• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Cảnh Nghi nghiêng đầu cười nhạt:"Tần Tử Văn, anh lại bắt đầu nói dối em?"

Thấy Đường Cảnh Nghi dường như đã bắt đầu không tin tưởng mình, Tần Tử Văn khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, vươn tay anh xoa xoa hai bên má cô, điệu bộ có vẻ cũng rất chân thành:"Không có. Nghi Nghi em thật sự hiểu lầm rồi....Là công việc ở phía bên đối tác, lịch trình có chút thay đổi gấp, nên nhân viên không kịp nắm bắt. Em....Không tin anh sao?"

Ánh mắt trong veo Đường Cảnh Nghi vốn rất hi vọng nhưng rồi sự hi vọng đó của cô cuối cùng cũng sụp đổ, cô nhìn anh:"Tử Văn, thay vì anh hỏi em có tin em không thì anh hãy trực tiếp làm những việc mà khiến cho em có thể tin tưởng anh đi"

Tần Tử Văn anh xem ra cũng thật coi nhẹ cảm xúc của Đường Cảnh Nghi cô quá rồi đó. Từ nảy đến giờ cô chỉ vờ thử anh một chút thôi, nào ngờ anh lại như thế, anh khiến cho cô thật thất vọng. Nếu khi nảy không có ai đó tốt bụng gửi cho cô vài ba tấm ảnh chắc rằng bây giờ cô vẫn sẽ ngu ngốc mà tin mấy lời của anh thật rồi.

Nhưng mà bây giờ chỉ cần anh thành thật, cô sẵn sàng bỏ qua tất cả, cô nhất định sẽ không truy cứu nữa.

Anh nói với cô đi mà!

Nói với cô rằng người Tần Tử Văn anh yêu chỉ có mình Đường Cảnh Nghi cô. Còn người con gái kia chỉ là nhất thời anh thấy thương hại mà thôi.

Nói đi mà!

Nhìn vào đôi mắt trong veo sâu thẫm dường như lại chứa đựng toàn là bi thương, Tần Tử Văn lòng cay cay khó xử. Anh thật cũng chẳng muốn giấu giếm cô để làm gì đâu, nhưng nói ra rồi anh lại sợ tình cảm của cả hai xảy ra vết nứt, một phần nữa nếu anh nói ra thì Phương Tiểu Kiều phải làm sao đây?

Anh chỉ xin cô một chút thời gian thôi, cho anh một chút thời gian khi mọi việc được giải quyết ổn thỏa. Anh sẽ mãi mãi là chồng của Đường Cảnh Nghi cô, cô sẽ mãi mãi là người Tần Tử Văn anh yêu nhất, cả hai sẽ mãi mãi ở bên nhau. Như thế không phải tốt hơn sao?

Tuy Tần Tử Văn không biết Đường Cảnh Nghi đã biết những gì. Nhưng với tính cách của Đường Cảnh Nghi một khi đã nói ra được những lời này thì chắc chắc không phải là không biết gì.

Dẫu biết là thế, nhưng rồi Tần Tử Văn anh cũng chẳng dám mở miệng ra mà hứa với cô điều gì cả, anh không muốn tình cảm của bản thân mình và Đường Cảnh Nghi phải chia đôi, nhưng lại cũng chẳng thể bỏ mặt Phương Tiểu Kiều, huống hồ gì giờ cô ấy lại có dấu hiệu của việc chướng ngại tâm lí.

Cuối cùng anh chỉ mong Đường Cảnh Nghi cô hiểu cho anh một lần duy nhất này mà thôi:"Nghi Nghi, anh yêu em là thật, từ lúc xác định rõ tình cảm của mình anh chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ phản bội em cả. Nhưng có một số chuyện không phải cứ nhất thiết vì yêu mà ta làm cho nhau, em hiểu không?"

Lòng đầy giễu cợt, Đường Cảnh Nghi chăm chăm vào ánh mắt của Tần Tử Văn:"Tử Văn xin lỗi, em không cao thượng như anh nghĩ"

Đẩy mạnh người Tần Tử Văn sang một bên, Đường Cảnh Nghi ôm theo chiếc gối quay trở về căn phòng trước kia của mình. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Đường Cảnh Nghi lại òa lên khóc, chân bủn rủn cả người cô trượt dọc xuống cánh cửa, tay bấu chặt vào chiếc gối ngăn cho bản thân mình làm loạn.

Việc anh quan tâm một người con gái khác rõ ràng nó không đau bằng việc anh lại vì che giấu cho người con gái đó mà nói dối cô.

Trong mắt anh cô ích kỉ như vậy sao?

Cô không xứng để cùng anh anh gánh vác sao? Tại sao việc gì anh cũng tự mình quyết định? Tại sao việc gì cô cũng là người cuối cùng được biết? Hay vốn dĩ anh chẳng coi trọng cô?

Đường Cảnh Nghi càng nghĩ tâm càng loạn, liên tục cô dùng móng tay bấu chặt vào da thịt mình đến xây xước, nhưng nỗi đau này chẳng là gì so với nỗi đau trong tim cô cả. Nó chẳng giúp ích gì cho cô cả.

Cô hận bản thân mình yếu đuối không thể ở trước mặt Tần Tử Văn anh mà làm loạn, cô muốn đứng trước mặt anh mà mắng anh thật nhiều, cô muốn moi trái tim của anh ra xem trong đó chưa bao nhiêu yêu thương mà anh lại đem đi san sẻ hết người này đến người khác. Cô hận bản thân mình ngu ngốc đã yêu anh nhiều đến như thế. Hận bản thân đã vì anh mà để trái tim suy tàn đến mức không thể cứu vãn. Cô hận cái tình yêu chó má mà anh đã dành cho cô.

Đến cuối cùng tạm bợ vẫn cứ là tạm bợ. Thứ buộc phải trả dù có muốn giữ cũng chẳng thể giữ nổi.

Cô mệt rồi!

Thật sự rất mệt!

Nếu có thể quay trở lại lúc đầu, cô thà chọn cách không yêu anh!

Thanh xuân của cô, trái tim của cô đều bị anh lần lượt bóp nát!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK