• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đắc ý Đường Cảnh Nghi cười thầm trong lòng.

Thoáng chốc quần áo trên người Đường Cảnh Nghi theo bàn tay thuần thục của Tần Tử Văn mà nằm la liệt dưới sàn, nhướng người anh cởi nốt số vải vóc trên người của mình ra. Rất nhanh hai thân thể lõa lồ trần như nhộng liền hiện ra trước mắt đối phương.

Tần Tử Văn tỉ mĩ quan sát khắp cơ thể Đường Cảnh Nghi một lượt, không nhị được miệng liền thốt lên:"Nghi Nghi, em thật xinh đẹp..."

Bấy giờ ánh mắt anh nhìn cô hệt như ánh mắt đang nhìn một vật trân bảo tuyệt thế, cánh tay không ngừng dao động trên người Đường Cảnh Nghi, làn da trắng mịn tinh tế vô cùng, gây ra hứng thú vô cùng, nụ hoa mềm mại dường như đang chờ đợi được yêu thương, hơi hơi tràn ra mật dịch, tản ra mùi thơm mê người.

Hình dạng hoàn mỹ của nơi bồng đảo theo bàn tay Tần Tử Văn vỗ về chơi đùa mà run run không thôi, đỉnh đầu hồng nộn xinh đẹp đứng thẳng, giống như hai quả anh đào chín nở rộ, làm cho người muốn hái.

Tần Tử Văn vùi đầu vào trong rãnh ngực, lúc đó môi không ngừng vòng quanh mà liếm lên trên, thẳng đến khi môi ngậm cả đỉnh đầu của b.ầu ngực, Đường Cảnh Nghi bị giày vò liên miên không ngừng, cô thở gấp không ngừng, kìm lòng không được mà run rẩy.

"Ưm....Ưmm.." Tiếng kêu run run vừa mị hoặc vừa quyến rũ, làm cho Tần Tử Văn cả người mềm nhũn ra, đáy lòng hiện lên vô số ý nghĩ muốn chiếm lấy, muốn ăn sạch cô vợ nhỏ bé này vào bụng.

Tần Tử Văn gắt gao nhìn cơ thể mềm mại của Đường Cảnh Nghi ở dưới thân mình, môi mỏng dịu trên đôi môi mềm mại của Đường Cảnh Nghi trằn trọc không ngừng, mạnh bạo chiếm đoạt địa bàn trong miệng cô cùng cô triền miên.

Hai người còn trẻ, thân thể xinh đẹp lại dính sát cùng một chỗ, người thì xinh xắn nhỏ nhắn dịu dàng nữ tính, người thì cường tráng bá đạo nam tính, giống như thế gian này tạo ra chỉ để dành cho nhau.

"Hưmmm.....Ưm....Aaa...." Đường Cảnh Nghi cảm thấy bản thân sắp hòa tan bởi hơi thở nam tính của Tần Tử Văn, trong mắt sương mù lượn lờ, hai má ửng hồng, môi bị Tần Tử Văn vừa mút vừa cắn biến thành sưng đỏ, hồng diễm như muốn nhỏ nước, đã thanh thuần lại *******, mâu thuẫn như vậy ở trên người cô lại là một sự kết hợp hoàn mỹ.

"Thoải mái sao?" Tần Tử Văn cười nhẹ hỏi mà môi vẫn hôn sâu không ngừng.

Nhìn Đường Cảnh Nghi liên tục gật đầu, hai tay Tần Tử Văn được dịp mà làm loạn, anh cầm lấy đôi gò bồng mà vuốt ve, Đường Cảnh Nghi theo động tác của Tần Tử Văn hơi hơi nhắm mắt lại, hô hấp mới thoáng bình ổn lại bắt đầu sôi trào. Đầu n.gực nhô lên cứng rắn ma sát với lòng bàn tay của Tần Tử Văn, truyền đến từng trận khoái cảm khiến cho tiểu h.uyệt Đường Cảnh Nghi lại bắt rộn rạo.

Cảm thụ được độ đàn hồi mềm mại dưới tay, Tần Tử Văn củi người ngậm chặt nh.ũ hoa đang nhô cao, hồng diệm đầu hoa bị nướt bọt thấm ướt.

"Đau..." Bỗng nhiên trong mắt Đường Cảnh Nghi lòe ra nước mắt mà kêu lên, thì ra là do Tần Tử Văn ở đỉnh ngực cô cắn một vòng dấu răng lưu lại nhợt nhạt, từ trong khoái lạc cô cau mày:"Anh là chó sao? Tử Văn....Ưmm....Thật đáng ghét....Buông...." Hai cái chân nhỏ bé lại bắt đầu giãy giụa.

Bàn tay của Tần Tử Văn nhanh chống trượt dọc giữ chặt lấy hai chân Đường Cảnh Nghi ngăn cô làm càn, nhưng đột nhiên ngón tay ranh mãnh đi vào hoa h.uyệt bên trong mà chơi đùa quấy phá, làm cho Đường Cảnh Nghi bất ngờ mà không ngừng thở gấp, bấy giờ cô chỉ cảm thấy một luồng nhiệt từ bên trong tiểu hoa theo ngón tay trào ra, tuy không giống với mệnh căn to dài, nhưng ngón tay linh hoạt cũng đủ làm cho Đường Cảnh Nghi sướng đến tê người.

Tần Tử Văn không biết từ khi nào đã đưa đầu chôn ở giữa hai chân của Đường Cảnh Nghi, đôi môi nóng bỏng hút mạnh hột trân châu ở giữa khe hở hẹp, Đường Cảnh Nghi muốn kẹp chặt hai chân, lại bị Tần Tử Văn nâng bắp đùi mượt mà ngăn cản, không thể lui cũng không thể kẹp chặt, chỉ có thể không ngừng vặn vẹo cái mông, suy nghĩ lúc này là vừa thẹn lại vừa kích thích khiến khoái cảm bên trong không ngừng trào ra.

Đầu lưỡi Tần Tử Văn tới tới lui lui cọ xát viên trân châu trong khe hở hẹp, mút vào nơi non mềm, mỗi lần tiến sâu lại càng làm cho Đường Cảnh Nghi kêu như mèo nhỏ, cuối cùng đi vào nơi mẫn cảm, dùng đầu lưỡi nhanh nhẹn gẩy gẩy trêu đùa, khiến cho tiểu hoa của Đường Cảnh Nghi tràn ra ái dịch càng nhanh, làm cho Tần Tử Văn ướt hết cả cằm.

Đường Cảnh Nghi toàn thân không ngừng run run, hai chân băng thẳng tắp, ngay cả ngón chân nhịn không được mà cuộn lại đứng lên.

"Tử Văn....Ưm...Rất bẩn...Đừng...." Bờ mi nước mắt càng nhiều, âm h.ộ yếu ớt bị tra tấn như vậy, Đường Cảnh Nghi khó nhịn vặn vẹo, đều bị Tần Tử Văn ghìm xuống.

"Không thoải mái sao?" Thấy Đường Cảnh Nghi khóc kêu, Tần Tử Văn mới đắc dĩ dừng lại động tác.

"Không có....Thoải mái......Tử Văn.....Muốn...." Tần Tử Văn nhìn bộ dạng của Đường Cảnh Nghi thì phì cười. Anh liền nhanh chóng đem mệnh căn thô trướng mạnh mẽ đâm vào trong hoa tâm vốn đã ướt đẫm của Đường Cảnh Nghi, cắm xuống đến tận sâu, toàn bộ mệnh căn nhập vào, đem tiểu hoa nho nhỏ trướng lên đến cực hạn.

Bên trong tiểu h.uyệt bị nhét đến tràn đầy, ngay cả nếp nhăn cũng bị san ra bằng phẳng, đầu nấm cực đại hung hăng đụng vào hoa tâm, một chút cơ hội thở cũng không cho cô, đụng chạm đến hoa tâm liền ở đó bắt đầu trừu sáp, lực đạo mạnh đến nỗi Đường Cảnh Nghi không nói được một câu đầy đủ, đồng thời hai tay để trước ngực không ngừng xoa nắn đôi bồng đảo ra đủ loại hình dạng.

Mệnh căn vừa thô vừa trướng không ngừng tiến vào bên trong cơ thể của Đường Cảnh Nghi, cơ hồ muốn xuyên qua cô. Tại đây hình ảnh vô cùng quen thuộc, Tần Tử Văn rất nhanh tìm trong trí nhớ chỗ mẫn cảm của cô, đụng vào làm cho mị thịt bó chặt mệnh căn hơn, làm cho khoái cảm càng kịch liệt trào dâng.

Nhắm vào vị trí kia, mệnh căn lớn đụng tới vài cái, Đường Cảnh Nghi bị làm cho đến nói một câu cũng không nổi, toàn thân bị kéo căng như một sợi dây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK