• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mày nhíu lại, Phương Tiểu Kiều ngẩng đầu nhìn về phía cảnh sát:"Các anh nói cái gì? Ai chủ mưu bắt cóc cô ta? Các anh có bằng chứng không? Tôi sẽ kiện các anh vì tội vu oan"

"Cô Phương Tiểu Kiều nếu không có đủ chứng cứ thì trong tay chúng tôi đã không có lệnh thi hành án. Mời cô hợp tác"

Hai tay xiết chặt cào cấu dưới sàn nhà, Phương Tiểu Kiều bất chấp mình đang bị ghìm chặt mà muốn bổ nhào đến phía Đường Cảnh Nghi, dùng hết sức cô ta la hét ầm ỉ:"Đường Cảnh Nghi tao giết mày.....Là mày đã cướp hết tất cả của đời tao....Mày trước sau cũng phải trả giá......Tao nguyền rủa mày cả đời sống trong bất hạnh"

"Phiền các anh đưa cô ta đi đi" Tần Tử Văn nhìn về hướng cảnh sát nói.

Phương Tiểu Kiều không cam cuộc đời mình sẽ kết thúc trong vô lí như thế. Rõ ràng hai tên kia đã được dọn dẹp sạch sẽ ngay cả gia đình của hai tên đó cũng đã được xử lí. Tại sao còn xót bằng chứng chống lại cô được, cô ta không tin, chắc chắn đây là ngụy tạo.

Phương Tiểu Kiều trong tay hai tên vệ sĩ cố gắng giãy giụa:"Tử Văn anh vì cô ta mà đối xử với em như vậy sao? Em thua kém cô ta cái gì sao? Rõ ràng em là người anh yêu trước. Tại sao anh lại thay lòng. Có phải cô ta đã bỏ bùa anh đến phát ngốc rồi không? Tử Văn...."

Ánh mắt hiện lên vẻ cười khinh bỉ, Tần Tử Văn nhìn thẳng vào đôi mắt căm phẫn đến đỏ âu của Phương Tiểu Kiều cười cợt:"Tiểu Kiều cô đừng quên trong quá khứ cô đã lừa dối tình cảm của tôi như thế nào, cô đã từng xúc phạm cô ấy ra sao. Chắc cô không nhanh quên vậy đâu ha? Còn bây giờ cô nhắc đến chuyện bùa ngải gì đó tôi mới chợt nhận ra có lẽ là năm xưa tôi đã thật sự ăn trúng phải bùa mê thuốc lú gì đó của cô rồi. Nếu không tại sao năm xưa tôi lại ngu ngốc yêu một người tàn độc như cô đến thế chứ?"

"Nhưng mà có một điều cô nói đúng đó là cô mãi mãi thua kém Nghi Nghi" Mắt chuyển hướng sang Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn ánh mắt dịu dàng vuốt vuốt mái tóc dài của cô:"Tiểu Kiều, nếu đem cô ra so với vợ tôi có lẽ là một thiệt thòi lớn đối với cô ấy. Vì cơ bản vợ tôi và cô không phải là người cùng một đẳng cấp. Cô ấy thanh cao thánh thiện đến như thế làm sao có thể sánh ngang vai với một kẻ ác tâm, tham lam đến tàn nhẫn như cô được chứ?"

Chuyển mắt qua Phương Tiểu Kiều, Tần Tử Văn ghì giọng:"Tiểu Kiều hai tháng ở đây cô không hối hận chút nào sao?"

"Hối hận? Tại sao em phải hối hận?" Phương Tiểu Kiều cười một tràn chế giễu, mắt chăm chăm đặt tiêu cự trên người Đường Cảnh Nghi:"Nếu không phải tại vì cô ta ngán đường thì liệu em có thành ra dáng vẻ thế này không? Tất cả đều là do cô ta xứng đáng nhận. Đáng nhẽ ra cô ta phải chết từ lâu rồi kìa. Chứ không phải bây giờ vẫn nhởn nhơ như thế đâu. Thế giới này đúng là nhân từ với cô ta thật. Nhưng chắc chắc có một ngày cô ta phải chết một cách tức tưởi"

"Đưa cô ta đi" Thở dài Tần Tử Văn lần nữa nói với cảnh sát. Lần này thật sự Phương Tiểu Kiều đã bị đưa đi.

Tần Tử Văn nhìn hai tên vệ sĩ của mình hạ lệnh:"Đập nơi này đi"

Nói rồi, Tần Tử Văn quay sang nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn vẫn còn hơi run run của Đường Cảnh Nghi một mạch dắt cô rời khỏi nơi này. Về đến biệt thự. Đường Cảnh Nghi vẫn còn hoang mang, cô thơ thẩn ngồi ở trên giường nhìn Tần Tử Văn đang thư thả ngồi ở sofa làm việc.

Tuy không trực tiếp nhìn Đường Cảnh Nghi, nhưng Tần Tử Văn thừa biết cô đang làm gì, tay thoáng dừng trên bàn phím Tần Tử Văn ngước đầu nhìn lên:"Lại đây ngồi với anh"

Đường Cảnh Nghi nghe xong ngay lập tức loi xuống giường cô chạy đến chỗ của Tần Tử Văn, anh dang tay đón lấy người cô để cô ngồi lên đùi mình, tay vuốt dọc sống lưng nhẹ giọng:"Lòng em vẫn uất ức chuyện gì sao?"

"Liệu chúng ta đối với cô ấy như vậy có hơi....tàn nhẫn không? Dù sao...." Đường Cảnh Nghi nhìn thẳng vào khuôn mặt của Tần Tử Văn dò xét.

"Nghi Nghi là do cô ta không biết hối cải, rõ ràng anh đã cho cơ hội rồi là do cô ta từ chối. Em không cần phải thấy áy náy vì lời của cô ta đâu"

"Tử Văn...."

"Được rồi Nghi Nghi! Chúng ra đừng nhắc đến chuyện này nữa"

Vòng tay ôm lấy cổ Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi rút vào lòng ngực anh là tổ, nhưng rồi một lúc sau đầu cô lại nảy là gì đó liền ngẩn lên:"Tử Văn"

Tần Tử Văn đang lướt wed nghe tiếng gọi của Đường Cảnh Nghi liền thả điện thoại xuống cúi đầu nhìn cô:"Hửm"

"Còn người đàn ông kia thì sao? Anh ta có lần nữa nhắm vào chúng ta không?"

Tần Tử Văn trầm ngâm suy nghĩ, thật ra điều tra lâu như vậy manh mối về người đàn ông ấy anh cũng đã có chút ít nhưng mà tên đó làm việc cực kì sạch sẽ, Tần Tử Văn chưa thể nào kết tội hay quy án đối với cậu ta, lại sợ Đường Cảnh Nghi lo lắng, nên Tần Tử Văn đành giấu nhẹm đi. Anh nghĩ đợi khi nào giải quyết xong xuôi mọi chuyện rồi nói với cô sau chắc vẫn chưa muộn.

Tay sờ sờ gáy của Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn nhìn cô:"Anh sẽ cử thêm người bảo vệ em. Tạm thời chúng ta chưa làm gì được người đó, khi nào mọi việc đều theo quỹ đạo anh đặt ra, anh sẽ nói rõ với em sau"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK