Xéo sắc liếc Tần Tử Văn cảnh cáo, bà Tần dịu dàng nhìn sang Đường Cảnh Nghi, nắm lấy đôi bàn tay cô:"Nghi Nghi, về nhà chính ta chăm sóc cho con. Một ngày nó còn chưa biết trân trọng con thì con vẫn còn mãi khổ. Nếu một thời gian nữa nó không thay đổi, ta cưới chồng mới cho con là được. Chẳng việc gì phải chịu đựng nó cả"
Tức muốn nổ đom đóm mắt, Tần Tử Văn thật không hiểu ai mới là con do bà sinh ra nữa? Có ai lại đòi lấy chồng mới cho con dâu trong khi con trai mình vẫn còn sống sờ sờ ở đây không?
Nhưng tức thì cũng chỉ tức thế thôi, căn bản Tần Tử Văn không dám đụng đến mẹ mình, anh chỉ có thể đứng một bên gườm gườm tỏ vẻ không hài lòng.
Tự cảm thấy việc lung lay được quyết định của mẹ mình là không thể, Tần Tử Văn liền chuyển hướng sang chỗ Đường Cảnh Nghi, anh cầm chiếc điện thoại lên lắc lắc, rộ rõ nụ cười nham hiểm.
Đường Cảnh Nghi nhìn thấy được và cũng đoán được ý của Tần Tử Văn muốn nói là gì, cô không có quyền để lựa chọn nữa rồi. Đôi mắt mung lung vô định bỗng nhiên được định hình long lanh tròn xoe, Đường Cảnh Nghi xoay người cười với bà Tần:"Mẹ, không cần phải phiền phức thế đâu. Con ở biệt thự với anh ấy là được rồi. Anh ấy đối xử với con...rất tốt, mẹ đừng lo"
Bà Tần chua xót nhìn đứa trẻ ngốc này, đã là lúc nào rồi mà còn bao che cho nó, sự bao dung của cô đúng là khiến cho người khác phải đau lòng.
Trước nay bà Tần vẫn rất luôn hài lòng về cô vì từ rất lâu rồi trong mắt bà cô luôn là một đứa trẻ hết sức ngoan ngoãn, hiền lành, lại vô tư trong sáng, hơn hết là đứa trẻ này yêu con trai bà bằng cả sự chân thành, nhưng tiếc thay thằng con trai quý tử của bà giờ đây không còn thấy điều đó nữa rồi.
Bà Tần lắc đầu thở dài, có lẽ bà đã sai khi gật đầu đồng ý tác hợp cho cuộc hôn nhân này, tâm tư của đứa trẻ này có lẽ không nên lãng phí ở chỗ con trai bà vì nó chẳng đáng.
Bà Tần đưa tay vuốt vuốt mái tóc của Đường Cảnh Nghi:"Nghi Nghi, con không cần phải nói đỡ cho nó. Về nhà chính ở với cha mẹ, trước khi nó biết lỗi sai của nó nằm ở đâu, mẹ không thể nào yên tâm để con ở với nó được"
Thật ra nếu được Đường Cảnh Nghi cũng rất muốn tránh mặt Tần Tử Văn để yên tĩnh một thời gian, nhưng mà điều đó lại không được anh chấp thuận thì phải làm sao?
Cô dè dặt nhìn sang Tần Tử Văn đang đứng phía sau cha mẹ Tần, ánh mắt vẫn cương nghị như thế đến một chút dao động cũng không có thì cô nào dám trái lệnh chứ:"Cha mẹ, con cảm ơn hai người đã quan tâm con nhiều như thế, nhưng con là vợ của anh ấy, cuộc hôn nhân này là do con tự nguyện chọn, có vui có sướng có khổ có đau thì đó cũng là con đường con buộc phải tự mình bước đi. Trốn tránh không phải là cách giải quyết lâu dài. Tụi con lớn rồi, cũng biết tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình cha mẹ đừng quá lo lắng ạ"
Ông bà Tần cuối cùng cũng chỉ biết cười trừ lắc đầu đầy bất lực, có lẽ những đứa trẻ ngày nào đã lớn thật rồi.
Ông Tần đứng nhìn vợ mình với con dâu một lúc sau đó xoay người nhìn Tần Tử Văn đang cong môi phía sau vợ mình:"Tử Văn, theo ta ra ngoài một lát"
Nói rồi, ông Tần quay gót rời đi, Tần Tử Văn cũng nối gót phía sau, hai mẹ con Đường Cảnh Nghi cũng tò mò nhìn theo bóng lưng của họ đến khi khuất bóng.
Ở một góc hành lang của bệnh viện, ông Tần đối diện với Tần Tử Văn, cũng chẳng lớn tiếng hay khó chịu, ông ôn tồn nhìn anh.
"Tử Văn, từ khi còn nhỏ con luôn là niềm tự hào của cha mẹ, chưa bao giờ cha mẹ phải nhắc nhở con một điều gì cả, cha biết gần đây con thay đổi không ít"
"Nhưng cha sẽ không đánh giá sự thay đổi đó của con, vì cha biết cảm xúc trong con người là thứ gì đó rất khó nói"
"Nhưng mà Tử Văn à, dù muốn dù không con cũng đã gật đầu đồng ý cưới con bé rồi, cha nghĩ con cũng đủ lớn để hiểu rằng trách nhiệm mà một người chồng phải gánh vác là gì"
"Con làm sao cho đáng mặt một thằng đàn ông thì làm, đừng khiến cho người phụ nữ của mình phải khổ. Vợ chồng sống với nhau không nhất thiết phải yêu nhau"
"Tình yêu ấy mà một năm, hai năm, năm năm, mười năm...rồi cũng sẽ nhạt dần đi, thứ còn lại giữa vợ chồng chỉ có tình nghĩa mà thôi"
"Nghi Nghi, đối với con có thể không phải là tình yêu, nhưng cha chắn chắn nó sẽ là một mảnh ghép hoàn hảo nhất từ vị trí của một người vợ"
"Năm tháng cuồng nhiệt rồi cũng phải khép lại để nhường chỗ cho sự bình lặng của một tổ ấm mà thôi"
"Con còn quá trẻ để biết cách trân trọng một thứ gì đó ở hiện tại. Nếu đến cuối cùng nếu con vẫn không thể chấp nhận con bé thì hãy buông tay, đừng vì sự thù hận nhỏ nhen trong mình mà bẻ gãy đôi cánh của con bé. Nó cũng cần được yêu như bao người"
Cả mẹ ck và ba ck đều rất tuyệt vời. Nhất là mấy câu baba dạy con trai, rất chí lí và sâu sắc
Danh Sách Chương: