Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, Thẩm Động tùy ý lau vết máu trên lòng bàn tay, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lương Siêu:

“Một cú đấm…thật sự bá đạo đấy nhỉ?!”

Nói xong, Thẩm Động vung tay một cách thô bạo, và ném chiếc rìu máu trong tay lên giữa không trung, cuối cùng khiến nó nằm ngang ở khoảng không phía trên đỉnh đầu gã ta vài thước.

Nhìn thấy tình cảnh này mấy thành viên của Long Đường đang bâu xung quanh xem cuộc chiến cũng phải lộ ra vẻ hứng thú vô cùng, tinh thần cũng bắt đầu lấy lại bừng bừng:

“Cái tên điên này hóa điên triệt để rồi.”

Một giây tiếp theo, Thẩm Động chậm chậm nói: "Lương Siêu, mày quả nhiên là đối thủ xứng đáng của tao."

"Kế tiếp đây tao sẽ chỉ phóng ra ba cây rìu, nếu mày có thể tiếp được hết thì Thẩm Động tao đây tự nhận thua, còn em trai tao cũng sẽ tùy mày xử trí. Mày còn dám đánh nữa không!"

Vì cuộc đấu với Thẩm Động khi trước đã khiến Lương Siêu nảy sinh vài phần hứng thú với cái tên trước mặt này.

Không những thế gã ta cũng có tu vi Thiên Tượng cấp trung giống mình nữa, hơn nữa người có thể chiến đấu với hắn ở cấp độ này, thật sự là rất hiếm thấy, cho nên hắn thực sự cũng muốn đi sâu tìm tòi nghiên cứu xem cực hạn cấp độ đối với gã ra rốt cuộc là ở đâu.

“Được thôi!”

“Khiến cho đối phương thua một cách tâm phục khẩu phục là tính chất vốn có của việc cọ sát so tài.”

Nói xong, hắn khoanh chân ngồi xếp bằng xuống, thủ ấn không ngừng chuyển động, từng đợt huyền khí thuần khiết mạnh mẽ bắt đầu từ trong cơ thể hắn phóng thích ba lần liên tiếp!

Cái khí thế này khiến cho nhiều người xung quanh biến sắc, sau đó không khỏi lùi lại vài bước, như thể chỉ sợ nhỡ đâu mình bị dính phải nó.

“Ha ha!”

“Được!”

Thẩm Động nhìn thấy cảnh này thì cười như điên, sau đó trong lúc thủ ấn của gã ta bắt đầu biến ảo, lưỡi rìu của hai chiếc rìu máu vẫn luôn nằm ngang ở khoảng không phía trên đỉnh đầu của gã ta đột nhiên bắt đầu kéo giống như Long Đài Đầu.

Thân rìu khẽ rung lên, ánh sáng đỏ lập lòe tỏa ra nhanh chóng tụ lại một thế!

"Từ lúc tao tu luyện cho đến nay, thứ làm tao tự hào nhất ba chiếc rìu này, vì vậy tao đặt tên cho chúng là..."

“Vấn Thiên.”

Lời vừa buông xuống, chỉ nghe thấy rìu máu kia đột nhiên truyền đến một tiếng đinh tai nhức óc, lưỡi rìu đã đỏ như máu, sau khi Thẩm Động kết ra một đạo thủ ấn mạnh mẽ, mang theo một lực Thiên Địa Chi Thế cùng huyền khí hùng hậu huyền khí, rìu máu chém xuống một cách ngang ngược!

“Vấn Thiên, chiêu thức đầu tiên, phá núi!”

Rầm!

Trong nháy mắt, một đạo ánh sáng rìu màu máu dài mấy mét xuyên thủng bầu trời đêm, dùng lực như phá núi đập về phía Lương Siêu!

Thế nhưng vẻ mặt của Lương Siêu vẫn không thay đổi, mà huyền khí trước đó đã được phun ra từ trong cơ thể đã bắt đầu cấp tốc ngưng tụ quanh thân hắn.

“Chuông Bất Động Minh Vương, ngưng tụ!”

Cuối cùng, huyền lực khơi dậy Thiên Địa Chi Thế, trái đất, hóa thành quang ảnh hình dạng chiếc chuông lơ lửng bên trên rồi bảo vệ Lương Siêu ở bên trong khu vực quang ảnh của nó.

Trên thân chuông khắc vô số văn tự, đang chậm rãi xoay tròn ở trên chuông và tỏa ra một cỗ khí tức cổ xưa trầm tĩnh mà đơn thuần.

Bên ngoài, Thẩm Nhạn nhìn thấy thế hừ lạnh một tiếng, mắng: “Chiêu thức phá sơn này của anh trai ngay cả một ngọn núi nhỏ cũng chẽ đôi được, chứ đừng nói là cái chuông vớ vẩn của tên họ Lương này!”

"Dám coi thường anh trai của tao sao? Hắn đang muốn chết à?!"

Thế nhưng, hắn còn chưa kịp nói xong, một cái rìu nhanh chóng hung hăng bổ xuống quang ảnh chuông cổ màu vàng nhạt quanh người Lương Siêu, cú chém bắn ra từng tia lửa!

Nhưng cuối cùng cũng phải bắn ra theo ánh sáng của chuông, chiếc rìu phát ra một tiếng “bùm!” rồi nát thành những mảnh vụn, rồi biến thành hư vô…

Khóe miệng Thẩm Nhan giật giật, trong lúc những người xung quanh còn chưa kịp cười nhạo hắn ta thì Thẩm Động lại bắt đầu thủ ấn biến ảo, sau đó chiếc rìu thứ hai cũng phóng ra mạnh bạo xé toạc không khí.

“Vấn Thiên, chiêu thức thứ hai, toái không!"

Chỉ thấy chiếc rìu máu bắt đầu ở giữa không trung chặt xuống rất nhanh, chỉ trong thời gian ba hoặc hai giây, hàng chục chiếc rìu lần lượt bổ xuống quang ảnh của chiếc chuông vàng kia!

Uỳnh!

Uỳnh uỳnh uỳnh…

Công kích luân phiên mấy lần liền nhưng cuối cùng giống như giã tràng xe cát biển đông vậy, nhưng công kích đều dường như hoàn toàn tan biến theo từng vòng xoay của chuông vàng.

Rìu thứ hai vẫn không đả thương được gì!

Nhưng sau đó Lương Siêu đứng dậy, hắn chủ động khua tay tản ra quang ảnh xung quanh miệng chuông vàng, gương mặt của hắn lúc này vẫn không có chút sợ hãi mà nhìn Thẩm Đông với chiến ý đã đạt đến đỉnh điểm cười nói: "Hiện tại, tao có thể cho mày một cơ hội để nhận thua cho đỡ nhục”

“Còn muốn đánh tiếp sao?"

Đỡ nhục sao?

Thẩm Động ngẩn ra, chợt khẽ cười một tiếng chậm rãi lắc đầu.

"Chỉ cần tao có thể đánh một cách hết mình thì cho dù cuối cùng mày thật sự đánh bại tao khiến cho máu nhuốm mặt sân thì đã sao chứ? Thể diện từ trước tới nay đối với tao mà nói là thứ không đáng tiền nhất.”

Lương Siêu: "..."

Bây giờ hắn đã phần nào hiểu được tại sao người này lại có được cái tên là Điên Phủ rồi. Cái phong cách chiến đấu kiểu không quan tâm đến vinh nhục này của gã ta đúng thật sự là thằng điên mà…

“Đánh…”

Nói xong, cước bộc của Thẩm Động mạnh mẽ dậm mạnh trên mặt đất rồi nhảy lên không trung, hai tay nắm chặt chuôi rìu máu, đồng thời chiếc rìu máu như hồi sinh lại vậy, xung quanh có những vòng cung tia chớp!

Những người có mặt ở đây không được mấy mống từng nhìn thấy chiêu thức này, nhưng những người ở Long Đường đã từng tận mắt chứng kiến nó thì trên mặt đều dâng lên một nỗi sợ hãi cùng chết lặng.

Tên thế rìu này là Kinh Lôi.

Xét về sức mạnh của nó thật sự là y như cái tên, thế lực như sấm sét!

Những cao thủ cảnh giới Thiên Tượng cấp cuối bị chết dưới thế rìu này đã vượt quá hai con số!

"Vấn Thiên chiêu thức thứ 3, Kinh Lôi!"

Lời hô vừa dứt, cơ thể của tên Thẩm Động kia như thể hợp vào thành một với rìu máu của mình, gã ta chém vào Lương Siêu với một sức mạnh của sấm sét!

"Cẩn thận, Lương Siêu!"

“Đứng đực ra đấy làm gì, sức phòng ngự của chiêu thức lúc nãy không phải là rất tốt hay sao! Mau dùng nó đi!”

Nhìn thấy vậy, hai cô gái Hạ Tử Yên và Khương Nhu bắt đầu la hét nhắc nhở với sự quan tâm trên khuôn mặt.

Cùng với đó là sự ghen tị trong lòng Thẩm Nhạn lại trỗi dậy, khuôn mặt của hắn ta bỗng đen đi trong chốc lát:

"Làm gì cũng vô dụng thôi!"

“Chiêu này của anh tôi tuyệt đối vô địch với những người cùng đẳng cấp! Trong số huyền vũ giả tu luyện cảnh giới Thiên Tượng cấp 1, ngoài cái tên biến thái ở Long Đường kia ra chưa từng nghe qua ai có thể kháng cự chiêu đó mà không bị thương!"

"Tiểu tử họ Lương lần này không chết thì cũng tàn phế!"

"Câm ngay cái mồm quạ nhà anh vào đi!"

Ngay cả bản tính hiền lành nhu thuận của Khương Nhu lúc này cũng không khỏi nhếch miệng chửi rủa, sau đó cô dùng khuôn mặt đầy căng thẳng nhìn về phía Lương Siêu đang trong vòng chiến đấu, giờ phút này Lương Siêu hiên ngang như một khẩu súng vậy.

Chứng kiến Thẩm Động đang liên tiếp công kích đến năm lần bảy lượt, cùng với khí thế là đang chiến một trận chiến sinh tử mà không có bất kỳ hữu ý trao đổi võ công cọ sát lẫn nhau gì cả cũng thật sự kích lên ngọn lửa giận trong lòng hắn.

“Kinh Lôi ư?”

“Thôi thì đành vậy, tối nay, Lương mỗ đây sẽ để cho mày có thể thực sự nghiền ngẫm thế nào là Kinh Lôi.”

Nói xong, Lương Siêu một tay chỉ lên trời, toàn thân huyền khí không tự chủ được phun ra ngoài. Trong nháy mắt sức mạnh của thiên địa chi lực khuấy động quảng trường phía tây.

Vù vù!

Trong chốc lát, gió nổi lên, trong bầu trời đêm dày đặc như mực mơ hồ có tiếng sấm sét nổi lên.

“Sấm sét đến!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK