• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Tử Văn đứng lên trước sau đó lại cúi người đỡ người Đường Cảnh Nghi sau:"Nơi này chính là nơi anh đã cầu hôn Tiểu Kiều"

Mặt mày biến sắc, cánh tay Đường Cảnh Nghi run lên dữ dội, cô hất mạnh Tần Tử Văn ra, mắt ngấn lệ cô nhìn anh:"Vậy anh đưa em đến đây làm gì?"

"Kết thúc mọi chuyện"

Một câu nói không đầu không đuôi của Tần Tử Văn đã tác động mạnh mẽ đến tâm trí của Đường Cảnh Nghi. Không biết cô đã nghĩ những gì, có bao nhiêu tình huống giả sử được đặt ra trong đầu cô, chỉ thấy hai mắt cô bắt đầu nheo lại đầy chất vấn, thế giới trong cô dường như cũng sụp đổ trong gan tất, ngón tay run run cô chỉ thẳng vào ngực mình nghiêng đầu:"Với em sao?"

Bật cười thành tiếng Tần Tử Văn bước tới, nhưng Đường Cảnh Nghi lại lùi ra sau:"Đừng đến gần em"

"Nghi Nghi, em lại nghĩ ngốc nghếch cái gì vậy? Nào qua đây" Tần Tử Văn khựng người đứng yên, hướng cánh tay về phía Đường Cảnh Nghi vẫy vẫy. Thấy cô vẫn đứng yên Tần Tử Văn tiếp tục gọi:"Nghi Nghi....Nhanh lên....Lại đây với anh"

Trái tim bị trấn áp bởi những suy nghĩ không thể diễn giải, Đường Cảnh Nghi xoay lưng định bỏ chạy, thì bị Tần Tử Văn chạy đến túm lấy:"Nghi Nghi, anh còn chưa nói xong em đã không còn đủ bình tĩnh để nghe tiếp rồi sao?"

Mặt đã chèm nhem bởi nước mắt Đường Cảnh Nghi thút thít:"Anh tàn nhẫn....Hức hức....Tại sao lại đưa em đến nơi riêng tư của hai người để kết thúc chứ?"

"Không phải người ta thường hay bảo mở đầu ở đâu thì nên kết thúc ở đấy sao?"

Mở đầu ở đâu kết thúc ở đấy?

Chợt hiểu ra được điều gì đấy, Đường Cảnh Nghi đưa tay lên quệt đi số nước mắt nham nhỡ trên khuôn mặt mình, gỡ vòng tay của Tần Tử Văn đang ôm mình ra, cô xoay người đứng đối diện anh:"Anh nói vậy nghĩa là sao?"

Áp sát người Tần Tử Văn hôn nhẹ lên mi mắt của Đường Cảnh Nghi:"Không phải lòng em đã nghĩ ra đáp án rồi sao?"

"Tử Văn..."

"Đi theo anh" Tần Tử Văn nắm lấy tay Đường Cảnh Nghi dắt cô theo phía sau mình.

Vừa bước chân vào căn nhà Đường Cảnh Nghi đã thấy có mấy tên vệ sĩ cao to đứng ở trước cửa, giật mình cô bám lấy cánh tay Tần Tử Văn nhỏ giọng gọi tên:"Tử Văn"

Vỗ nhẹ vào bàn tay Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn xoay đầu nhìn cô:"Là người của anh"

Trấn an tâm trạng Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn tiếp tục hướng về phía trước gật đầu với mấy tên vệ sĩ. Được lệnh, một người xê dịch vị trí của mình mà tiến đến mở cửa.

Nhìn căn nhà được canh gác cẩn thận Đường Cảnh Nghi không hiểu vì sao mà hỏi:"Tử Văn anh giấu thứ gì đó quý giá bên trong hay sao mà cần nhiều người bảo vệ như thế?"

Dắt tay Đường Cảnh Nghi đến một căn phòng khá rộng Tần Tử Văn kéo cô đến phía trước mặt mình, tay giữ chặt lấy hai bã vai cô, thẳng hướng để cô nhìn vào phía trong:"Em nhìn đi"

Hướng mắt qua cửa kính, Đường Cảnh Nghi nhìn thấy bóng lưng của một cô gái, người đó không ai khác chính là Phương Tiểu Kiều. Lập tức xoay người cô nhìn Tần Tử Văn:"Cô ấy....Từ khi nào....?"

Thản nhiên Tần Tử Văn hoàn chỉnh câu hỏi vừa rồi của Đường Cảnh Nghi:"Em muốn hỏi anh đã nhốt cô ta ở đây từ khi nào, đúng không?"

Nhìn thấy Đường Cảnh Nghi khẽ gật đầu.

Tần Tử Văn vòng tay xoa xoa lấy gáy của Đường Cảnh Nghi:"Khi nhận được tiếng hét của em trên xe"

Đường Cảnh Nghi vờ hỏi thêm:"Vậy anh nhốt cô ấy ở đây hơn hai tháng sao? Nhưng khi đó tại sao anh lại chắc là cô ấy làm?"

"Ngoài cô ta ra em còn có kẻ thù nào khác nữa sao?"

"Không có"

"Vậy thì đúng rồi!"

Mi mắt bỗng dưng lại rũ xuống, dường như lòng Đường Cảnh Nghi đang lo lắng điều gì đó cô nhìn anh:"Nhưng Tử Văn, anh sẽ không hối hận với quyết định của mình chứ? Dù sao anh cũng từng yêu cô ấy đến như vậy, không lẽ nói dứt anh liền tuyệt tình đến như thế sao. Nhỡ sau này anh không yêu em nữa anh cũng sẽ....."

Chặn họng Đường Cảnh Nghi bằng một nụ hôn, Tần Tử Văn cau mày không bằng lòng:"Em đừng ăn nói những điều không có khả năng xảy ra đấy nữa. Anh tuyệt đối sẽ không hối hận với quyết định của mình ngày hôm nay, nếu có việc từng khiến anh phải hối hận thì chắc có lẽ là việc anh đã từng từ chối em"

Nước mắt lần nữa lại rời khỏi mi, Đường Cảnh Nghi ôm chầm lấy Tần Tử Văn nức nỡ:"Anh dẻo miệng"

"Vào trong với anh" Tách người Đường Cảnh Nghi ra, lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa, Tần Tử Văn mở nhẹ cánh cửa ra, kéo Đường Cảnh nghi vào cùng bên trong.

Vừa vào Đường Cảnh Nghi đã thấy Phương Tiểu Kiều lao đến mình như một con hổ đói trong tư thế vồ lấy con mồi. Ngay lập tức Tần Tử Văn phản ứng có điều kiện kéo Đường Cảnh Nghi ra phía sau mình, anh chủ động tiến lên phía trước đỡ lực cánh tay của Phương Tiểu Kiều lại, rồi hất mạnh cô ta xuống sàn nhà lớn giọng:"Tiểu Kiều"

Tuy Đường Cảnh Nghi có chút giật mình nhưng rất nhanh chóng cô đã lấy lại tinh thần, cô sợ Tần Tử Văn mất bình tĩnh mà kéo tay anh lại:"Tử Văn, bình tĩnh đi anh, em không sao"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK