Nói xong, Lương Siêu đi tới chỗ một hàng thùng tiền lớn.
“Nếu như mấy người đã không ngoan ngoãn cầm tiền rời đi vậy thì để tôi cầm tiền đuổi mấy người đi vậy!”
“Đừng lo, tôi biết hiện tại giá trị cổ phần của mấy người là bao nhiêu nên sẽ không thiếu của mấy người một đồng nào đâu.”
Nói xong, hắn nắm mấy xấp tiền đô la rồi ném về phía các cổ đông!
Vù!
Vù vù!
Thanh âm xé gió vút qua. Ngay sau đó, mấy cổ đông bị tiền đập trúng thì gào to.
“A!”
“Đừng ném nữa! Dừng tay! Mau dừng tay lại!”
“Tôi, tôi không chịu nổi!”
“...”
Thấy vậy, sắc mặt của người chưa bị ném trúng phát nào là Bảo Thông vốn đã tệ lại càng trở nên tệ hơn, trong lòng ông ta không ngừng mắng 5 người kia là đồ vô dụng.
Không phải chỉ bị đập trúng hai lần thôi sao?
Tuy nhiên ngay sau đó.
Vút!
Chỉ trong nháy mắt, một xấp tiền bay tới chỗ ông ta với tốc độ cực nhanh, ông ta không thể tránh được nên bị đập thẳng vào ngực!
Sắc mặt của Bảo Thông lập tức thay đổi, ông ta há miệng kêu “A!” đầy thảm thiết.
Khi bị tiền của Lương Siêu đập trúng, ông ta mới biết cảm giác đó là gì!
Mỗi xấp tiền đô la trong tay Lương Siêu giống như những viên gạch!
Không, chính xác là khối sắt mới đúng!
Dưới sự điều khiển khéo léo của Lương Siêu, những khối sắt này bay với tốc độ cực nhanh như xuyên thủng qua cơ thể. Sức lực đập thẳng vào cơ thể, gây ảnh hưởng tới tứ chi và xương cốt…
Hơn nữa dưới sự tấn công của Lương Siêu, cơ chế bảo vệ cơ thể của mọi người hoàn toàn vô dụng nên đau đớn tới mức nào cũng không ngất đi được.
Toàn thân lúc nào cũng chịu đau đớn như thế mà vẫn tỉnh táo, rốt cuộc đó là trải nghiệm gì?
Kinh khủng hơn là sáu người gồm cả Bảo Thông, không phải là kiểu mỗi người bị đập một xấp tiền mà là mỗi giây đều bị xấp tiền đập vào người!
Cứ mỗi giây là bị chục xấp đập vào người!
Cứ mỗi giây trôi qua là bọn họ bị một luồng sức mạnh hắc ám nào đó đập thẳng vào người!
Đây chính là cảm giác sống không bằng chết!
Có lẽ đối với bọn họ, từ này là quá nhẹ nhàng!
Lúc này, trong lòng tất cả mọi người chỉ có 1 câu thôi!
“Tiền, đúng là có thể đập chết người!”
Kiểu chết vì bị tiền đập là có thật…
2-3 phút sau.
Bảo Thông cũng muốn cắn răng chạy đi như mấy người kia nhưng hai chân lại bị mấy xấp đô la đánh gãy hoàn toàn.
Nhưng nó không phải kiểu gãy đứt lìa mà là từng phần trên chân đều vô cùng đau đớn…
Ông ta bị tra tấn tới mức tuyệt vọng, thậm chí trong đầu còn xuất hiện ý nghĩ hoang đường.
Nếu như mình không có nhiều cổ phần, thậm chí là không có tí nào thì tốt biết mấy.
Chí ít thì cũng sẽ không bị đập nhiều đến thế…
Chẳng mấy chốc, cho dù các cổ đông có cổ hủ và vô lương tâm đến đâu thì bọn họ cũng đều phải tranh giành xin tha dưới sự ‘tra tấn’ chưa từng có của Lương Siêu.
Thậm chí còn có một số người liều lĩnh leo lên bàn và cầm chứng từ chuyển nhượng cổ phần và vội vàng ký tên lên đó…
“Đừng, đừng ném nữa!”
“Tôi đã ký tên rồi! Tôi cũng không cần số tiền còn lại nữa!”
“Tôi là đồ xấu xa, là đồ vô liêm sỉ! Cầu xin Lương đại sư hãy thương xót! Nếu cứ như vậy thì sẽ mất mạng mất!”
“...”
Đến lúc này, Lương Siêu mới chịu dừng tay lại và nhìn về phía Bảo Thông, người duy nhất chưa bày tỏ ý kiến.
“Còn ông thì sao?”
Sắc mặt Bảo Thông run lên, mặc dù ông ta rất muốn cứng rắn một chút nhưng vì toàn thân quá đau đớn nên ông ta vội vàng cúi đầu nói: “Tôi, tôi cũng ký.”
“Tôi không cần tiền, tôi chỉ xin hãy tha cho tôi một con đường sống.”
Lương Siêu lắc đầu cười: “Như vậy có vẻ không được hay lắm thì phải?”
“Hay là để tôi đưa tất tiền cho ông nhé?”
Nhìn thấy Lương Siêu lại cầm thêm 2 xấp tiền đô la lên, Bảo Thông cùng với những người khác sợ hãi trợn tròn mắt, thậm chí còn quỳ lạy xin tha.
“Lương đại sư, chúng tôi cầu xin ngài! Chúng tôi xin ngài đừng trả tiền nữa!”
“Đúng đúng, nếu như ngài còn cho nữa thì chúng tôi sẽ đau đến chết mất!”
“Vừa rồi chúng tôi đã có thái độ không tốt với chủ tịch Liễu nên đã xúc phạm đến ngài ấy. Số tiền này coi như để bồi tội với ngài và chủ tịch Liễu. Chúng tôi mong ngài hãy nhận lấy nó!”
“...”
Hai chị em Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan: “…”
Có thể làm cho sáu người ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần rồi tranh nhau đưa tiền…
Quả thực không thể tin nổi!
“Chị.”
“Hả, sao vậy?”
“Anh rể của em đúng là quá đỉnh.”
“Ừm, đúng thế.”
Liễu Băng Khanh cũng gật đầu đồng ý.
Cuộc họp kết thúc.
Sau khi mọi người rời đi, nụ cười trên mặt Lương Siêu biến mất. Hắn đi tới chỗ Liễu Băng Khanh rồi vỗ vào cặp mông mềm mại được bao bọc hoàn hảo bên trong chiếc váy đen ôm sát hông.
“A…”
Nhất thời Liễu Băng Khanh khẽ kêu và nhìn hắn với hương mặt ửng hồng.
“Anh, anh đánh em làm gì?”
“Đánh em?”
“Em gặp phải chuyện lớn như thế mà lại không nói với anh, suýt chút nữa đã bị người ta lợi dụng rồi. Em nói xem, anh nên trừng phạt em thế nào đây?”
Danh Sách Chương: