• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Tử Văn ngồi đó vẫn rất tự nhiên, thong dong mà chỉnh lại quần áo trên người của Đường Cảnh Nghi.

Sau khi viết xong đơn thuốc, nam bác sĩ quay trở lại giường bệnh vẫn còn thấy Tần Tử Văn ngồi đó ôm ôm ấp ấp Đường Cảnh Nghi trong lòng, liền khó chịu trong lòng mà cau mày. Ở đây là bệnh viện còn là phòng khám riêng của cậu ta, người ở ngoài vào còn ngang nhiên thể hiện tình cảm lố lăng như thế? Việc vợ chồng muốn gì không phải cứ ở nhà đóng cửa bày tỏ với nhau là được sao? Đúng là chập dây thần kinh xấu hổ. Vẻ mặt không được vui cậu ta đưa thẳng tờ giấy trong tay đến trước mặt Tần Tử Văn cọc cằn mở miệng:"Đơn thuốc"

Ngẩng đầu, Tần Tử Văn lườm nam bác sĩ một cái rõ sắc, tay giật lấy đơn thuốc, nhanh chân anh đứng dậy bế Đường Cảnh Nghi một mạch rời đi.

Đến quầy lấy thuốc, Tần Tử Văn đặt Đường Cảnh Nghi xuống ghế, ngồi xổm dưới đất, tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Đường Cảnh Nghi, ngước lên anh nhìn cô:"Nghi Nghi ngồi ở đây đợi anh một lát, anh đi lấy thuốc"

Mi mắt khẽ chớp đầu gật nhẹ, Đường Cảnh Nghi nhìn anh mỉm cười, Tần Tử Văn từ từ đứng lên tay dần buông bàn tay của Đường Cảnh Nghi ra, nhưng phút cuối cánh tay lại bị Dường Cảnh Nghi níu kéo, đôi mắt trong veo cô nhìn anh làm nũng. Trái tim lại tan chảy, chạm nhẹ lòng bàn tay còn lại lên đỉnh đầu của Đường Cảnh Nghi xoa xoa, Tần Tử Văn dịu dàng mỉm cười:"Ngoan nào"

Miễn cưỡng Đường Cảnh Nghi buông tay Tần Tử Văn ra để anh đi lấy thuốc.

Sau khi Tần Tử Văn lấy thuốc xong quay lại liền nhìn thấy Đường Cảnh Nghi đang nói nói cười cười trông rất vui vẻ với một thằng bé miệng vẫn đang còn hôi sữa thì cau mày, xiết chặt bịch thuốc trong tay Tần Tử Văn đi đến dùng lực kéo thằng bé ra khỏi cái ghế rồi ngồi xuống đúng tại vị trí của thằng bé đó, vòng tay qua vai Đường Cảnh Nghi anh nhìn thằng bé đang đứng trước mặt mình, ngũ quan lạnh tanh cằm hơi hếch lên, giọng điệu dọa người:"Cha mẹ nhóc đâu mà đi lung tung thế này? Lại còn ở đây chọc ghẹo vợ của ông đây!"

Đường Cảnh Nghi thấy thằng bé tái xanh cả mặt liền hất cánh tay Tần Tử Văn ra khỏi người mình, tay kéo thằng bé lại gần mình, véo yêu vào một bên má bầu bĩnh của thằng bé nhẹ giọng mỉm cười:"Đừng sợ, anh này chỉ đùa chút thôi, nào ngồi lên đây với chị" Đường Cảnh Nghi đưa tay đập đập vào cái ghế trống còn lại bên cạnh mình.

Tần Tử Văn thấy thế liền uất ức trong lòng, cô quan tâm thằng bé này đến vậy sao? Tại sao chồng mình ngồi bên cạnh cô không thử quan tâm anh xíu, mặt mày cau có Tần Tử Văn nhìn xung quanh một lượt:"Nghi Nghi về thôi"

Tần Tử Văn vừa đứng lên vòng tay ôm lấy Đường Cảnh Nghi định rời đi, thì đã bị cô lườm lườm cự tuyệt mà đẩy ra lần nữa:"Tử Văn, chờ bà thằng bé quay lại rồi hẳn đi"

"Tại sao anh phải chờ?" Tần Tử Văn liếc đểu thằng bé vẫn đang chăm chăm nhìn mình một cái, ngay lập tức thằng bé rụt đầu ôm lấy cánh tay của Đường Cảnh Nghi, mím chặt môi Tần Tử Văn thốt ra từng chữ một:"Này nhóc thả tay vợ của ông đây ra nhanh lên"

Tay che chở cho thằng bé Đường Cảnh Nghi phía sau mình, cô nắm lấy cánh tay của Tần Tử Văn lắc lắc:"Tử Văn....Anh đừng dọa thằng bé nữa nó là trẻ con nó có biết gì đâu.....Hơn nữa em đã hứa sẽ trông thằng bé giúp bà nó một lát rồi.....Anh chịu khó một lát đi, nha!"

"Đó là em hứa không phải anh. Nào nhanh lên về thôi" Ngay lập tức phủ lời của Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn cúi người khẽ nhẹ vào cánh tay đang ôm vợ mình của thằng bé kia một cái:"Thả ra"

Vừa lúc đó bà của thằng bé từ xa xa đang khập khiểng bước đến, bà cụ đi đến kéo thằng bé ra khỏi Đường Cảnh Nghi, người liên tục cúi xuống:"Làm phiền cô cậu rồi, thằng cháu này của tôi nó quậy quá"

Nhìn bà cụ đã già nua, da dẻ đã đầy nếp nhăn, có lẽ cả cuộc đời của bà ta chính là khắc khổ, Tần Tử Văn đứng thẳng người, Đường Cảnh Nghi nhìn qua Tần Tử Văn rồi cũng lập tức đứng lên đỡ lấy cánh tay của bà cụ tươi cười:"Không có đâu bà, thằng bé ngoan lắm, bà lấy thuốc xong rồi sao?"

Vỗ nhẹ vào bàn tay của Đường Cảnh Nghi, bà cụ nở một nụ cười hiền từ:"Xong rồi, xong rồi....Cảm ơn cô đã trông thằng bé giúp tôi, nhà có hơi xa chắc là bà cháu tôi xin phép về trước"

"Nhà bà ở đâu, bà đi về bằng gì? Hay là con bắt xe cho bà nha" Đường Cảnh Nghi nghe bà cụ nói về nhà lòng không khỏi lo ngại sợ rằng hai bà cháu đi đường sẽ không an toàn, bà thì cũng có tuổi đứa bé này lại còn rất nhỏ, nên đã ngõ ý muốn giúp đỡ. Nhưng rồi bà cụ lại từ chối:"Cảm ơn cô nhưng không cần đâu, nhà tôi ở tận ngoại thành đi xe tốn kém lắm, bà cháu tôi ngồi tàu điện ngầm về là được rồi"

Nghe xong trong lòng bỗng dưng có chút xót xa, có lẽ Đường Cảnh Nghi đã ý thức được gì đó về hoàn cảnh của hai bà cháu, cô quay sang Tần Tử Văn:"Hay là anh bảo Vệ An đưa hai bà cháu về đi, bà lớn tuổi thế này, nơi ở quá xa ngồi tàu điện ngầm lại đông đúc chen lấn, em sợ....."

Tần Tử Văn cũng chẳng nói gì anh liền gật đầu.

Đường Cảnh Nghi liền vui vẻ nhìn sang hai bà cháu:"Bà với bé ngồi xe của trợ lí anh ấy về nhé, sẽ không tốn kém đâu ạ"

"Thôi thôi cô cứ để bà cháu tôi ngồi tàu về là được, chứ như thế thì lại phiền mọi người quá" Bà cụ lần nữa từ chối mà nhìn sang Tần Tử Văn và Đường Cảnh Nghi.

"Không có đâu bà, trợ lí anh ấy cũng có chút việc cần ra ngoại thành tiện đường thôi ạ" Vừa nói Đường Cảnh Nghi vừa nhìn sang Tần Tử Văn ra hiệu muốn anh phải gật đầu tán đồng với lời nói của mình để xác thực cho bà cụ.

Tần Tử Văn đứng bên cạnh cũng rất hợp tác với Đường Cảnh Nghi mà gật đầu.

Tuy ban đầu có chút khó xử, nhưng rồi bà cụ cũng liền vui vẻ:"Thế thì tốt quá, cảm ơn cô cậu rất nhiều....Cô cậu đúng là người tốt.....Rất đẹp.....Xứng đôi....Đúng là rất xứng đôi"

"Nào con dìu bà ra xe" Môi khẽ cười Đường Cảnh Nghi đi đến vươn tay định đỡ người bà cụ thì bị Tần Tử Văn chặn lại:"Để anh, em bị thương rồi...."

Đường Cảnh Nghi nhìn anh mỉm cười mà lùi ra một bên, tay nắm lấy bàn tay nhỏ của thằng bé kia:"Đi nào"

Vệ An sau khi nhận được điện thoại của Tần Tử Văn thì liền đi lấy xe đến trước sảnh chở hai bà cháu, sau khi đỡ hai bà cháu lên xe, Tần Tử Văn còn đưa cho Vệ An một số tiền dặn dò gì đó rồi mới để cậu ta đưa hai bà cháu về nhà.

Đường Cảnh Nghi sau khi nhìn chiếc xe khuất dần khuất dần thì quay sang ôm Tần Tử Văn:"Cảm ơn anh"

Tần Tử Văn cau mày khó hiểu, đỡ lấy người Đường Cảnh Nghi ra, anh xoa xoa tấm lưng cô:"Sao lại cảm ơn anh"

"Cảm ơn vì anh đã đồng ý giúp hai bà cháu"

"Chỉ cần em muốn việc gì anh cũng có thể làm vì em" Nói rồi Tần Tử Văn ôm Đường Cảnh Nghi vào lòng tay sờ sờ gáy của cô:"Về thôi"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK