• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một hồi cấp cứu cuối cùng anh đèn trước phòng cấp cứu cũng đã tắt, Tần Tử Văn từ hàng ghế chờ đứng lên đi đến chỗ của bác sĩ, trong lời nói có phần vội vàng và lo lắng:"Cô ấy thế nào rồi?"

Trên mặt đầy nỗi lo lắng, người bác sĩ khẽ lắc đầu:"Cậu Tần, hiện tại thì tình trạng của bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi. Nhưng cơ thể của bệnh nhân rất yếu, còn bị suy nhược trầm trọng, trên người lại xuất hiện rất nhiều vết tích của việc bạo hành, tôi e là tinh thần của bệnh nhân cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ. Nhưng bây giờ tôi vẫn chưa thể chuẩn đón chính xác vì phải chờ bệnh nhân tỉnh lại để kiểm tra xem thế nào. Nếu có bất kì dấu hiệu nào về vấn đề tâm lí thì tốt nhất nên có sự can thiệp của chuyên môn"

Lời của bác sĩ vừa dứt, lòng ngực Tần Tử Văn đã ầm ầm pháo nổ.

Vậy lời của Vương Tuấn Kiệt đều là thật!

Bước chân của Tần Tử Văn bỗng loạng choạng mà nhũn ra, lời nói vô cùng run rẫy:"Tôi biết rồi, bây giờ cô ấy có thể ra ngoài chưa?"

"Lát nữa y tá sẽ chuyển bệnh nhân về phòng hồi sức, cậu có thể vào thăm"

Tần Tử Văn gật đầu hiểu ý, sau đó bác sĩ cũng rời đi, mắt chăm chăm Tần Tử Văn hướng vào phòng cấp cứu, một lát sau Phương Tiểu Kiều được y tá đẩy ra.

Chuyển về phòng bệnh, Phương Tiểu Kiều trong bộ đồ bệnh nhân, mi mắt vẫn còn khép chặt, cô nằm trên giường bệnh.

Mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua, nhưng Phương Tiểu Kiều vẫn còn chưa chịu tỉnh, Tần Tử Văn trông cũng thật kiên nhẫn, anh vẫn đang ngồi cạnh bên giường bệnh, mắt cứ thế vô hình mà dán chặt lên người cô.

So với một Phương Tiều Kiều tràn đầy năng lượng, xinh đẹp động lòng người của trước kia thì bấy giờ nhìn cô chẳng khác nào một kẻ lang thang đầu đường xó chợ kiếm cơm qua ngày cả.

Nhưng Tần Tử Văn mãi vẫn không thể hiểu được, tại sao cô về nước lâu đến như vậy, gặp bao khổ đau như thế tại sao cô vẫn không đến tìm mình?

Vẫn còn đang chìm mình trong những suy tư riêng, Tần Tử Văn bất chợt nghe thấy tiếng ho khan, sực mình anh nhìn lại, Phương Tiểu Kiều tỉnh rồi, Tần Tử Văn vội đứng lên đẩy chiếc ghế đang ngồi ra xa một khoảng, dang tay anh đón lấy người của Phương Tiểu Kiều mà đỡ cô ngồi dậy:"Em có sao không?"

Đôi mắt ngơ ngác, Phương Tiểu Kiều người bỗng co rút mà nhìn người trước mặt, cánh tay run run cô lấp bấp:"Sao....Sao anh....Sao anh lại ở đây....?"

Tần Tử Văn ngớ người nhìn cô, định hình lại cảm xúc, anh cầm lấy cốc nước bênh cạnh đưa đến miệng cô:"Em uống chút nước trước đi"

"Tử Văn sao anh lại ở đây? Anh về đi....Em không muốn nhìn thấy anh...." Phương Tiểu Kiều nhìn vào cốc nước trên tay Tần Tử Văn bỗng dưng lại nổi cáu, cô hét lớn, tay chân quơ loạn xạ cô hất cốc nước ra xa, trượt khỏi tay Tần Tử Văn, cốc nước chạm xuống sàn vang lên một tiếng lãnh lót rồi chia làm đôi.

Đôi mắt đỏ hoe Phương Tiểu Kiều liên tục đảo nhanh, nhìn vào người ta kiền có thể thấy rõ biểu hiện của cô ta là lo âu, sợ hãi và còn có cả sự cảnh giác, Tần Tử Văn cũng thế thôi, anh nhìn vào cũng nghĩ là cô đang rối loạn tâm lí đến mức không thể bình tĩnh, không đủ tỉnh táo.

Trực tiếp anh chồm người tới, Tần Tử Văn khóa chặt tay chân cô trên giường:"Phương Tiểu Kiều, em bình tĩnh lại đi. Bình tĩnh nghe anh nói được không?"

Nhìn vào đôi mắt sâu thẫm chứa đựng đầy sự dịu dàng của Tần Tử Văn, lòng của Phương Tiểu Kiều cuối cùng cũng có thể an được đôi ba phần, cô từ từ thả lỏng bản thân, vẫn là đôi mắt trong sáng như thuở ngày nào cô nhìn anh:"Tử Văn, anh không gớm ghiết em sao?"

Tần Tử Văn cau mày, có phải đây chính là lí do mà cô mãi cũng không đến gặp anh hay chăng?

Cô tự nghĩ bản thân mình dơ bẩn không còn xứng đáng?

Càng nghĩ Tần Tử Văn lại càng thương cho cô gái này. Rõ ràng năm tháng của cô và anh đang rất bình yên, nào ngờ cái gọi là khát khao tình yêu của gia đình đã biến cô trở thành dáng vẻ như ngày hôm nay.

Thật anh cũng không dám nghĩ đến việc mấy tháng nay cô đã phải chịu đựng những gì. Nhưng anh chắc chắn đó chính là những tháng ngày tối tâm nhất của cuộc đời Phương Tiểu Kiều cô.

Tay nhẹ xoa lấy mái tóc có phần hơi thô sơ của cô, anh dịu dàng:"Tiểu Kiều anh chưa bao giờ chê bai em bất kì một điều gì cả. Cho dù bây giờ em có thế nào đi chăng nữa thì đối với Tần Tử Văn anh em vẫn luôn luôn là Phương Tiểu Kiều của ngày xưa, một Phương Tiểu Kiều luôn tràn đầy nhiệt huyết, luôn xinh đẹp vô tư, thánh thiện và trong sáng. Em mãi là những gì đẹp nhất trong lòng anh. Cho nên em đừng suy nghĩ tiêu cực về bản thân mình như thế nữa biết chưa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK