• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Còn chưa đủ rõ ràng sao?"

Tần Tử Văn bỗng nhiên im lặng, anh trầm người nhìn vẻ mặt đầy chán ghét của Đường Cảnh Nghi đối với mình một lúc khá lâu.

Bờ mi đã bắt đầu ươn ướt, cơ thể dần thả lỏng, tay buông khỏi cằm Đường Cảnh Nghi, gục đầu Tần Tử Văn vùi vào lòng ngực cô nhẹ thở:"Nghi Nghi, có phải bây giờ chỉ cần anh buông tay sau này chúng ta mãi sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa không? Có phải em sẽ bỏ lại và chôn sâu tất cả nhưng kí ức thuộc về anh về một người từng khiến em yêu và cũng từng khiến em hận không? Đồng thời em cũng sẽ vạch ra cho mình một tương lai mới, một tình yêu mới, và còn có cả một gia đình mới. Anh sẽ mãi mãi là một vết nhơ, là một nỗi hối hận lớn nhất trong cuộc đời của em phải không?"

Im lặng một lúc.

"Nghi Nghi, có thể bây giờ em sẽ không còn tin lời của anh nữa, nhưng mà em biết không anh cũng đã từng hi vọng rất nhiều, hi vọng rằng chúng ta có thể cùng nắm tay nhau mà xây dựng nên một gia đình, hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau sinh vài ba đứa nhóc, cùng nhau mà dạy dỗ chúng lớn khôn nên người, rồi lại cùng nhau dựng vợ gả chồng cho chúng, sau đó chúng ta cùng với nhau hủ hỉ lúc về già và cuối cùng là có thể nắm chặt tay lấy nhau từ biệt thế gian này để trở về cõi vĩnh hằng. Nhưng bây giờ xem ra đã quá muộn rồi phải không?"

Từng giọt nước mắt nóng hổi cay nồng róc rách chảy xuống rãnh ngực của Đường Cảnh Nghi, lòng rối bời cô vươn tay định chạm lấy đầu anh nhưng rồi Tần Tử Văn lại ngước mặt lên, tay nhanh chóng thu về Đường Cảnh Nghi lặng lẽ chùi đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình rồi lại bày ra vẻ mặt như chẳng hề quan tâm đến.

Nhìn Đường Cảnh Nghi căm hận mình như thế, lòng ngực Tần Tử Văn chợt nhói lên từng cơn, anh cười nhạt chòm người mở chiếc cavat đang trói chặt hai tay của cô ra, hòa lẫn trong làn nước mắt, giọng anh nghẹn ngào mà thành câu:"Được rồi! Anh buông tay!"

Trèo xuống khỏi người cô anh quay lưng, đầu cúi xuống hai tay xiết chặt vào đầu gối:"Nghi Nghi hãy đi và sống một cuộc đời theo đúng ý em, lấy một người mà sẽ không bao giờ mang lại cho em đau khổ. Còn anh....Anh....Ngày mai anh sẽ bảo luật sư soạn đơn ly hôn. Hôm nay cũng khuya rồi, em ngủ lại đây đi sáng mai rồi hẳn đi"

Nói xong Tần Tử Văn dứt khoát đứng dậy, cầm theo chiếc laptop anh đi thẳng xuống phòng khách.

Rướn người ngồi dậy, mắt dõi theo bóng lưng của Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi đặt bàn tay lên ngực trái của mình, nơi này không hiểu tại sao lại có thể đau như thế, nó còn đau gấp trăm gấp ngàn lần so với trước kia nữa. Rõ ràng trước đây cô cũng từng bị anh từ chối nhưng tại sao lại không đau như lúc này chứ?

Tay xiết chặt Đường Cảnh Nghi liên tục đấm mạnh vào lòng ngực của mình, nhưng tại sao càng tác động nó lại càng đau nhiều hơn, vật vã Đường Cảnh Nghi nằm dài xuống giường mặt vùi vào trong chăn mà khóc nất lên.

Có phải chính cô cũng không nỡ rời xa người đàn ông này không?

Sự mạnh mẽ cứng rắn trong cô chỉ là giả tạo?

Đường Cảnh Nghi liên tục trấn áp cảm xúc của bản thân mình nhưng rồi lại đều thất bại.

Cô không làm được! Cô không thể khiến trái tim mình ngừng đau, cõi lòng mình ngừng tan nát!

Tại sao đến giờ phút này cô vẫn mềm lòng cơ chứ?

Cô thật hận bản thân mình kém cõi đến thiếu nghi lực. Đường Cảnh Nghi cứ thế vùi đầu vào trong đớn đau mà gào lên đầy uất nghẹn. Tâm trí dần trở nên tê liệt, ý thức mơ hồ Đường Cảnh Nghi kiệt sức chìm sâu vào trong giấc ngủ.

.......

Hôm sau khi trời vừa sáng, Đường Cảnh Nghi đã trở mình thức giấc, ngồi dậy cô nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt rộ rõ vẻ thất vọng, có lẽ tối qua anh thật sự không quay lại. Cả người thiếu sức sống, Đường Cảnh Nghi bước xuống giường, cô đi đến đứng trước chiếc vali mà không ngừng thở dài, khom người cô nhặt lại số quần áo đã rơi vãi ra bên ngoài, kéo khóa vali cô đi thẳng xuống nhà.

Cứ tưởng rằng cô đi sớm thế này sẽ không chạm mặt Tần Tử Văn nào ngờ chân vừa đến cầu thang cô đã thấy anh ngồi ở sofa gõ gõ gì đó trên bàn phím laptop, sửng người một lúc, cô đi xuống.

Mắt trộm nhìn đến chỗ của Tần Tử Văn, anh của bây giờ trong thật tiều tụy, mắt còn có cả quầng thâm, có lẽ tối qua anh đã thức trắng.

Đường Cảnh Nghi đứng nhìn một lúc lâu, thấy Tần Tử Văn cũng chẳng đếm xỉa gì đến mình, có chút luyến tiếc cô nhìn xung quanh một lượt dù gì ở nơi này cũng từng chứa đựng những giây phút hạnh phúc nhất của cả hai, giờ đây phải rời khỏi nơi này có lẽ cũng không thể tránh khỏi chút vấn vương.

Cô đi rồi có phải tất cả cũng sẽ hóa thành hư không mà tan biến?

Cúi đầu Đường Cảnh Nghi kiên định kéo vali rời đi.

"Nghi Nghi, ăn với anh bữa cơm"

Bước chân Đường Cảnh Nghi vừa tới cửa đã khựng lại, do dự một lúc cô vẫn chưa thể trả lời, người thì vẫn cứ đứng ngây ra đó.

Tần Tử Văn đứng lên đi đến chỗ của Đường Cảnh Nghi, dịu dàng anh tách tay cô ra khỏi chiếc vali, dường như anh đang lần nữa hạ mình mà cầu cô:"Nghi Nghi không tốn nhiều thời gian của em đâu, ngồi với anh một lúc thôi cũng được"

Đường Cảnh Nghi im lặng mà nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy mình, đột nhiên hơi ấm đó lại khiến cô tơ tưởng tham lam mà hưởng thụ đừng chút từng chút một.

Cô nhìn lâu như thế, Tần Tử Văn lại tưởng rằng cô đang khó chịu với hành động của mình, anh ngượng ngùng mà buông bàn tay nhỏ nhắn của cô ra rồi rụt tay mình về lòng đầy khó xử, anh cười nhạt:"À...Anh xin lỗi...Em không muốn thì thôi vậy! Em đợi anh một chút....Anh lấy đơn...."

"Đi thôi"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK