• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tử Văn không nhịn được nữa, liền đưa tay bóp chặt lấy cằm Đường Cảnh Nghi ghì giọng:"Em tự mình mở miệng nói. Hay là muốn tôi cắt lưỡi em hả, Đường Cảnh Nghi?"

Ánh mắt tối sầm lại chau mày nhìn Đường Cảnh Nghi vẫn một mực ngoan cố, tay dùng thêm lực rút cạn ý chí chống đối trong cô:"Sự im lặng nhất thời của em đổi lại mấy mươi năm cố gắng của Triệu gia chắc đáng mà đúng không?"

Đôi mắt mở to lòng đầy căm phẫn, Đường Cảnh Nghi nắn nót từng chữ:"Tử Văn, anh không thể cho tôi một chút yên tĩnh được sao? Sở thích của anh cũng kì quái thật đó, trong miệng lúc nào cũng buông lời uy hiếp người khác anh không thấy chán à?"

"Không phải vì em một mực khăng khăng muốn bảo vệ thằng đó hay sao?"

Một câu anh nhắc đến Triệu Minh, hai câu cũng nhắc đến Triệu Minh, Tần Tử Văn anh muốn nói điều gì chứ? Anh vốn dĩ không yêu cô, người anh yêu là Phương Tiểu Kiều, thì giờ ở đây trước mặt cô anh dở thói kìm kẹp, ghen tuông gì chứ? Đầu óc anh không lẽ có vấn đề thật à?

Ánh mắt muôn phần loạn Đường Cảnh Nghi khép chặt:"Tử Văn, tôi mệt rồi. Để hôm khác chúng ta nói chuyện này sau đi"

Nhìn thấy bộ dạng bất cần của Đường Cảnh Nghi cô thế này, Tần Tử Văn anh cảm thấy vô cùng chán ghét. Hất mạnh cằm Đường Cảnh Nghi ra, sau đó cô chỉ nhìn thấy anh cầm lấy chiếc điện thoại lên bấm một dòng số đặt lên vành tai, hạ lệnh:"Vệ An, chuẩn bị cho tôi một số giấy tờ liên quan đến việc làm ăn của Triệu gia..."

Một lần nữa Tần Tử Văn lại nhắc đến Triệu gia, nhưng lần này khác với những lần trước là anh không hề nói suông nữa.

Đôi môi Đường Cảnh Nghi run rẫy, sắc mặt tái nhợt, chưa để Tần Tử Văn dứt lời cô đã chòm người giành lấy điện thoại từ tay anh, loạn xạ nhấn nút tắt.

Mang theo vẻ cầu khẩn, đôi mắt đỏ hoe lệ lưng tròng, giọng điệu yếu ớt, Đường Cảnh Nghi nắm lấy cánh tay anh:"Tử Văn, tha cho Triệu gia đi"

Lòng nhẹ hẳn, trên môi Tần Tử Văn treo ý cười, ánh mắt mang theo tia dịu dàng, anh nhìn cô:"Em còn làm mình làm mẩy lạnh nhạt ngó lơ tôi nữa không?"

Đường Cảnh Nghi vội lắc đầu:"Không lạnh nhạt, không ngó lơ nữa"

Đầu gật gật, Tần Tử Văn tiếp lời:"Còn dám ở trước mặt tôi bảo vệ thằng đó nữa không?"

Lần nữa Đường Cảnh Nghi lại lắc đầu, đôi môi khó khăn thành hình:"Không dám nữa"

Tần Tử Văn cúi người đối diện mặt Đường Cảnh Nghi, tay dịu dàng sờ lấy đuôi mắt của cô, cắt ngang đi dòng lệ mãi còn đang tham lam chảy dài trên gò má kia.

"Tốt"

"Hôm nay nể tình em còn chưa được khỏe nên tôi bỏ qua. Nhưng hãy nhớ lấy kể từ ngày hôm nay tôi nói một là một, hai là hai. Lần sau mà em còn dám thái độ với tôi lần nào nữa. Thì em chờ ngày nhặt xác thằng đó đi"

"Rõ chưa?"

Đường Cảnh Nghi hệt như một đứa bé vừa phạm lỗi, mắt mũi chèm nhem gật đầu lia lịa, lòng Tần Tử Văn bỗng nhiên lại dao động, có lẽ là lâu lắm rồi anh mới có lại cảm giác này đối với cô.

Nhìn vào chậu nước ấm lúc sớm được Chu quản gia đặt trên bàn, Tần Tử Văn đi đến cầm lấy chếc khăn nhúng vào, sau đó vắt khô rồi đi đến đứng trước mặt Đường Cảnh Nghi.

Đường Cảnh Nghi bỗng nhiên lạnh cả sống lưng rùng mình, đầu óc lại không ngừng suy nghĩ lung tung, cô sợ anh lại tiếp tục dở trò, khó khăn mà lúi về phía sau nhằm giữ khoảng cách an toàn với anh.

Tần Tử Văn chau mày:"Ngồi im"

Lời của Tần Tử Văn đã thành câu, Đường Cảnh Nghi ngoan ngoãn không dám nhích thêm dù chỉ một chút thôi, cô cắn lấy cánh môi mình xoa dịu tâm trí, ánh mắt trong veo sợ hãi cô nhìn anh.

Tần Tử Văn, tiến tới đỡ lấy sau gáy Đường Cảnh Cảnh Nghi, dùng khăn nhẹ nhàng lau mặt cho cô.

Vừa đúng lúc cánh cửa phòng bệnh cũng được mở toang ra, thu hút ánh nhìn của cả hai.

Là ông Tần cùng bà Tần.

Vừa mới vào tới cửa Tần Tử Văn đã thấy nét mặt của mẹ mình không giống thường ngày cho lắm, có lẽ là đang tức giận.

Đúng như suy nghĩ, bà Tần hừng hực khí thế đi đến chỗ Tần Tử Văn hất mạnh anh ra khỏi người Đường Cảnh Nghi lớn giọng.

"Tần Tử Văn, ta chỉ bảo con về Đường gia ăn bữa cơm lại mặt thôi. Mà con xem con đã làm ra bao nhiêu chuyện rồi?"

"Từ khi nào con trở nên suy tồi đạo đức như thế hả? Con về tự mình đóng cửa tịnh tâm mà sám hối đi, khi nào nghĩ thông rồi thì hẳn đến nhà chính tìm con bé"

Mẹ anh nói như vậy là sao? Không lẽ bà định đưa Đường Cảnh Nghi về nhà chính à?

Tần Tử Văn anh có chết cũng không chấp nhận chuyện này, cô là vợ của anh nhất định phải ở cùng anh:"Mẹ...cô ấy là vợ con"

Bà Tần bỗng nhiên bật cười, Tần Tử Văn ơi là Tần Tử Văn, anh chui ra từ trong bụng bà, anh thế nào bà còn không rõ sao?

"Vợ con?"

"Tử Văn, con nói chuyện mà không biết ngượng miệng sao? Nếu con thật sự xem con bé là vợ thì ngày hôm nay nó đã không phải nằm đây rồi?"

"Con không qua mắt được ta đâu. Những chuyện con làm, con đừng tưởng ta không biết gì. Trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, con liệu mà cân nhắc kĩ đi. Đừng để đến lúc mất đi rồi mới thấy hối hận"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK