thanh Giáng, Sở Thanh Giáng sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng nói: "Phụ thân nói năm đó, đệ nói cho A Chước rồi."
Thần sắc Sở Thanh Sương trở nên hờ hững, sau đó lôi kéo tay Sở Chước nói: "Phụ thân ông ấy... lời ông ấy nói nghe một chút là được rồi, đừng quá tin."
"Đại tỷ, sao tỷ có thể nói phụ thân như vậy?" Sở Thanh Giáng vẻ mặt giật mình.
Sở Thanh Sương lạnh mặt nhìn hắn.
Trưởng tỷ như mẹ, Sở Thanh Giáng nhất thời héo, không dám nói cái gì nữa.
Sở Chước lại nhìn xem mà có chút buồn cười, đại tỷ Sở Thanh Sương có cá tính Tuyết Llinh tộc đặc biệt có, nhưng bởi vì cố kỵ mình là trưởng tỷ, có thể lạnh một gương mặt cằn nhằn, lấy cái này biểu đạt quan tâm với nhóm đệ muội phía dưới; mà Sở Thanh Giáng là người thành thật, thành thật đến chưa bao giờ sẽ nghi ngờ lời phụ thân không đáng tin nói, thế cho nên phụ thân nói cái gì đều đúng, cho dù là lừa dối cũng nghiêm túc nhớ kỹ.
Sở Thanh Sương này rất đủ tư cách làm được đại tỷ.
Sở Thanh Sương giáo huấn xong đệ đệ thành thật, nói với Sở Chước: "A Chước là người quan trọng nhất của Bách tộc, không ai càng thích hợp với nơi này hơn muội. Muội cứ việc ở lại, không cần để ý tới cái khác."
Sở Chước nga một tiếng, nhìn nàng nói: "Muội rốt cuộc là ai?"
"Muội là hậu nhân duy nhất của phụ thân."
Sở Chước: "... ..." Đại tỷ tỷ đang đi vòng vèo với muội sao?
Nói xong lời cuối cùng, Sở Chước phát hiện vị đại tỷ này có thể mặt lạnh xách ngươi đi lòng vòng luẩn quẩn rất xa, lượn đến cuối cùng, cái gì cũng không hỏi ra được. Cũng không biết có phải đi theo bên người phụ thân không đáng tin quá lâu hay không, nàng đã thói quen lừa dối người ngoài, đối với Sở Chước thử căn bản sẽ không tiếp chiêu.
Thẳng đến khi sắc trời tối xuống, hai tỷ đệ Sở Thanh Sương đưa bọn họ đến chỗ nhà gỗ sườn núi, trong khoảng thời gian bọn họ ở Tuyết Vụ Đảo này, liền ở tại nơi đây.
Trên đường gặp được rất nhiều hậu nhân Bách tộc, những người này đều là sau khi nghe được tin tức đều chạy tới xem bọn họ, tỷ đệ Sở Thanh Sương cũng trịnh trọng giới thiệu đoàn người Sở Chước cho bọn họ.
Bách tộc thiên tính thuần thiện, cực ít có đồ đệ đại gian đại ác, bọn họ thân cận thiên nhiên, lấy thiên nhiên làm lực lượng, đối với người cũng thuần hậu thân mật, tuy rằng Khúc Sơn Hà bọn họ cũng không phải là người Bách tộc, vẫn được bọn họ hoan nghênh, chỉ vì bọn họ là đồng bạn cùng bằng hữu của Sở Chước. Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Tất cả những trang khác chỉ là đám không có lương tâm ăn cắp công sức của người khác. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Điểm ấy quả thật làm cho người ta rất thoải mái.
Gian nhà gỗ trên sườn núi được xây dựng cực kì tinh xảo, nghiễm nhiên tựa như tác phẩm nghệ thuật, Sở Chước sâu sắc phát hiện trên cây cột mộc chế được điêu khắc ký hiệu huyền ảo, cũng không biết là ai dựng nên.
Khi tỷ đệ Sở Thanh Sương an bài bọn họ tại đây, chỉ thấy Vũ Bá Hiền bưng một cái giỏ tới.
Sở Chước bọn họ không thể thấy rõ ràng tu vi của Vũ Bá Hiền, chỉ cảm thấy hắn bí hiểm, nhưng mà người này hơi thở ôn hòa, không có tính công kích, thật ra làm cho người ta cảm giác được rất thân thiết.
"Đây là Vũ Bá thúc, là bạn tốt của phụ thân." Sở Thanh Sương giới thiệu: "Vũ Bá thúc, A Chước về sau liền vất vả mọi người chăm sóc."
Vũ Bá Hiền cười nói: "Nói cái gì đâu, nàng là khuê nữ của Nguyên Thương, tự nhiên cũng là người nhà của chúng ta." Sau đó cười cười ôn hòa với Sở Chước, đưa qua cái giỏ cầm trong tay, là một ít linh quả Bách tộc bọn hắn vừa hái xuống, để cho bọn họ làm ăn vặt.
Hỏa Lân và mấy con yêu đã sớm ngửi được hương vị trong giỏ, âm thầm nuốt nuốt nước miếng.
Đây rõ ràng chính là một loại linh quả trong thiên tài địa bảo mà yêu thú không thể cự tuyệt, bị tùy ý đưa tới như vậy, Bách tộc cũng thật hào phóng.
Sở Chước làm sao không phát hiện bộ dạng thèm ăn của bọn họ, âm thầm có chút đen mặt, nhưng mà vẫn nhận hảo ý của họ.
Vũ Bá Hiền vỗ vỗ bả vai Sở Chước, rồi lập tức rời khỏi, đi về trong chỗ sâu sơn cốc.
"Vũ Bá thúc là Vũ Linh tộc, ở trong Vũ Vụ trong chỗ sâu của sơn cốc, muội có rảnh có thể đi nơi đó thăm thúc ấy." Sở Thanh Giáng giải thích.
Sở Chước nga một tiếng, chẳng trách trên người Vũ Bá Hiền một cỗ hơi thở mưa bụi, triền miên mà ấm áp.
Tuy rằng vẫn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Sở Thanh Sương biết rõ đạo lý không cần nóng vội, phân phó đệ đệ cẩn thận chăm sóc bọn họ, liền quay lại Tuyết Thần cung, quyết định an bài xong chuyện ở Tuyết Thần cung, sẽ chuyển đến cư trú trong sơn cốc.
"Đại tỷ nàng ấy là chủ nhân Tuyết Thần cung, Tuyết Thần cung cũng rất có thanh danh ở bên ngoài, dùng để che giấu tai mắt người khác cho Bách tộc làm việc, việc cũng nhiều. Nếu muội có rảnh cũng có thể đi xem." Sở Thanh Giáng giải thích cho muội muội. ChieuNinh@dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Sở Chước phát hiện hai vị nghĩa tỷ nghĩa huynh này đối với nàng căn bản không có chút phòng bị, giống như chắc chắn nàng là muội muội của bọn họ, trong lòng có chút là lạ. Chẳng lẽ đây là tín nhiệm đặc hữu giữa Bách tộc?
Thẳng đến sau khi Sở Thanh Giáng rời khỏi, Sở Chước âm thầm thở phào.
Bích Tầm Châu bọn họ ngồi ở trong phòng khách nhà gỗ, một người cầm một quả linh quả ăn.
Sở Chước cầm một quả linh quả đỏ rực đưa cho Phong Chiếu, thấy hắn dùng hai cái móng vuốt lông nâng lên ăn, cái đuôi đá đến đá đi, hiển nhiên là rất thích linh quả này, cảm thấy sức quan sát của hậu nhân Bách tộc không tệ.
"Đây là linh quả gì? Ăn ngon như vậy à?" Sở Chước cười hỏi.
Khúc Sơn Hà nói: "Rất ngọt, nhưng mà ăn không ngon lắm."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng nói: "Đúng vậy, vì sao mọi người thích như vậy?"
Hỏa Lân cùng Huyền Ảnh tỏ vẻ bọn họ không biết nhìn hàng, Bích Tầm Châu giải thích: "Đây là Diệu La Yêu quả, chỉ có yêu thú mới có thể ngửi được hương vị của nó, nhân tu các người ngược lại cảm thấy bình thường. Nó đối với yêu thú mà nói vô cùng trân quý, có thể tinh chế lực lượng trong huyết mạch yêu thú."
Danh Sách Chương: