Hơi ấm ở lòng ngực Tần Tử Văn phả vào mặt Đường Cảnh Nghi, cô trong giây lát lại tham lam mà cảm nhận, được một lúc, cô đẩy người anh ra:"Anh muốn gì nữa đây?"
Với tay lấy khay cơm, Tần Tử Văn cẩn thận múc một muỗng đưa tới miệng Đường Cảnh Nghi:"Há miệng ra"
"Tôi đã nói không đói rồi, sao anh cứ lằng nhằng mãi thế?" Đường Cảnh Nghi trong vô thức quơ tay đẩy cánh tay Tần Tử Văn ra, muỗng cơm cứ thế tuột ra khỏi tay anh mà rơi vãi ra khắp sàn. Tần Tử Văn cau mày nhìn số cơm dưới sàn, ánh mắt có vẻ tức giận.
Đường Cảnh Nghi nhìn Tần Tử Văn cũng có thể tưởng tượng ra được hình ảnh anh sẽ không kiềm chế được mà nhào tới bóp lấy cằm mình buông lời khó nghe.
Ánh mắt lo sợ, cô nhìn anh.
Nhìn mãi nhìn mãi, thấy Tần Tử Văn vẫn không hề có động thái sẽ dùng bạo lực với mình, cô ngây ngốc ngồi thừ người ra đó.
Tần Tử Văn ngồi một lúc, tự an tĩnh tinh thần, chẳng nói chẳng rằng, anh đứng lên đi thẳng ra cửa.
Đường Cảnh Nghi hướng mắt theo bóng lưng đầy lạnh lẽo của Tần Tử Văn, cau mày khó hiểu.
Vậy là đi rồi sao?
Không nổi giận với cô thật?
Gạt đi suy nghĩ, Đường Cảnh Nghi thoáng nhìn qua chỗ cơm kia, cũng không có ý sẽ ngồi dậy dọn đi, cô nằm lại xuống giường, khép mi.
"Khét"
Cánh cửa phòng mở ra, Tần Tử Văn trên tay cầm một cái muỗng mới và thêm một cốc sữa, anh đi vào đứng nhìn cô:"Ngồi dậy"
Giọng Tần Tử Văn tuy không hung tợn dữ dằn nhưng vẫn đâu đó xen lẫn chút bực nhọc. Anh đi đến ngồi xuống chỗ cũ, đặt cốc sữa lên chỗ khay cơm, tiếp tục hướng mắt lên người cô:"Em còn nằm lì ở đấy thì đừng trách tôi"
Tuy lòng hơi ngạc nhiên với việc Tần Tử Văn vẫn kiên nhẫn quay lại đây, còn không nổi cáu với mình như mọi khi nhưng Đường Cảnh Nghi vẫn không có ý định sẽ nhu thuận anh, cô tròn mắt trợn ngược, bĩu môi, Đường Cảnh Nghi vẫn nằm lì ra đấy, biểu tình mà chống đối.
Tần Tử Văn ngay lập tức dùng sức dễ dàng lật người Đường Cảnh Nghi qua, anh trực tiếp ôm cô ngồi dậy, đặt cô ngồi thẳng lưng lên đùi đối diện mình, anh kéo chiếc chăn quăng sang một bên:"Tự ăn hay để tôi phải dùng miệng bón cho em?"
Anh ép cô?
Đường Cảnh Nghi, cựa quậy hai tay đặt lên ngực anh xiết chặt, cố đẩy người anh ra, nhưng càng đẩy lực tay của Tần Tử Văn càng chặt, đôi mắt anh cười nheo lại dò xét:"Em là đang muốn tôi bón?"
Mắt đảo nhanh, tròn xoe điểm sáng, cô ngước nhìn anh:"Tần Tử Văn, anh mắc cười thật đó. Tôi ăn tôi nhịn liên quan gì đến anh? Sao anh cứ thích làm phiền tôi vậy?"
"Cảnh Nghi, tôi đang rất nghiêm túc nói chuyện với em. Đừng khiến tôi phải cáu"
Một tay nới lỏng, Tần Tử Văn múc lấy muỗng cơm bỏ vào miệng mình, cố định người Đường Cảnh Nghi, để đầu cô hơi ngã về phía sau, môi anh trực tiếp chạm lên đôi môi căng mọng của cô.
Quá bất ngờ, đôi mắt Đường Cảnh Nghi mở to, tay chân co quắp lại, cô xiết lấy lưng Tần Tử Văn, miệng mở ra định la lên, lại bị Tần Tử Văn chớp lấy thời cơ, anh lùa cơm từ miệng mình qua miệng cô, miệng vẫn cắn chặt môi Đường Cảnh Nghi phòng trường hợp cô nhả ra.
Đường Cảnh Nghi bị nghẹn cơm đến sắp không thở nổi, nếu biết anh làm thật thế này cô đã tự mình ăn rồi.
Thật hối hận.
Đường Cảnh Nghi cố dùng lưỡi đảo quanh, cơm chưa được nhai nhuyễn đã bị cô nuốt hết xuống. Tần Tử Văn hài lòng, nhả cánh môi của cô ra cợt nhã:"Muốn nữa không?"
Gượng cười, Đường Cảnh Nghi khẩn trương:"Không cần...bỗng nhiên tôi thấy đói rồi. Tôi tự ăn được"
Tần Tử Văn buông người cô ra, Đường Cảnh Nghi leo xuống khỏi đùi anh, nhích gần lại chỗ khay thức ăn, cô bê lên cố gắng ăn thật nhanh, thật nhanh, vừa ăn cô lại vừa tưởng tượng ra khung cảnh khi nảy, vô tình cơm bị đẩy xuống lại vướng phải xương cá, Đường Cảnh Nghi lập tức ôm lấy cổ họng, ho khan.
Tần Tử Văn cũng nhận ra sự bất thường ở cổ họng Đường Cảnh Nghi, anh lao người tới, ánh mắt gợi lên sự lo lắng, anh gỡ lấy tay cô:"Sao vậy?"
Đường Cảnh Nghi nhăn mày, khó khăn mở lời:"Cổ...họng..."
"Hóc xương cá rồi?"
Đường Cảnh Nghi lia lịa gật đầu, Tần Tử Văn cuống lên nhất thời cũng không biết phải làm sao, anh bê khay cơm đặt sang một bên vuốt lấy lưng cô.
"Em đừng ho nữa, xương cá sẽ hóc sâu hơn đó"
"Ngồi đây chờ tôi một lát. Không được ho. Không được lấy tay móc nó ra. Nhớ chưa?"
Nói rồi Tần Tử Văn đứng lên đi xuống nhà tìm xem có vật gì để gắp xương cá hay không, cuối cùng cũng tìm thấy rồi. Nhưng anh chợt nhớ ra nhỡ xương bị hóc quá sâu thì sao?
Anh lại không có chuyên môn. Nhỡ làm ảnh hưởng đến cổ họng của cô thì sao?
Tần Tử Văn đặt vội số dụng cụ đó xuống, anh chạy nhanh lên phòng.
Thấy Đường Cảnh Nghi vẫn ngoan ngoãn ôm cổ họng ngồi im đó, anh đi đến một lực nhấc bổng người cô lên, thấy rõ ánh mắt ngơ ngác cần được giải thích của cô, anh nhỏ giọng:"Tôi đưa em đến bệnh viện"
Đêm đã khuya, trên đường cao tốc chỉ lác đác vài ba chiếc xe, Tần Tử Văn nhấn mạnh ga phóng thẳng đến bệnh viện, cặm cụi một hồi, cuối cùng người bác sĩ già cũng gắp từ trong cuống họng của Đường Cảnh Nghi ra một mẫu xương cá khá lớn, ông lắc đầu:"Cô bé à, ai giành ăn với cháu sao? Mẫu xương cá to như thế này cũng nuốt xuống được"
Đường Cảnh Nghi nhìn mẫu xương cá đang đặt trên bàn rồi thoáng nhìn qua Tần Tử Văn đầu tóc đang rối bời ngồi bên cạnh mình, rồi lại nhìn sang vị bác sĩ già, mỉm cười:"Có người nhân cơ hội trục lợi thôi ạ"
Mặt mày Tần Tử Văn sa sầm lại. Vô tình lại lọt vào tầm mắt của người bác sĩ già, có lẽ ông đã hiểu được ý tứ trong lời của cô gái trẻ mà hiền từ mỉm cười:"Được rồi, không còn gì đáng ngại nữa. Hai đứa về đi"
Đường Cảnh Nghi đứng lên, nhanh chân chạy ra cửa, cô ghét cái mùi của bệnh viện.
Tần Tử Văn nhìn theo bóng lưng cô bất giác lại mỉm cười, anh nán lại lòng còn chút lo lắng, anh nhìn người bác sĩ già:"Cho con hỏi, cô ấy có cần phải uống thêm thuốc gì không ạ?"
Chớp mắt, người bác sĩ già lắc đầu:"Không cần đâu"
Tần Tử Văn đứng lên, cúi người tỏ lòng biết ơn trước người bác sĩ già, rồi xoay lưng rời khỏi phòng khám, mắt hướng khắp nơi, anh tìm hình bóng của Đường Cảnh Nghi nhưng mãi không thấy, đoán cô chắc đã ra xe.
Có điểm đến xác định Tần Tử Văn đi thẳng, ra đến nơi anh đúng là đã thấy Đường Cảnh Nghi ngồi sẵn ở ghế lái phụ, anh vòng qua bên kia, mở cửa ghế lái ngồi vào trong, thấy cô vẫn chưa thắt dây an toàn, anh chồm tới:"Lần sau không được ăn cá nữa, nhớ chưa?"
Danh Sách Chương: