• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay chính là xuất phát từ sự có mặt của Đường Cảnh Nghi.

Gỡ tay Vương Tuấn Kiệt ra khỏi eo mình, Phương Tiểu Kiều mặt mày dãn ra, môi mỉm cười đầy giả tạo quay sang nhìn hắn:"Kiệt, chúng ta nói chuyện trước đã"

"Kiều Kiều, em đang nhờ tôi giúp đỡ" Vương Tuấn Kiệt cau mày khó chịu ra mặt mà nhắc nhở Phương Tiểu Kiều.

Nhưng Phương Tiểu Kiều ả ta cũng đâu phải dạng vừa, cô ta thừa biết Vương Tuấn Kiệt yêu mình nhiều như thế nào. Chỉ cần là ý của cô ta, hắn chẳng dám không nghe, mặt nhăn nhó Phương Tiểu Kiều gằng giọng nhắc lại lần nữa:"Tuấn Kiệt, nói chuyện trước đã"

Cắn chặt răng, tuy lòng không cam nhưng Vương Tuấn Kiệt vẫn bật đèn lên, một mạch hắn đi thẳng đến sofa ngồi xuống, lạnh giọng tỏ quyền uy:"Nói đi"

Phương Tiểu Kiều cơ bản cũng không chấp nhất, cô ta nhanh chóng đi đến, đặt túi xách lên bàn cong cái mông của mình rồi ngồi lên đùi Vương Tuấn Kiệt, bộ ngực lấp ló nửa kín nữa hở sau lớp áo cũng được cô ra cọ cọ vào vòm ngực nóng hổi của hắn ta để ma sát tạo hứng thú, bị mê hoặc Vương Tuấn Kiệt kêu lên một tiếng đầy dục cảm, tay không yên mà trượt dọc từ tấm lưng của cô ta xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại và đặt ở mông của cô ta bóp bóp nhẹ, đầu hơi ngã ra sau, hắn từ từ khép mi hưởng thụ chờ nghe kế hoạch của Phương Tiểu Kiều.

Phương Tiểu Kiều cong môi, đầu hơi cúi vào vành tai hắn, tay còn lại xoa xoa nhẹ ở yết hầu đang không ngừng di chuyển của Vương Tuấn Kiệt mà nói liền một mạch, chỉ thấy rằng sau khi ả ta nói xong, mọi hứng thú trong người Vương Tuấn Kiệt đều biến mất một cách kì lạ, hai mắt ngay lập tức liền mở to mắt, đầu bật dậy, hắn ta nghiêng đầu nghiêm túc giọng có hơi lớn:"Kiều Kiều, em có biết bắt cóc là phạm pháp không?"

Tay Phương Tiểu Kiều ngay lập tức có hành động bịt chặt miệng Vương Tuấn Kiệt, mặt mày cau có:"Anh nói nhỏ thôi" Sau đó nhìn xung quanh cô một lượt như để xem có ai không rồi nói tiếp:"Kiệt, chúng ta chỉ cần thuê người làm thôi là được ai bảo chúng ta tự ra tay đâu mà phạm pháp"

Hất cánh tay Phương Tiểu Kiều ra, Vương Tuấn Kiệt đẩy cô xuống khỏi đùi mình mà đứng lên đi đến bên cửa sổ, hai tay đút vào túi quần trầm ngâm nhìn ánh trăng sáng vằng vặt trên trời cao một lúc lâu, sau đó Vương Tuấn Kiệt mới xoay người lại lưng tựa vào tường nhìn Phương Tiểu Kiều vẫn còn đang ngồi thảnh thơi ở sofa chờ đợi mà nói:"Kiều Kiều em có từng nghĩ nếu mọi việc bại lộ thì sẽ có hậu quả gì không? Tuy chúng ta không trực tiếp làm nhưng chúng ta là người ủ mưu"

"Chỉ cần chúng ta không nói, người chúng ta thuê không nói thì chẳng ai biết cả" Phương Tiểu Kiều lạnh lùng.

"Kiều Kiều, em đừng suy nghĩ ngây thơ như thế. Còn Tử Văn thì sao? Em nghĩ cậu ấy có bỏ qua dễ dàng như thế cho kẻ đã bắt cóc vợ mình hay không?"

"Vợ?" Phương Tiểu Kiều nghiêng đầu gằng giọng khó chịu mà chua chát thốt lên từ "vợ". Vương Tuấn Kiệt dám ở trước mặt cô thừa nhận con nhỏ đó là vợ của Tần Tử Văn sao? Ai cho phép chứ? Cô ta còn chưa chết thì Đường Cảnh Nghi lấy tư cách gì trở thành vợ của Tần Tử Văn? Lấy tư cách gì ở bên cạnh anh ấy, được anh ấy nuông chiều, được sống trong hạnh phúc? Lòng bực tức Phương Tiểu Kiều lần nữa hỏi lại:"Vương Tuấn Kiệt anh không giúp đúng không?"

"Kiều Kiều....." Tâm có phần bất an, Vương Tuấn Kiệt rầu rĩ nhìn Phương Tiểu Kiều.

Biết rõ Vương Tuấn Kiệt sẽ nói gì tiếp theo. Lòng thất vọng nặng nề đối với hắn, có lẽ hôm nay Phương Tiểu Kiều cô đã tìm sai đối tượng để nhờ giúp đỡ rồi:"Anh quả là đồ nhát gan, nếu anh không giúp tôi tìm người khác giúp. Phương Tiểu Kiều tôi nhất định phải khiến cô ta phải trả giá" Nói rồi cô ta đứng phắt dậy, cầm lấy túi xách định rời đi.

Vương Tuấn Kiệt vội vã chạy đến ngăn cô ta lại, hai tay xiết chặt lấy người cô ta:"Nếu tôi không giúp, em cũng sẽ tìm đến một người đàn ông khác rồi cùng hắn ta leo lên giường để thực hiện trao đổi đúng không?"

Dường như Phương Tiểu Kiều đối với những điều này đều hết sức rộng rãi, cô ta chẳng ngại cùng mà xác nhận lại lần nữa:"Trước nay tôi đối với anh thế nào, thì với tất cả người đàn ông khác đều như vậy. Chỉ riêng Tần Tử Văn mới có sự khác biệt mà thôi"

"Sự khác biệt của em đúng là ghê tởm" Một luồng hơi ấm phả ra sau gáy của Phương Tiểu Kiều, Vương Tuấn Kiệt hít hà hương thơm trên người cô ta một lúc lâu:"Nếu ai cũng đã như vậy thì được, tôi đồng ý"

Đạt được mục đích Phương Tiểu Kiều cười thầm trong lòng, Vương Tuấn Kiệt cũng rất dứt khoát bế người cô ta lên quăng mạnh xuống giường, trực tiếp áp sát, hai thân thể rất nhanh đã hòa làm một, căn phòng xa hoa chỉ còn lưu lại tiếng va chạm của da thịt cùng tiếng rên rĩ đến đỏ mặt, căn phòng giờ đây đã nhớp nháp mùi dịch tanh nồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK