Mục lục
Cùng Trời Với Thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi tên là gì? Toàn thân ngươi đen như mực, không bằng kêu là Tiểu Hắc đi."

Nữ hài vừa bôi thuốc cho tiểu yêu thú bị thương, vừa nói một mình, ai ngờ tiểu yêu thú đang hấp hối trực tiếp cào qua một móng vuốt, lưu lại mấy dấu vết trở nên trắng nhạt ở trên mu bàn tay nàng, tuy rằng không tính là rất đau, nhưng cũng biểu đạt ra rõ ràng nó kháng nghị với cái tên "Tiểu Hắc" này.

Nữ hài kinh ngạc nhìn nó, lại nói thử: "Không thích Tiểu Hắc à? Vậy Bạch Mao? Trên trán của ngươi có một nhúm lông trắng, rất thích hợp đó."

Tiểu yêu thú lại cào qua một móng vuốt.

"Tiểu Hoa?"

Vô ảnh trảo.

"Tiểu Minh?"

Tiếp tục vô ảnh trảo lần nữa.

Vì thế nữ hài hiểu rõ, con tiểu yêu thú này mặc dù không hiểu biết là chủng loài gì, nhưng đã mở trí, hơn nữa trí lực tương đối cao, không thể dùng phương thức tầm thường mà đối đãi.

Bôi thuốc ngoại thương cho nó, nữ hài nhớ tới lời luyện đan sư Sở gia nói, không khỏi âm trầm thở dài, con yêu thú này bị thương nặng như vậy, chỉ có thể tận hết lực, nghe theo mệnh trời, có thể khỏe lên hay không, phải xem tạo hóa của chính nó rồi.

Tuy rằng than thở trong lòng, nhưng nó vẫn còn sống, thì nàng không hề buông bỏ nó.

Mỗi ngày nàng từ tộc học trở về, trước tiên đều sẽ đến trong phòng xem nó, khi nhìn thấy nó còn sống, thì âm thầm thở phào.

Tiểu yêu thú bị thương rất nặng, không thể động đậy, mỗi ngày đều làm ổ ở trên giường dưỡng thương. Hơn nữa nó đặc biệt cáu gắt, làm riêng biệt cho nó cái ổ cũng không được, vạch rõ là muốn ngủ trên giường của nàng, hoàn toàn coi mình trở thành một đại gia mà đối đãi.

Ngày hôm đó, nữ hài ôm về một quyển sách, nói với tiểu yêu thú đã có thể miễn cưỡng đứng lên: "Thương thế của ngươi tốt hơn nhiều rồi, hôm nay thì đặt lấy cái tên, coi như chúc mừng thương thế của ngươi khỏe rồi."

Con yêu thú này có thể sống sót, chứng minh mệnh của nó không nên tuyệt, là nên lấy một cái tên.

Tiểu yêu thú lười biếng lắc lắc cái đuôi, một đôi dị đồng tử nhìn chằm chằm nàng.

Nữ hài ôm nó đặt tới trên bàn, trên bàn thả một tấm lót mềm, để cho nó có thể thoải mái mà nằm úp sấp ở nơi này, nàng lôi kéo một cái ghế ngồi vào trước bàn, mở sách ra, một bên chỉ vào chữ trong sách, một bên hỏi nó: "Ngươi không thích ta đặt tên cho ngươi, vậy ngươi tự mình lấy một cái đi, ngươi cảm thấy chữ nào hay, thì ấn móng vuốt xuống, hiểu chưa?"

Tiểu yêu thú khinh miệt liếc nhìn nàng một cái, cái đuôi vẫn lười biếng đong đưa.

Nữ hài nhìn không hiểu ý tứ trên cái mặt lông đó, liền mở trang sách ra, động tác vô cùng chậm, một bên nhìn nó.

May mắn, tiểu yêu thú ngẫu nhiên liếc liếc mắt qua một cái, tỏ vẻ nó đều không phải là thờ ơ.

Đột nhiên, tiểu yêu thú đứng lên, một móng vuốt đặt ở trên trang sách, nữ hài dừng lại động tác lật sách, nhìn về phía địa phương nó ấn, cái móng vuốt lông dời một chút, lộ ra chữ bị nó đè lại.

"Chiếu?" Nữ hài chậm rãi đọc ý tứ mặt trên đó: "Nhạc Nhạc hề kỳ đạo không đãi dã, Chiếu Chiếu hề kỳ dụng minh dã."

Tiểu yêu thú nâng đầu lông lên nhìn nàng, móng vuốt lông lại vỗ.

Nữ hài tiếp tục nhìn thêm: "Minh diệu dĩ chiếu chi, diệc khổng chi chiếu, thông tác chước." Trên mặt nàng nhếch ra một tươi cười nho nhỏ, trên mặt gầy yếu ấy, tuy rằng cũng không tính là mỹ lệ, lại phá lệ dễ nhìn: "Thực sự có duyên, ta gọi là Sở Chước đây."

Tiểu yêu thú vừa lòng vỗ chữ "Chiếu", đọc thành "Chiếu", không phải "Chiêu".

"Vậy về sau sẽ kêu ngươi A Chiếu."

Ngoài cửa sổ hai người nhìn một người một thú trong phòng, nhớ tới từng chuyện cũ, không khỏi khẽ cười rộ lên.

Phong Chiếu ôm cả bả vai Sở Chước, cười nói: "Mẹ ta năm đó đặt tên cho ta, cũng là mượn tên của nàng, muốn kèm theo tên của nàng, cùng tên của ta với nhau, để ta không quên Tư Túc Phất Chước. Xem ra chúng ta từ khi vạn năm trước đã kết xuống duyên phận, chờ nàng trở về tái tục."

Bạch Ly một lòng nhớ thương ân tình bạn tốt viện trợ năm đó, nào biết đâu xú tiểu tử nhà mình coi ân tình trở thành tình yêu, củng mất Phất Chước sau chuyển thế trùng tu, nên giận tím mặt, hận không thể nhét hắn trở lại trong bụng một lần nữa rồi lại sinh ra.

Sở Chước không biết duyên này là duyên gì, thấy hắn cao hứng, cười khẽ hơi hơi gật đầu.

Tiếp theo bọn họ trở về thời thơ ấu của Sở Chước ở Sở gia Lăng Nam, nhìn nữ hài nhi cô độc sinh sống một mình ở trong ngũ phòng to như vậy, không người hỏi thăm, Phong Chiếu lại đau lòng, nếu không phải đây chính là ảo cảnh trong Huyễn Tâm Kính, hắn đều nhịn không được mà nghĩ muốn ôm tiểu cô nương cô độc đến trong lòng, sau đó hùng hổ đến Hồng Hoang đánh Sở Nguyên Thương không có trách nhiệm một trận.

Nhưng mà, rất nhanh, Phong Chiếu liền nhận thấy được có gì đó không đúng.

Loại không đúng này, bắt đầu từ lúc Sở Chước trong ảo cảnh đi tới Tẩy Kiếm Tông tu hành.

Nhìn tiểu cô nương vẫn như cũ một mình một người đau khổ giãy dụa ở Tẩy Kiếm Tông, tốc độ tu luyện chậm hơn mấy lần xa xa mà hắn biết được, thậm chí Yến Nhã Chính thành công trộm đi địa mạch quặng Toái Tinh, mang theo Từ Nô Song cao chạy xa bay, Tẩy Kiếm Tông không thể không đóng cửa quặng Toái Tinh Thạch, Sở Chước vẫn là không chút thu hút mà bò đỉnh Tẩy Thiên, hết thảy mây khói ngoại giới không quan hệ gì với nàng.

Phong Chiếu nhíu mày lại, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn hết thảy.

Đối mặt hắn ngạc nhiên nghi ngờ, Sở Chước trầm mặc mà chống đỡ.

Khi nhìn đến Yến Nhã Chính thành công trộm đi địa mạch Toái Tinh Mạch, nàng liền biết, lần ảo cảnh này, phát sinh ở trước khi nàng trùng sinh, tuy rằng bất ngờ không kịp phòng bị làm cho Phong Chiếu nhìn đến những thứ này, Sở Chước lại chưa quá để ở trong lòng.

Đại khái là đối với hắn đã có một loại tín nhiệm bản năng, cho dù bị hắn biết, nàng cũng không cần lo lắng cái gì.

Cho tới bây giờ, nàng đã hiểu rõ, thời gian đối với nàng là hậu đãi, cho dù nguyền rủa nàng, nhưng cũng đang bảo hộ nàng, chính như nàng trùng sinh, mặc dù không biết trả giá đại giới gì, so với người bình thường đã muốn may mắn hơn nhiều lắm.

Thần sắc của Phong Chiếu trở nên cực kì lạnh lùng, bọn họ đắm chìm ở trong Sở Chước trải qua trước trùng sinh, nhìn nàng mang theo một đám đồng bọn từ đại lục cấp thấp đi hướng đại lục cao cấp, đã trải qua rất nhiều chuyện, đều hoàn toàn không quan hệ cùng trong trí nhớ Phong Chiếu biết đến.

Làm cho trong lòng hắn may mắn là, ít nhất ở trong ảo cảnh này, hắn cũng còn đang bên cạnh nàng.

Mãi cho đến khi đến Đại Hoang giới, đi đến Thanh Lâm Vực, Phong Chiếu thu hồi lực lượng đặt ở trên đỉnh núi Bạch Ly Sơn, có thể một lần nữa hóa thành hình người, vội đi Thanh Lâm Vực tìm nàng, đáng tiếc tiểu cô nương không biết là hắn, vì thế trốn chạy.

Phong Chiếu nhìn chính mình trong ảo cảnh tuy rằng tức giận, nhưng cũng vẫn chưa quá tức giận, chỉ là nhịn không được khát vọng trong lòng, thật cẩn thận kéo tiểu cô nương vào trong lĩnh vực hắc ám của hắn, mỗi ngày nhịn không được quấy nhiễu nàng, xem nàng vừa sợ lại hoảng, không nói chính mình trong ảo cảnh, ngay cả hắn hiện tại đều có vài phần thú vị.

Sở Chước trong ảo cảnh rõ ràng không có trầm ổn như hiện tại, ngẫu nhiên phản ứng thật sự là làm cho hắn vừa vui lại ngọt, muốn ôm nàng vào trong lòng.

Làm một trong những người đứng xem, hiện tại Sở Chước cũng thấy rõ ràng mọi chuyện Phong Chiếu làm với nàng trước trùng sinh, tuy rằng ngay từ đầu không cam lòng nàng thế nhưng không nhận ra hắn, nhưng càng nhiều hơn là bởi vì nàng phản ứng thú vị, làm cho hắn nhịn không được đùa giỡn chiếm đa số.

Không nói hắn, ngay cả nàng xem đến chính mình ngu xuẩn trước trùng sinh, đều nhịn không được muốn bốc hỏa.

Sở Chước quay đầu đi, mắt không thấy lòng không phiền.

Phong Chiếu lôi kéo tay nàng thật chặt, một bên cười tủm tỉm nhìn từng màn trong ảo cảnh, một bên nhìn gương mặt của nàng, thần sắc có chút cổ quái.

Tươi cười trên mặt hắn đột nhiên cứng đờ, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt biến thành đồng tử dựng thẳng, tràn ngập máu tươi.

Sở Chước cả kinh trong lòng, quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn đến một màn mình trong ảo cảnh nằm trong vũng máu, Chuyên Tôn Văn Địch thánh nữ Bát Thần Cung phất đi vết máu trên ống tay áo, khinh miệt liếc mắt nhìn thi thể trên đất một cái, thong dong bỏ đi.

Nàng thở dài trong lòng, làm một người đứng xem, lại nhìn đến một màn đời trước bị người đánh trộm mà chết, hoàn toàn bình tĩnh.

Lúc ấy nàng ngay cả người nào giết chết mình cũng không biết, hiện tại lại bởi vì ảo cảnh, có thể nhìn xem rõ ràng, thậm chí nhìn đến sau khi mình qua đời không lâu, Phong Chiếu chạy tới rồi, khi nhìn đến thần sắc trên mặt hắn, Sở Chước rầu rĩ trong lòng, không khỏi cúi đầu.

Nam nhân bên cạnh nàng lúc này nắm lấy tay nàng thật chặt, lực lượng to lớn, giống như muốn vò nát xương cốt của nàng.

Nàng ngẩng đầu liếc hắn một cái, thấy ánh mắt hắn đỏ đậm, vài lần theo bản năng muốn ra tay giết chết người dám can đảm đánh lén nàng, dĩ nhiên phân không rõ sự thật cùng ảo cảnh.

Sở Chước thấy hắn có điềm báo tẩu hỏa nhập ma, trong lòng giật mình, vội vàng ngăn hắn lại.

"Đây chính là ảo cảnh." Sở Chước nói.

Phong Chiếu một đôi mắt đỏ đậm nhìn về phía nàng, lại nhìn về phía đường phố thành Huyết Linh ảm đạm phủ kín vết máu.

Sở Chước chết thảm ở thành Huyết Linh.

Sở Chước chết, làm cho thánh nữ Bát Thần Cung lộ ra vẻ vui sướng, lộn trở lại muốn mang thi thể của nàng về, cũng không nghĩ tới Phong Chiếu xuất hiện, hắn ôm thi thể nàng, cả người phát ra hơi thở tuyệt vọng, lực phá hoại cường đại thuộc về cường giả Thần Hoàng cảnh lấy hắn làm trung tâm, toàn bộ thế giới nghiêng trời lệch đất, tiếng nổ mạnh ầm vang không dứt, không gian nứt vỡ, phảng phất như tận thế.

Sở Chước giật mình thản thốt mà nhìn hết thảy, nàng từng nghĩ tới, đời trước, khi Phong Chiếu phát hiện nàng chết, phản ứng nhất định là rất kịch liệt, cũng không nghĩ tới sẽ là bộ dáng này, toàn bộ không gian đều bởi vì hắn mà sụp đổ, ngay cả Thanh Lâm Vực cũng không giữ nổi.

Hai người đứng tại trong không gian sụp đổ, nhìn Thanh Lâm Vực bị hủy diệt.

Vì một người chết, toàn bộ đại lục chôn cùng.

Thanh Lâm Vực hoàn toàn sụp đổ, thế giới tối sầm, hai người lại bị một cỗ hấp lực hít vào chỗ ảo cảnh khác.

Chờ bọn hắn lại mở mắt ra, đỉnh đầu trời xanh mây trắng, trên đất cỏ thơm rậm rạp um tùm.

Tiếp theo, bọn họ lại nhìn thấy tiểu cô nương gầy yếu từ xa xa đi tới, nàng đi qua bên người bọn họ, đột nhiên dừng lại ở ven đường, dẹp phủi bụi cỏ, ôm đi một tiểu yêu thú toàn vết máu trong bụi cỏ.

Thấy một màn như vậy, Phong Chiếu cũng không còn hứng thú giống như khi vừa đến ảo cảnh đầu tiên, cả người đều trở nên trầm mặc.

Bọn họ đi theo tiểu cô nương về Sở gia, nhìn tiểu cô nương bận rộn cứu trị con tiểu yêu thú bị thương đó, thanh âm khàn khàn của Phong Chiếu vang lên: "Đây không phải là ảo cảnh, là chân thật, đúng không?"

Sở Chước ngẩng đầu nhìn hắn, chống lại mắt đồng tử đỏ đậm dữ tợn như cũ của hắn, yết hầu thoáng nghẹn, nói không ra lời.

"Đó là nàng từng ở một đời, phải không?"

Sở Chước chậm rãi gật đầu.

"Nàng đã chết, ta hủy Thanh Lâm Vực, thời gian lặp lại, phải không?"

Sở Chước lại gật đầu.

Phong Chiếu nhịn không được nhếch miệng nở nụ cười: "Thanh Lâm Vực đã bị ta hủy, nói vậy trời cao nhất định nhớ kỹ tạo nghiệt của ta, chắc chắn đánh xuống trừng phạt, mặc kệ ta chết hay sống, ta đều cùng làm bạn với nàng."

"Huynh..." Sở Chước không biết nói cái gì, đối với nàng mà nói, thời gian rút lui, rồi lặp lại lần nữa.

Nhưng với hắn mà nói, hắn cái gì cũng không biết, nàng đã chết, đối với hắn mà nói là một đả kích trầm trọng đến đủ để hủy diệt đại lục, sau đó hắn làm xuống nghiệt nghiệp hủy diệt đại lục, khó mà thành thần phi thăng.

Sở Chước đột nhiên hy vọng, trùng sinh chẳng qua là một đoạn ký ức giả dối của nàng, làm cho hắn không cần vì thế mà khổ sở.

Phong Chiếu lại rơi ánh mắt xuống trên người tiểu cô nương trong ảo cảnh, lần này, mọi chuyện phát sinh, hết thảy ăn khớp cùng trong trí nhớ của hắn, không có một tia khác thường, Yến Nhã Chính đánh cắp địa mạch quặng Toái Tinh thất bại, Từ Nô Song tử vong, bọn họ lưu lạc đến đại lục Thiên Thượng Hải, gặp được Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị sư huynh hãm hại cùng Nguyệt Nữ tộc...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VLT
Vinh Lê thị05 Tháng tư, 2023 11:02
Chào cái cho đủ. 2019,2020,2021,2022,2023. Có mặt đã 5 năm
TA
Thu An11 Tháng ba, 2023 17:03
Xin phép ad cho e viết lại truyện bên Wattpad được ko ạ. E sẽ ghi nguồn đầy đủ ạ
TA
Thu An11 Tháng ba, 2023 17:03
Xin phép ad cho e viết lại truyện bên Wattpad được ko ạ. E sẽ ghi nguồn đầy đủ ạ
TA
Thu An11 Tháng ba, 2023 17:01
Xin phép ad cho em viết lại truyện bên Wattpad được ko ạ. E sẽ ghi đầy đủ nguồn
VLT
Vinh Lê thị17 Tháng mười một, 2022 15:42
Nhanh ra chương mới nhé bn ê. Sạp hố từ bao năm qua rồi
SN
Susan Nguyễn20 Tháng sáu, 2022 01:45
Đã sập hố
PC
Phượng Cửu16 Tháng ba, 2022 23:26
Hóng ra chương mới quá đi à
Bạch Thiên Tuệ
Bạch Thiên Tuệ21 Tháng mười, 2021 01:11
Đọc truyện full \\\"Cảm ơn cậu, năm năm qua\\\" để ủng hộ mình nhé, cảm ơn mọi người!!!!!!
TVL
Tường Vy Lê06 Tháng sáu, 2020 13:12
Còn ra nữa k? Đã 3 tháng rồi
TVL
Tường Vy Lê25 Tháng mười hai, 2019 02:31
Lâu ơi là lâu
TVL
Tường Vy Lê06 Tháng mười một, 2019 02:57
Hay. Nhưng lâu ơi là lâu. Nhiêu lúc lâu quá. Quên mẹ nó nội dung rồi.
BB
Bình Bùi18 Tháng chín, 2019 08:21
Truyện hay mà lâu ra chương mới quá ad ơi
BÌNH LUẬN FACEBOOK