• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tử Văn, anh không yêu em!"

Sau lời của Đường Cảnh Nghi không hề xuất hiện một Tần Tử Văn nhiễu loạn tâm trí mà thay vào đó là một Tần Tử Văn hết sức điềm đạm, điềm đạm hơn bao giờ hết, anh nhẹ nhàng buông chiếc cằm của cô ra.

Một khắc sau, đôi môi bạc liền phủ lấy cánh môi anh đào đỏ mọng của Đường Cảnh Nghi, vì quá bất ngờ cô chỉ cứng đơ mà ngồi đó, không khó chịu từ chối cũng chẳng phấn khởi đoán tiếp.

Được đôi ba cái chạm như chuồn chuồn lướt sóng, Tần Tử Văn nhả cánh môi Đường Cảnh Nghi ra.

Anh cúi thấp người đối diện Đường Cảnh Nghi, đôi mắt thăm sâu khó dò, cánh môi nhếch lên Tần Tử Văn giọng điệu nữa thật nữa đùa: "Đường Cảnh Nghi, đúng là tôi không yêu em. Nhưng tôi muốn thân thể em. Có được thân thể của em rồi, tôi xem em lấy gì để dụ dỗ đàn ông"

Đường Cảnh Nghi nghe được liền giật nảy mình hoảng lên. Anh nói vậy là có ý gì?

Không nhẽ....?

Đường Cảnh Nghi thụt lùi ra sau, dáng vẻ muôn phần sợ hãi nhìn chăm chăm vào ánh mắt có phần hơi lệch lạc của Tần Tử Văn.

"Đường Cảnh Nghi, không phải ai cũng nói em yêu tôi lắm sao? Bây giờ lại bày ra dáng vẻ như vậy là sao?" Vừa nói chân Tần Tử Văn vừa bước tới áp sát người Đường Cảnh Nghi nhanh như một tia chớ túm lấy hai cổ tay cô, ghì chặt cô xuống giường.

Nơi khóe mắt, những giọt nước trong veo mang theo sự sỉ vả mà rơi xuống. Đường Cảnh Nghi liên tục lắc đầu.

Tần Tử Văn cố định khuôn mặt Đường Cảnh Nghi, thì thầm vào ta cô.

"Đừng khóc"

"Em xem tôi còn chưa làm gì em mà"

Rời khỏi tai Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn đưa tay, nghiêng đầu chậm rãi lau đi nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, tiếp tục cợt nhã trong lời nói còn mang theo vẻ khinh bỉ:"Em tỏ ra thanh cao làm gì chứ? Em cưới tôi không phải vì muốn leo lên giường của tôi sao? Tôi toại nguyên cho em, còn không thích?"

Thích?

Nực cười.

Cô yêu anh, đúng, cô không phủ nhận, nhưng cô chưa bao giờ mang theo ý nghĩ muốn trèo lên giường mà cưới anh cả. Cô chỉ mang một trái tim chứa đầy sự yêu thương và lòng chân thành để đến bên anh mà thôi. Cô muốn được giải thích cho sự trong sạch của mình, nhưng rồi lại thôi, vì cô biết có nói anh cũng chẳng tin.

Đường Cảnh Nghi nhân cơ hội cánh tay Tần Tử Văn đang nới lỏng mà dùng chút sức lực yếu ớt của mình hất mạnh cánh tay của anh ra khỏi khuôn mặt mình, ánh mắt muôn phần uất ức:"Tử Văn, anh định trả thù em bằng cách này sao?"

Đáy mắt Tần Tử Văn hiện lên một tia căm phẫn, không quá lạnh mà đủ để người đối diện rét run: "Không! Đường Cảnh Nghi em đoán sai rồi"

"Không yêu em, đã là một cách trả thù tàn nhẫn nhất mà tôi dành cho em rồi"

"Chỉ là...."

"Không phải em đã là vợ của tôi rồi sao? Ít nhất cũng nên làm tròn trách nhiệm của một người vợ chứ? Nếu em không làm được thì tại sao bắt tôi phải làm?"

"Tử Văn, xin anh"

"Thả em ra đi, em không cần anh thực hiện trách nhiệm hay bổn phận gì đó trong lúc này đâu"

Trước sự cầu khẩn van xin của Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn lại thấy thêm đôi ba phần hứng thú, đôi mắt nheo lại, vẻ trầm tư:"Tôi nghĩ lại rồi"

"Tôi vẫn nên thực hiện nghĩa vụ của mình thì hơn, không mẹ tôi lại trách tôi bỏ bê em không lo"

"Hôm nay tôi sẽ "làm chồng" em một cách đúng nghĩa"

"Còn em chỉ cần nằm đây và hưởng thụ sự sung sướng của một người vợ là được rồi"

Tần Tử Văn nói rồi lại cúi người mơn trớn cợt nhả nơi vành tai Đường Cảnh Nghi, khiến cô nhạy cảm mà thu mình, nước mắt cuối cùng cũng chẳng còn tác dụng gì với anh cả, cô nuốt ngược vào trong kiên định, há miệng cắn mạnh vào vai anh:"Tử Văn đừng khiến em hận anh"

Cơn đau ập đến, Tần Tử Văn thu đầu mình về đối diện với khuôn mặt chèm nhem có phần hơi nhợt nhạt của Đường Cảnh Nghi.

"Đường Cảnh Nghi, đừng dở trò mèo khóc chuột, tôi quá đỗi hiểu con người của em. Trước đây muốn còn không được, bây giờ được rồi thì lại dối lòng làm gì chứ?"

"Hay là sợ tôi phát hiện ra đây không phải là lần đầu của em sao?"

"Đừng lo, tôi không hi vọng gì ở em cả"

"Dù có thế nào tôi cũng chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của một người chồng thôi, nên việc em từng ngủ với ai, từng rên rỉ dưới hạ thân bao nhiêu người, tôi đều không truy cứu"

"Tần Tử Văn, anh điên rồi"

"Sao anh có thể nói ra được những lời đó. Em trong mắt anh không đáng được tin tưởng chút nào sao?"

Tần Tử Văn cười khẩy: "Tin tưởng?"

"Đường Cảnh Nghi, sự tin tưởng của tôi có thể dành cho một con chó lang thang nơi vỉa hè nhưng sẽ không bao giờ lãng phí ở chỗ em"

Nỗi chua xót dâng trào cuộn mình trong lòng Đường Cảnh Nghi, thì ra hiện tại trong mắt anh cô đến một con chó cũng không bằng, trước đây cô vẫn còn nhớ như in anh từng nói với cô rằng "Nghi Nghi chính là một chú thiên nga trắng xinh đẹp nhất, thánh thiện nhất, trong sáng nhất,....và tập hợp tất cả những cái tốt nhất trên thế gian này, tìm khắp chân trời bốn bể sẽ chẳng có ai bằng em" bây giờ nghĩ lại đúng là một trò cười.

Đường Cảnh Nghi nghẹn ngào cười khổ: "Tần Tử Văn mà em yêu không phải là người như vậy. Anh khác trước rồi"

"Đường Cảnh Nghi, không phải vì nhờ ơn của em mà tôi mới có dáng vẻ ngày hôm nay sao?"

"Nếu em chịu yên phận làm Đường tiểu thư cao cao tại thượng của Đường gia thì tôi và em có phải khổ sở như bây giờ không?"

"Em nói tôi điên sao?"

"Được"

"Để tôi cho em thấy thế nào mới gọi là điên thật sự"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK