• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng hình như đã có người bóc ra trước rồi thì phải, mở danh bạ lên, quả là cô đoán không sai, anh đã lưu số của mình vào trước rồi.

Cánh cửa nhà vệ sinh kêu lên một tiếng, Đường Cảnh Nghi chột dạ ngay lập tức đem chiếc điện thoại bỏ trở lại trong chiếc túi nhỏ, đôi mắt đảo quanh cố định trên màn hình laptop.

Nhưng tất cả hành động của cô sớm đã đều được thu gọn vào trong tầm mắt của Tần Tử Văn rồi, lòng không nhịn được môi anh liền treo ý cười.

Chân Tần Tử Văn bước nhanh đi đến bên giường, cơ thể còn chưa kịp khô anh chui tọt lên giường, lưng tựa vào đầu giường, đưa tay lấy chiếc laptop từ đùi của Đường Cảnh Nghi đặt sang một bên.

Bất ngờ, Đường Cảnh Nghi không khỏi ngạc nhiên, cau mày, nhìn Tần Tử Văn:"Anh làm gì vậy?"

Nói rồi cô chòm người về phía mà Tần Tử Văn đã đặt chiếc laptop, ý muốn lấy lại, nhưng nào ngờ lại bị tay anh giữ chặt ngang eo, ép sát người cô vào cơ thể mình, hơi nóng từ lòng ngực của Tần Tử Văn tỏa ra, tư thế có chút ái muội, nhưng Đường Cảnh Nghi cơ bản không thể tách hai cơ thể ra trước sức lực của Tần Tử Văn được.

Không chịu đầu hàng, tay Đường Cảnh Nghi quơ loạn liên tục đấm vào lòng ngực săn chắc của Tần Tử Văn hét lớn:"Anh thả tôi ra....nhanh lên....thả tôi ra...."

"Ngoan nào, tôi ôm em một lát thôi" Mi mắt Tần Tử Văn khép chặt, tay đưa lên vuốt lấy mái tóc của Đường Cảnh Nghi dịu dàng.

Đường Cảnh Nghi vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, dạo gần đây anh rất hay thay đổi, đối với cô có lẽ đã dịu dàng hơn rất nhiều. Nhưng lí do từ đâu mà anh đem sự dịu dàng đặt lên người cô thì vẫn là một câu hỏi cô vẫn chưa có được một câu trả lời.

Lực tay của Tần Tử Văn ở eo Đường Cảnh Nghi ngày càng xiết chặt, đôi lúc khuôn mặt của anh bắt đầu nhăn lại, rồi lại dãn ra, có lẽ Tần Tử Văn đang suy nghĩ một điều gì đó thì phải?

Đường Cảnh Nghi cứ thế theo cảm xúc của Tần Tử Văn mà bị ôm đến mức ngạt thở, hơi thở dần yếu đi, cô bắt đầu ho khan, nhưng Tần Tử Văn dường như vẫn không nghe thấy điều đó, có lẽ anh đã lạc vào một thế giới của riêng anh mà suy tư.

Đường Cảnh Nghi không thể nào chịu đựng được nữa, cô đưa tay véo mạnh vào một bên hông Tần Tử Văn.

Bị cơn đau thức tỉnh, Tần Tử Văn trở về với thực tại, mắt mở ra phủ đầy tơ máu đỏ ngầu, anh buông eo Đường Cảnh Nghi ra, cô ngay lập tức ôm lấy ngực mình tham lam mà hít lấy dưỡng khí, còn không quên nhìn anh đầy vẻ thù địch:"Anh bị điên à, ôm chặt như thế?"

Tần Tử Văn có chút áy náy, anh đưa tay vuốt lấy lưng cô:"Có sao không?"

"Vẫn chưa chết được"

"Tôi xin lỗi"

"Cái gì cơ?"

Đường Cảnh Nghi đang khom người thì bật dậy nhìn thẳng vào khuôn mặt Tần Tử Văn, có lẽ cô cũng nghĩ chính mình vừa rồi đã nghe lầm.

"Xin lỗi!" Tần Tử Văn cũng không chút do dự liền nhắc lại câu nói trước đó một lần nữa.

Đường Cảnh Nghi bấy giờ đã nghe rõ, nhưng lại không tin người ngồi trước mặt mình là Tần Tử Văn.

Vì Tần Tử Văn mà cô biết xưa nay chưa bao giờ phải hạ mình xin lỗi bất kì một ai cả, cô nghĩ rằng có thể hôm nay anh ta đã ăn phải thứ gì đó rồi, hoặc người trước mặt cô là một người khác giả dạng anh.

Đường Cảnh Nghi bạo gan đưa tay đặt lên trên trán Tần Tử Văn, tay còn lại đặt lên trán mình mà cảm nhận, rõ ràng vẫn rất bình thường nhưng cô vẫn thấy có thứ gì đó rất bất thường.

Còn đang mãi mê theo đuổi nghi vấn trong lòng mình, thì bàn tay nhỏ nhắn của Đường Cảnh Nghi đã được bàn tay to lớn của Tần Tử Văn phủ lấy, hơi ấm từ hai lòng bàn tay tỏa ra mà giao nhau.

"Anh đang rất bình thường, cũng rất tỉnh táo, anh rõ những gì mình đã nói và đang làm"

"Đường Cảnh Nghi em nghe cho rõ đây"

"Anh Tần Tử Văn, trái tim của anh, hơi thở của anh kể từ giờ phút này chỉ đập vì mỗi Đường Cảnh Nghi em mà thôi."

Lời nói dứt khoát, ánh mắt vô cùng chân thành, Tần Tử Văn dịu dàng đặt bàn tay của Đường Cảnh Nghi lên lòng ngực vẫn còn đang đập dữ dội của mình.

Trước sự chân thành và lòng ngực ấm áp của Tần Tử Văn, đôi tay Đường Cảnh Nghi giật mạnh thu về, cô lúng túng không biết phải cư xử thế nào cho phải.

Tâm cô loạn, loạn đến nổi không thể chấp nhận được nhưng việc vừa mới xảy ra. Tần Tử Văn nói với cô rằng "tim của anh hơi thở của anh chỉ đập vì cô?" cũng có nghĩa là anh thừa nhận mình "yêu cô?"

Nhưng cô không tin đó là thật!

Đây có lẽ chỉ là một kế sách mới mà anh đang cố gắng biến cô trở thành một con mồi mà thôi.

Sau tất cả những việc đã xảy ra, dù cho đây có là thật thì cô cũng chẳng còn có đủ lòng tin ở người đàn ông này nữa rồi.

Đường Cảnh Nghi nhìn thẳng vào đôi mắt thâm sâu khó dò của Tần Tử Văn, nhếch môi cười.

"Tần Tử Văn, anh lại khéo nói đùa rồi"

"Anh có thể lạnh nhạt đối với tôi như trước đây. Thậm chí có thể làm khó tôi. Nhưng xin anh đừng bao giờ lấy tình cảm của tôi ra trêu đùa thêm một lần nào nữa"

"Trái tim cuồng nhiệt tôi đã từng dành cho anh có lẽ cũng đã cạn kiệt từ lâu rồi"

"Yêu anh thật sự rất mệt mỏi!"

"Tôi không muốn bản thân mình sai lầm thêm lần nào nữa"

"Nếu ý anh đã nói rằng anh yêu tôi. Thì buông tha cho tôi đi"

"Tình yêu của anh là một thứ gì đó rất xa vời tôi mãi cũng không thể với tới được và cũng không muốn với tới nữa"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK