• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Tử Văn buông chiếc khăn ra, lùi về phía sau một khoảng, áp sát lưng vào tường, hai tay đút vào trong túi quần, ánh mắt có phần mềm mại anh đứng nhìn cô.

Loay hoay một lúc cuối cùng Đường Cảnh Nghi cũng lau mặt xong, cô cẩn thận gấp chiếc khăn lại đặt sang một bên, nét mặt mang theo vẻ cầu khẩn, cô nhìn anh:"Tử Văn, tôi muốn ở lại với cha ít hôm"

Bị đánh thức bởi giọng điệu êm ái của Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn nhướng nhẹ mày:"Tôi ở lại với em"

Đường Cảnh Nghi vội xua tay lắc đầu, nụ cười ngờ nghệch ý muốn từ chối:"Không cần đâu, anh còn công việc của mình nữa, tôi chỉ ở ít hôm thôi rồi lại về biệt thự ấy mà"

Đúng là Tần Tử Văn anh cũng không thích lưu lại Đường gia là mấy, nhưng nơi đây Triệu Minh rất hay tới lui, phòng trường hợp không được vừa ý, anh ở lại đây ít hôm chắc cũng không tới nổi nào.

Đáy mắt Tần Tử Văn có chút lạnh lẽo, anh rút hai tay ra khỏi túi quần, chậm rãi đi đến chỗ Đường Cảnh Nghi đang ngồi, khom người, anh cầm chiếc khăn vừa được cô đặt gọn sang một bên kia lên:"Ý tôi đã quyết, em không thay đổi được đâu"

Nói rồi Tần Tử Văn cầm chiếc khăn đi thẳng vào nhà vệ sinh giặt qua, lúc anh đi ra đã không còn thấy bóng dáng Đường Cảnh Nghi ở trong phòng nữa rồi.

Theo suy đoán của anh, chắc có lẽ cô đã qua chỗ bàn thờ mẹ rồi, Tần Tử Văn trong bước chân mang theo vẻ khẩn trương, anh đi đến phòng thờ, hé cửa, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh là Đường Cảnh Nghi đang quỳ trước bàn thờ của mẹ. Khuôn mặt thoáng buồn, Tần Tử Văn nhẹ nhàng khép cửa, trao trả không gian riêng cho Đường Cảnh Nghi.

Đi đến khung cửa sổ cuối dãy hành lang, từ trong túi anh lấy ra điếu thuốc, nặng lòng mở bật lửa, anh hít một hơi thật sâu, khói thuốc mờ ảo tỏa ra khắp nơi.

Đợi ở hành lang một lúc lâu, cuối cùng Tần Tử Văn cũng thấy Đường Cảnh Nghi từ phòng thờ bước ra, nhìn cô đôi phần suy tàn, anh vừa đi vừa móc từ trong túi ra một cục kẹo, đúng lúc đứng trước mặt cô vỏ kẹo cũng được bóc xong:"Há miệng"

Có hơi bất ngờ bởi sự xuất hiện của Tần Tử Văn có chút đột ngột, tâm trí Đường Cảnh Nghi như bị thao túng mà há miệng theo lời anh, mặc dù vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra.

Tần Tử Văn nhanh tay bỏ cục kẹo vào miệng Đường Cảnh Nghi. Dáng vẻ thâm trầm, ánh mắt muôn phần dịu dàng từ trong vô thức anh bất giác đưa tay xoa lấy đầu cô:"Thấy tốt hơn chút nào chưa?"

Khi đã đủ thời gian để cảm nhận được bản thân mình vừa mới làm gì, Tần Tử Văn mới giật mình thức tỉnh, anh rụt tay về đút vào túi quần khó xử. Anh cũng không hiểu nổi bản thân mình vì sao khi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của cô, anh liền không kiềm lòng được mà hành động theo bản năng.

Quan sát Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi cũng hiểu được anh rõ ràng không có ý như những gì anh đã hành động, cảm xúc nhất thời ấy mà, cô hiểu được. Đường Cảnh Nghi cũng chẳng nói thêm gì, tự ý lãng tránh mà vòng qua người anh đi thẳng xuống chỗ mọi người.

Tần Tử Văn sau đó cũng bám lấy gót chân cô mà xuống.

Cả hai vừa xuống đến gần cuối cầu thang cũng là lúc dì Chu và người làm trong nhà bê đồ lễ từ bếp đi lên, đồ lễ cồng kềnh, Đường Cảnh Nghi nhích sang một bên nhường đường, không may chân lại lạc nhịp suýt chút nữa đã bổ nhào xuống sàn nếu như không có Tần Tử Văn để ý kịp chạy xuống đỡ lấy người cô.

Triệu Minh ngồi nói chuyện cùng mọi người thì bỗng xoay mặt lên cầu thang đúng vừa lúc thấy Mặt Trời Nhỏ của mình sắp ngã, đồng tử dãn ra đầy lo lắng, anh chạy đến nhưng vẫn chậm hơn Tần Tử Văn một bước, bước chân anh khựng lại ở một khoảng cách không quá xa cũng chẳng quá gần, lòng chạnh ngang anh nhìn Đường Cảnh Nghi trong vòng tay của Tần Tử Văn. Lặng lẽ xoay lưng, anh quay trở về chỗ ngồi.

Đường Cảnh Nghi cũng không hề nể mặt Tần Tử Văn đã đỡ lấy mình, cô gỡ tay anh ra, loạng choạng thẳng lưng lùi về phía sau mấy bước, vuốt vuốt lại mái tóc rối bời của mình. Cô đi đến chỗ bà Tần ngồi xuống. Tần Tử Văn đứng đó nhìn cô đã yên vị bên mẹ mình thì mới đi đến gần chỗ cô ngồi xuống.

Nắm lấy tay Đường Cảnh Nghi, bà Tần nhìn qua đứa con trai cứng đầu cứng cổ của mình giọng không quá căng thẳng bà lên tiếng:"Con lại nói nặng nhẹ gì con bé hay sao mà hai đứa lại ở trên đó lâu vậy?"

Tất cả ánh mắt theo lời của bà Tần mà hướng vào Tần Tử Văn, lòng đầy oan uổng, anh cau mày:"Mẹ..."

"Mẹ, anh ấy không nặng nhẹ gì con cả. Mẹ đừng nói thế mà tội nghiệp anh ấy"

Lời Đường Cảnh Nghi vang lên cắt ngang sự khó xử của Tần Tử Văn, khóe môi treo ý cười anh nhìn cô.

"Con đừng có mà bênh nó. Tính nó ta còn không rõ sao?"

"Mẹ con nói thật mà, không phải bênh anh ấy nên con mới nói giúp đâu ạ"

Đường Cảnh Nghi cũng không muốn lớn chuyện làm gì nên cố tìm cách nói đỡ cho Tần Tử Văn vài lời nhưng bà Tần thì khác bà một mực cắn chặt Tần Tử Văn không chịu nhả.

Đường Cảnh Nghi càng bênh thằng con này của bà, bà càng nghi ngờ tính chân thực của nó, chắc chắn là đứa con trời đánh này lại tìm cách uy hiếp con dâu ngoan của bà rồi:"Nghi Nghi, thằng con này của ta....."

"Bà bớt nói vài lời đi. Dạy tụi nhỏ thì hôm khác hẳn dạy"

Ông Tần đập đập vào bàn tay vợ mình ngăn lời bà, nếu còn nói nữa, ông sợ vợ con mình lại cự nhau rồi làm loạn lên, hôm nay dù gì cũng là ngày tưởng nhớ của chị xui, bản chất đã không mấy vui vẻ rồi, bớt đi vài chuyện có lẽ sẽ tốt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK