"Đường Cảnh Nghi em không nghe tôi nói hả? Tôi không cần sự thương hại của em" Tần Tử Văn hất mạnh cốc nước trên tay Đường Cảnh Nghi xuống, lần nữa một chiếc cốc lại vỡ ra.
Đường Cảnh Nghi đứng đó nhìn chiếc cốc trong thoáng chốc, sau đó lại kiên nhẫn lấy thêm một chiếc cốc mới rót đầy nước, lần nữa đưa đến trước mặt Tần Tử Văn:"Uống"
Tần Tử Văn vẫn ngồi đó trân trân nhìn cô, thái độ cực kì chống đối, anh lạnh giọng:"Không khát"
Trở người Tần Tử Văn nằm lại xuống giường, tay chân giãy nảy cố tình kéo chăn thật mạnh, hai tay khoanh trước ngực, mi mắt khép chặt.
Đường Cảnh Nghi đứng nhìn Tần Tử Văn mà lòng thở dài, anh bây giờ trong mắt cô chẳng khác nào một đứa con nít đang giận dỗi cả.
Đúng là nực cười.
Đặt cốc nước lên bàn, Đường Cảnh Nghi giật mạnh chiếc chăn trên người Tần Tử Văn xuống. Hơi ấm từ chiếc chăn bỗng biến mất mà thay vào đó là một luồng khí lạnh từ bên ngoài tràng vào, Tần Tử Văn có chút lạnh liền cau mày, nhưng mi mắt vẫn nhất quyết khép chặt mà xoay lưng lại với Đường Cảnh Nghi.
Đường Cảnh Nghi chòm người cố nhìn xem nét mặt của Tần Tử Văn hiện tại, nhưng lại không với tới, cô đành thẳng người mà nhìn bóng lưng anh.
"Này....anh có thôi đi không?"
"Anh không thấy mình trẻ con lắm à?"
"Tôi thế nào liên quan gì đến em?Về nhanh đi, kẻo lát nữa tôi lại tống cổ em ra ngoài khỏi đây bây giờ"
"Đói không?"
"Em điếc à? Có cần khám tai không?" Trước sự bướng bĩnh cứng đầu cứng cổ, còn cố giả vờ đánh trống lãng của Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn bật người dậy quát thẳng vào mặt cô.
"Anh mới là người cần khám lại não của mình đó" Đường Cảnh Nghi vừa nói vừa mở hộp cháo ra đi đến cạnh giường ngồi xuống:"Cháo này nóng, nếu anh muốn tôi bỏng thì hất đổ nữa đi"
Tay Tần Tử Văn vừa vung lên lại bị lời nói của Đường Cảnh Nghi chặn lại mà do dự, cánh tay trên không trung loạng choạng xiết chặt thu về.
"Há miệng ra" nhìn vào lòng bàn tay cố kiềm nén của Tần Tử Văn, khóe môi Đường Cảnh Nghi có chút nhếch lên, tay đưa muỗng cháo đến trước mặt anh hạ giọng.
"Đường Cảnh Nghi, em thấy tôi tội nghiệp đến mức phải cần sự thương hại của em sao?" Đôi mắt Tần Tử Văn sâu thẫm xoáy mạnh vào tâm can của Đường Cảnh Nghi chờ đợi câu trả lời.
"Anh thì có cái gì đáng để mà cho tôi thương hại?" Ánh mắt chùn bước trước cái nhìn của Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi đặt muỗng cháo vào lại trong hộp cháo, cô đặt lên bàn.
"Vậy em ngồi đây lo lắng cho tôi vì cái gì?"
Đường Cảnh Nghi vừa mới đặt hộp cháo lên bàn xong, tay còn chưa kịp thu về đã nghe thấy lời của Tần Tử Văn phát ra, ánh mắt bỗng nhiên trở nên mung lung đến khó tả, cô sửng người.
Đúng rồi!
Cô lo lắng cho anh vì cái gì chứ?
Không phải hiện tại cô mong được thoát khỏi anh lắm hay sao?
Tại sao tối qua sau khi anh rời đi, cô lại hối hả trở về biệt thự kiên nhẫn ngồi chờ anh cả đêm cơ chứ?
Tại sao khi nhận được tin anh ngất đi, lòng cô lại cảm thấy vô cùng đau đớn, cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà lại chạy đến đây?
Không lẽ sau bao nhiêu lần anh đã tổn thương trái tim cô đến như thế mà tình yêu cô dành cho anh vẫn còn hay sao?
Trái tim của Đường Cảnh Nghi cô dần trở nên mơ hồ rồi rơi vào một mớ hỗn độn không thành hình. Nhưng rồi lí trí lại bảo với cô rằng mình không còn yêu anh nữa, động thái bây giờ cũng chỉ là chút tình nghĩa còn xót lại mà thôi.
Chớp lại khoảnh khắc của lí trí, Đường Cảnh Nghi gật gù tán đồng:"Tôi chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của một người vợ mà thôi"
"Nghĩa vụ của một người vợ?" Ánh mắt lạnh lẽo có phần hơi thất vọng của Tần Tử Văn đổ dồn lên người Đường Cảnh Nghi, anh cười chế giễu, nụ cười trong thật thô kệch lại trong thật đáng thương.
"Vậy em có biết nghĩa vụ của một người vợ bao gồm những gì không?" Tần Tử Văn giật mạnh sợi dây truyền dịch trên người mình quăng sang một bên, nhanh như chớp không cho Đường Cảnh Nghi có cơ hội phản kháng, anh xoay người đè cô xuống giường, anh mắt đỏ rực anh nhìn cô.
Đường Cảnh Nghi bị tập kích bất ngờ, cô nằm dưới thân Tần Tử Văn ra sức mà cào cáu:"Tần tử Văn anh làm gì vậy, anh buông tôi ra ngay đi"
"Nếu em đã thực hiện nghĩa vụ của một người vợ rồi, thì tôi cũng nên thực hiện nghĩa vụ của một người chồng chứ hả?" Tần Tử Văn bỏ qua sự xâu xé của cánh tay Đường Cảnh Nghi ở lòng ngực mình mà đưa tay vuốt nhẹ một bên má của cô cợt nhã.
Đường Cảnh Nghi cố né khuôn mặt mình sang một bên để tránh sự đụng chạm da thịt với Tần Tử Văn, cô căm căm lửa giận liếc nhìn anh:"Tần Tử Văn tôi không có ý đó. Anh đừng có mà suy nghĩ lệch lạc rồi làm việc xằng bậy. Ở đây là bệnh viện đó, tôi la lên bây giờ"
"Em cũng thấy rồi đó đây là phòng vip, nơi này nếu không được sự đồng ý của tôi thì chẳng một ai dám bước chân vào đây đâu, em có la khan cổ cũng không ai đến cứu lấy em đâu. Nếu em không tin thì có thể thử" Tần Tử Văn nét mặt vô cùng đắt thắng, còn nhướng mày lên tỏ vẻ thách thức.
Bực tức trong người đạt đến đỉnh điểm, Đường Cảnh Nghi cố dưới thân anh mà la hét cầu cứu, nhưng có lẽ lời của anh đều là thật thì phải, cô la cũng được mấy phút rồi nhưng chẳng có ai đến cả, cổ họng Đường Cảnh Nghi cô thật khô khốc, cô liếc xéo Tần Tử Văn, đầu lại bất đầu nhảy chữ:"Tần Tử Văn, anh biết mình đang làm gì không?"
Danh Sách Chương: