"Tôi bị người tình của em đánh thành ra thế này. Em tính sao đây?"
Đường Cảnh Nghi nhìn khuôn miệng bầm tím của Tần Tử Văn lúng túng, không biết bản thân phải xử lí như thế nào mới vừa ý anh.
Cô ấp úng:"Tôi rửa vết thương cho anh"
Tần Tử Văn cũng chẳng nói gì, anh đi đến ghế sofa ngồi xuống, ngầm ý chấp thuận lời đề nghị của cô.
Đường Cảnh Nghi đi đến hộc tủ tìm thuốc và một số dụng cụ y tế, rồi lại đi đến bên cạnh Tần Tử Văn ngồi xuống. Cô lóng ngóng đổ thuốc ra miếng bông y tế, do dự sờ vào cằm Tần Tử Văn cố định.
Nhẹ nhàng Đường Cảnh Nghi lau chỗ vết thương cho Tần Tử Văn rồi bôi thuốc. Xong xuôi, định cất số thuốc kia đi, ánh mắt cô vô tình lại va vào một số vết xước trên tay Tần Tử Văn, là dấu của móng tay khi nảy cô đã bấu vào anh, mở lại lọ thuốc cô bôi cho anh lần nữa, cuối cùng là dùng băng gạc cố định một chút.
Xác định trên người Tần Tử Văn không còn chỗ nào bị thương nữa, Đường Cảnh Nghi thu xếp lại số thuốc mà mình đã bày ra.
Đang cặm cụi thu dọn thì Đường Cảnh Nghi lại nghe thấy âm thanh trầm trầm của Tần Tử Văn vang lên bên tai:"Để đó tôi dọn cho. Em lên thay đồ rồi xuống ăn cơm. Sau này đừng bao giờ để tôi thấy em ra ngoài với thằng đó một lần nào nữa, cũng đừng để tôi thấy em ăn mặc như thế này"
Từ nảy đến giờ Tần Tử Văn luôn tập trung quan sát biểu hiện Đường Cảnh Nghi, nhìn thái độ rụt cổ cúi cổ của cô, Tần Tử Văn lòng cũng nguôi đi chút giận, cũng không nỡ mắng cô thêm lần nữa.
Thật ra từ hôm nói chuyện với cha Tần, anh đã suy nghĩ rất nhiều rồi, anh nghĩ nếu cô chịu ngoan ngoãn nghe lời anh, có lẽ anh cũng sẽ không làm khó cô chi nữa. Cô và anh cứ hòa hợp mà sống với nhau nốt thời gian còn lại. Chờ đến khi Tiểu Kiều trở về rồi, anh nhất định sẽ giải thoát cho cả hai.
Chỉ là cô luôn luôn thích chọc tức anh như thế. Dù sao cô và anh cũng còn là vợ chồng hợp pháp. Làm sao anh có thể nhịn được khi thấy vợ mình và một người rõ có tình ý với cô gian gian díu díu trước mặt mình được cơ chứ?
Nhìn Đường Cảnh Nghi vẫn ngồi lì ở đó bỏ mặc lời mình ở ngoài tai, mày Tần Tử Văn chau lại:"Tôi nói em không nghe sao?"
Tay Đường Cảnh Nghi vẫn còn đang bận rộn, đầu cúi gục xuống, lười biếng mở miệng:"Anh đói thì ăn đi, tôi không thấy đói, thu dọn một lát rồi tôi lên phòng luôn"
"Đường Cảnh Nghi, em đừng để tôi phải thấy khó chịu với thái độ của em"
Giật lấy chai thuốc trên tay Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn nhẹ giọng:"Nhanh lên đi"
Đường Cảnh Nghi đứng lên chẳng nói thêm lời nào mà đi thẳng lên phòng.
Tần Tử Văn kiên nhẫn ngồi ở bàn ăn chờ cô một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy bóng dáng của cô xuất hiện.
Xới chén cơm Tần Tử Văn đặt xuống ngay bên cạnh mình, ý muốn Đường Cảnh Nghi ngồi xuống vị trí đó, Đường Cảnh Nghi cũng chẳng có ý định chống đối với anh nữa, cô kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa cô chọc chọc vào chén cơm.
Mắt đá nhanh qua chỗ Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn thấy rõ cô đang ủ rủ, tỏ thái độ không muốn dùng bữa cũng anh cho lắm thì phải. Gắp ít cá anh đặt vào chén của cô:"Ngoan ngoãn ăn hết cho tôi"
Có hơi ngạc nhiên, Tần Tử Văn ấy vậy mà lại gắp cá cho cô. Đường Cảnh Nghi tự hỏi có phải anh lại tính bày trò gì đó nữa hay không?
Nhìn anh, cô lo lắng.
"Tôi không bỏ độc vào thức ăn đâu mà em lo. Ăn nhanh đi, khuya rồi"
Nói rồi, Tần Tử Văn bê chén cơm lên lùa vào miệng mà nhai. Bấy giờ Đường Cảnh Nghi mới để ý, thức ăn trên bàn đều là cá. Cô cũng biết Tần Tử Văn vốn không thích ăn cá.
Môi nhếch nhẹ, Đường Cảnh Nghi cũng bê chén cơm lên bắt đầu thưởng thức.
Tuy không khí trên bàn ăn có hơi tẻ nhạt lại có chút lạnh lẽo, không có mấy hơi ấm của một gia đình nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn cả hai mới có thể hòa hợp được với nhau như thế này.
Dùng bữa xong, Tần Tử Văn đứng lên định dọn dẹp chén đũa đi rửa, thì bị cánh Đường Cảnh Nghi ngăn lại:"Để tôi rửa cho"
Hai bàn tay chạm vào nhau, có chút hơi ấm tỏa ra, Tần Tử Văn nhìn vào cổ tay đang được Đường Cảnh Nghi nắm lấy, lòng bỗng dưng lại xao xuyến, mặt rõ ngại Đường Cảnh Nghi vội rụt tay về, ấp úng:"Tay của anh đang bị thương không nên đụng vào nước"
Nói rồi Đường Cảnh Nghi nhanh chóng đem chén đũa vào bếp rửa. Tần Tử Văn nhìn bóng lưng của cô một lúc rồi cũng xoay người lên thư phòng.
Ngồi xuống bàn làm việc, từ trong hộc tủ Tần Tử Văn lấy ra một tấm ảnh, là ảnh của Phương Tiểu Kiều, một cô gái vô cùng xinh đẹp, dáng người cân đối, khuôn mặt với tỷ lệ vàng, đôi mắt biết nói cùng một nụ cười tỏa nắng.
Đôi mắt u sầu, day day thái dương, Tần Tử Văn thở dài:"Tiểu Kiều, em đang ở đâu? Em sống có tốt không? Tại sao lại không nói lời nào với anh mà đã bỏ đi? Anh nhớ em nhiều lắm! Em biết không?"
Danh Sách Chương: