• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi bệnh viện thì trời cũng đã chập tối, chiếc taxi dừng trước cổng biệt thự. Tần Tử Văn xuống xe trước, tay chắn hờ trên cửa xe tránh để đầu Đường Cảnh Nghi va vào, tay còn lại anh đỡ lấy người cô:"Cẩn thận"

Miệng mỉm cười Đường Cảnh Nghi bám vào cánh tay Tần Tử Văn bước xuống.

Chiếc taxi sau đó cũng nhanh chóng rời đi, Tần Tử Văn khom người định bế Đường Cảnh Nghi lên thì bị cô nhanh miệng từ chối:"Tử Văn em tự đi được"

Thả cánh tay Tần Tử Văn ra, Đường Cảnh Nghi chấp hai tay ra phía sau, nhảy chân sáo mà chạy về phía trước, lâu lâu lại dừng trong giây lát mà ngoái đầu nhìn xem Tần Tử Văn ở phía sau thế nào.

Mắt dõi theo từng cử chỉ hành động nhỏ của Đường Cảnh Nghi, bất giác Tần Tử Văn lại mỉm cười. Nhưng vì tốc độ của Đường Cảnh Nghi lại quá nhanh, mắt lại không để ý đến phía dưới chân, lòng Tần Tử Văn lo lắng mà nói vọng tới:"Nghi Nghi chậm thôi"

Lời nói vừa dứt câu Đường Cảnh Nghi đã vấp phải đá, hai chân ngay lập tức rời khỏi mặt đất mà ngã nhào xuống, Tần Tử Văn vì đang ở một khoảng cách khá xa cơ bản anh chạy đến không kịp.

Khi anh đến nơi cũng là lúc đầu gối của Đường Cảnh Nghi va đập mạnh với đất đá mà tứa ra máu, cánh tay run run Tần Tử Văn ngồi xuống vội nâng hai đầu gối cô lên, mày cau lại, mất bình tĩnh anh nhìn thẳng vào đôi mắt đã ứa lệ vì đau của Đường Cảnh Nghi lớn giọng:"Nghi Nghi anh đã nói em đi chậm rồi mà còn không nghe. Em xem vừa mới bị thương xong bây giờ lại bị thương nữa. Thân thể của em làm bằng sắt sao? Em không xót bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho anh chứ?"

Bị mắng Đường Cảnh Nghi mếu máo hệt như đứa trẻ mà òa lên khóc, cổ họng nất cục cô khó khăn thành lời:"Hức....Em em....Đau.....Hức hức...."

Tiếng quát mắng hòa lẫn với tiếng khóc ở ngoài sân kinh động vào đến tận bên trong phòng khách. Ông bà Tần đang ngồi ở sofa uống trà cũng phải đứng lên mà đi ra xem tình hình.

Vừa ra đến cửa, ông bà Tần đã thấy con trai cùng con dâu của mình ngồi bệch dưới đất, chưa kịp hiểu đầu đuôi, bà Tần đã la toáng lên, bỏ lại ông Tần ở đó, chân bà nhanh chóng di chuyển đến chỗ Đường Cảnh Nghi, một lực đẩy mạnh Tần Tử Văn sang một bên mà ngồi xuống, tay chạm nhẹ vào vết thương trên gối của Đường Cảnh Nghi:"Ôi trời, con dâu của tôi" Rồi lại quay ngoắt sang Tần Tử Văn tay liên tiếp đập vào người anh mà tỏ thái độ:"Thằng con trời đánh này, mày lại làm gì con bé nữa rồi, con bé bị thế này còn không lo mà còn ở đây mắng nó. Đúng là nghịch tử"

Bị mắng Tần Tử Văn há hốc mồm mà ngồi đó anh thật sự không hiểu chuyện gì vừa xảy ra:"Mẹ....Người nói cái gì vậy? Con nghe không hiểu"

"Còn dám nói không hiểu sao? Cái thằng con chết tiệc này, con có từng nghĩ qua cảm xúc của con bé chưa? Không phải lúc trước hai đứa vẫn rất tốt sao? Con nhỏ đó mới chỉ quay về mấy ngày con liền trở mặt vô tình, ức hiếp con dâu của ta. Ta sẽ đưa con bé về nhà chính, còn con muốn làm gì thì làm đừng để đến lúc bị người ta lừa dối rồi thì quay lại khóc lóc van xin con bé tha thứ"

Nói rồi bà Tần dịu dàng đỡ lấy cánh tay Đường Cảnh Nghi:"Nghi Nghi đừng khóc, người như nó không đáng đâu. Nào đứng lên đi cha mẹ đưa con về nhà chính"

Ngồi ngẫm một lúc, Tần Tử Văn cuối cùng cũng hiểu ra ý tứ trong lời nói vừa rồi của mẹ mình, anh nhanh chóng đứng dậy dùng sức mà bế sốc Đường Cảnh Nghi trên tay rồi sau đó mới quay sang bà Tần vẫn còn đang ngồi xổm dưới đất:"Mẹ, chắc người đã hiểu lầm gì đó rồi"

Nói rồi Tần Tử Văn sải bước, nhưng bà Tần đâu chịu nhún nhường, bà đứng phắt dậy bám theo Tần Tử Văn càm ràm:"Tử Văn con còn dám nói ta hiểu nhầm sao? Con bỏ con bé xuống cho ta nhanh lên. Con dám ở ngoài ôm ấp con nhỏ kia rồi về ôm con dâu của ta sao? Tử Văn...."

Dừng lại bước chân, Tần Tử Văn nhìn Đường Cảnh Nghi vẫn còn nức nở trong lòng mình:"Em giải thích cho mẹ hiểu đi, anh nói bà ấy không tin"

Lòng thấy không đúng bà Tần đánh mạnh vào bã vai Tần Tử Văn, không kịp cho Đường Cảnh Nghi cơ hội mở miệng:"Con còn dám ra lệnh cho con bé sao?" Trách anh xong bà Tần lại nhìn sang Đường Cảnh Nghi sợ cô chịu uất ức:"Nghi Nghi, đừng sợ có cha mẹ đây nó không dám làm gì con đâu, nó đối với con thế nào con cứ nói hết ra, cha mẹ bảo vệ con"

Thấy vợ mình đang mấy bình tĩnh, ông Tần đi đến nói với Tần Tử Văn:"Con đưa con bé vào trong trước đi" Sau đó kéo tay vợ mình lại:"Bà bình tĩnh đi, có chuyện gì vào nhà ngồi xuống rồi giải quyết"

Tần Tử Văn nhìn cha mình gật đầu, bế Đường Cảnh Nghi vào thẳng bên trong, đặt cô ngồi ngay ngắn trên sofa, ngồi xuống sàn, anh xem qua vết thương cho cô, dường như cô cũng tò mò mà cúi đầu cùng anh nhìn, môi cong lên Tần Tử Văn ngước đầu lên tay lau đi nước mắt còn vương trên mặt cô, miệng vừa nói:"Đau sao?" Thấy Đường Cảnh Nghi liên tục gật đầu, Tần Tử Văn thổi thổi nhẹ một luồng hơi ấm vào chỗ vết thương của cô:"Còn đau nhiều không?"

Đường Cảnh Nghi liền lắc đầu nhìn anh, Tần Tử Văn thấy thế liền định đứng lên đi lấy hộp sơ cứu vết thương thì lại bị Đường Cảnh Nghi giữ chặt tay:"Đừng đi" Một cái trở tay Tần Tử Văn đã có thể nắm ngược lại bàn tay nhỏ của Đường Cảnh Nghi, tay còn lại anh xoa xoa cần cổ trắng ngần của cô, ân cần nhìn cô anh dịu dàng:"Ngoan, anh lấy thuốc xử lí qua vết thương, không chân em lại nhiễm trùng"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK