"Thật sự không ghen sao?" Tần Tử Văn chọc lét vào eo của Đường Cảnh Nghi hỏi lại lần nữa, môi cười Đường Cảnh Nghi vẫn kiên quyết lắc đầu:"Không ghen mà"
"Nói lại lần nữa anh nghe xem nào" Tay bức người Tần Tử Văn giữ chặt cái miệng nhỏ của Đường Cảnh Nghi đến một lời cũng không cho cô tiếp tục mở miệng. Anh cúi đầu áp sát khuôn mặt cô cười khiêu khích:"Không nói được nữa phải không?" Thấy Đường Cảnh Nghi ú ớ gật gật đầu Tần Tử Văn đắc ý, vờ đưa ra kế sách:"Nếu em chịu thừa nhận mình ghen có thể anh sẽ suy nghĩ lại mà tha cho em"
Hai mắt híp lại đánh lạc hướng Tần Tử Văn, nhân lúc tay anh nới lỏng Đường Cảnh Nghi há miệng cắn mạnh vào bàn tay anh một cái, miệng được trả tự do Đường Cảnh Nghi trượt xuống khỏi người Tần Tử Văn chân đứng xuống sàn hí ha hí hửng đắt ý cười:"Không ghen"
Tần Tử Văn bị cắn liền ôm lấy bàn tay mình đau đớn, ngước nhìn Đường Cảnh Nghi, anh cau mày:"Em là cẩu sao? Cắn đau như thế!"
"Không phải khi nảy anh cũng cắn ngực của em đấy sao? Vậy anh cũng là cẩu à?"
"Nghi Nghi...." Đang nói bỗng nhiên Tần Tử Văn hụt hơi, anh gục đầu hai mắt đỏ hoe như sắp khóc đến nơi, giọng thỏ thẻ:".....Đau....Đau quá...."
Đường Cảnh Nghi cứ tưởng là thật, lòng lo lắng cô liền ngồi xuống, tay nắm lấy bàn tay của Tần Tử Văn nâng lên, cúi đầu thổi thổi:"Có sao không?" Ngẩn đầu lên Đường Cảnh Nghi liền bắt gặp nụ cười của Tần Tử Văn đến một chút đau đớn cũng không có. Biết mình bị lừa cô bóp mạnh vào chỗ vết thương của Tần Tử Văn lườm anh một cái đầy khó chịu:"Vui lắm sao còn cười?" Nói rồi Đường Cảnh Nghi lườm Tần Tử Văn thêm cái nữa rồi đứng phắt dậy.
Thấy cô thật sự giận, Tần Tử Văn liền với tới nắm lấy cổ tay cô khóa chặt:"Ây ây vợ....Em đừng giận, anh đùa xíu thôi mà. Không phải em nói đói sao, anh gọi đồ ăn cho em"
"No rồi" Bĩu môi Đường Cảnh Nghi giãy nảy cánh tay đang bị giữ lấy của mình.
Danh Sách Chương: