Nước mắt ở khóe mi đã thôi tuông trào, Đường Cảnh Nghi luồng bàn tay nhỏ bé của mình vào trong lòng bàn tay to lớn của Tần Tử Văn cố trấn an anh:"Được rồi, chúng ta về nhà nói chuyện"
Lực tay yếu ớt kéo theo bàn tay to lớn của Tần Tử Văn mà rời khỏi bữa tiệc. Bước chân Đường Cảnh Nghi ở phía trước ngày càng hối hả, lặng người từ phía sau Tần Tử Văn có thể nhìn thấy rõ bóng lưng của Đường Cảnh Nghi đang run lên từng đợt nhưng dường như cô vẫn cố dặn lòng mình mà tỏ ra mình mạnh mẽ thì phải?
Đôi môi của Tần Tử Văn trong tìm thức bất giác lại nhếch lên:"Ngốc thật!"
Một lực đảo ngược tình thế, Tần Tử Văn ôm lấy Đường Cảnh Nghi vào lòng, Tần Tử Văn trầm mình cảm nhận từng đợt hơi ấm tỏa ra từ người của Đường Cảnh Nghi, đúng là việc ôm cô trong lòng nghe từng nhịp đập của con tim, từng hơi thở của cô, nó lại có thể cho anh một cảm giác bình yên đến lạ. Lòng Tần Tử Văn thầm nhủ người con gái trước mắt mình không phải cũng rất tốt sao?
Tay đặt sau gáy Đường Cảnh Nghi, mi mắt khép hờ, anh vuốt vuốt gáy cô khẽ thì thầm:"Nghi Nghi, em thắng rồi"
Cuối cùng lòng anh cũng có lựa chọn!
Nhưng trước mắt anh vẫn phải tìm thấy người con gái kia trước đã. Dù sao tình cảm bao nhiêu năm dài như thế, sau khi biết tất cả mọi chuyện, anh cũng không thể cứ thế nhắm mắt bỏ mặt cô mà làm ngơ không lo được. Hơn nữa hiện tại cô cũng chẳng có ai thân thích để nhờ vả, nếu ngay cả đến anh cũng bỏ rơi cô. Vậy cô sẽ sống như thế nào sau những tổn thương quá lớn đây?
Tay trượt dọc xiết chặt vòng eo mảnh khảnh của Đường Cảnh Nghi, người hơi cúi, hai chóp mũi chạm nhẹ vào nhau, cánh môi như chuồng chuồng lướt sóng, Tần Tử Văn chiếm tiện nghi trên đôi môi căng mọng của Đường Cảnh Nghi trong thoáng chóc:"Nghi Nghi chúng ta sinh em bé đi"
Trái với sự nghiêm túc và dứt khoát của Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi lại hết sức dè chừng và khó hiểu. Kể ra thì sau khi Tần Tử Văn nói chuyện với Vương Tuấn Kiệt, biểu hiện của Tần Tử Văn anh thật sự rất lạ.
Hàng trăm câu hỏi về anh từ nảy đến giờ vẫn còn cứ đang quanh quẩn bủa quay lấy đầu Đường Cảnh Nghi cô chờ đợi một lời giải đáp. Ấy vậy mà giờ đây còn có một câu hỏi lớn hơn xuất hiện trong cô: Tại sao Tần Tử Văn tự dưng lại đề cập đến vấn đề sinh con anh mà còn ngay ở bãi đổ xe? Anh vội như thế là vì cái gì?
Đường Cảnh Nghi cố gạt đi những suy tư chủ quan trong lòng mình, cô vòng tay ôm lấy Tần Tử Văn, mi mắt khẽ chớp, âu yếm cô nhìn anh:"Tử Văn, tại sao đột nhiên anh lại muốn sinh em bé?"
Tần Tử Văn im lặng đưa bàn tay xoa xoa sống lưng của Đường Cảnh Nghi đang ở trong lòng một hồi mà để tĩnh an bản thân mình. Suy nghĩ cho cùng thì chính là Tần Tử Văn anh cũng đang sợ bản thân mình mềm yếu đó!
Vậy nên việc một đứa bé chào đời có lẽ là một phương án an toàn nhất để xóa sạch sẽ mọi thứ còn vương vãi trong lòng anh bấy lâu nay. Không phải người ta cũng thường hay nói con cái là kết tinh cao cả nhất của tình yêu còn gì? Anh tin với tình yêu hiện tại mà mình dành cho Đường Cảnh Nghi cùng với trách nhiệm của một người làm cha, tất cả những điều ấy sẽ khiến cho anh vững tâm hơn để có thể gìn giữ được gia đình nhỏ của mình một cách tròn vẹn nhất.
Đỡ lấy gáy Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn để cô đối diện với mình, chân thành anh nhìn cô:"Nghi Nghi, em hãy tin anh thêm lần này nữa, có được không?"
Tay đưa lên cao, Đường Cảnh Nghi sờ sờ vào khóe môi của Tần Tử Văn lòng vẫn không khỏi thắc mắc:"Tử Văn, có chuyện gì mà anh không thể nói cho em biết sao?"
"Nghi Nghi, cho anh một thời gian được không?"
"Tử Văn, anh bảo em hãy tin anh nhưng chính bản thân anh lại không thể tin em sao? Thật ra anh có thể nói hết những vấn đề mà bản thân anh gặp phải với em, chúng ta có thể san sẻ cùng nhau được mà, không phải sao Tử Văn?"
Tần Tử Văn suy nghĩ một hồi, cuối cùng anh lại ấp úng:"Nghi Nghi, anh...."
Nhìn thấy Tần Tử Văn có vẻ thật sự rất khó xử thì phải. Đường Cảnh Nghi tự hỏi việc này không lẽ khó nói đến nổi anh phải giấu giếm cô đến như thế hay sao? Rõ ràng cô đã mở lòng mình để chấp nhận rồi nhưng anh lại không cho cô cơ hội đó.
Nhưng rồi cũng chẳng dám chạm đến quá nhiều, vì cô sợ sự khó xử vừa rồi của Tần Tử Văn anh thật sự là bí mật lớn mà nó có khả năng biến thành một nỗi đau và hơn hết là cô sợ cảm giác mất đi anh.
Đường Cảnh Nghi khẽ thở dài một hơi, cô nhìn anh mỉm cười:"Thôi được rồi, nếu anh đã không muốn nói thì thôi....Khi nào sẵn sàng hãy nói với em....Còn bây giờ chúng ta về nhà đi"
Danh Sách Chương: