Lúc này, Lương Siêu dí đầu cô gái rồi nói với vẻ tức giận: “Em suy nghĩ linh tinh gì đấy? Hành động thiết thực theo ý của tôi là muốn em hãy thay đổi hình ảnh của mình.”
“Em hãy đi ép tóc và nhuộm lại màu đen đi. Cũng đừng trang điểm lòe loẹt nữa, như thế sẽ rất hại cho da của em đấy.”
“Vốn dĩ là một cô gái xinh đẹp thì nên ra dáng một cô gái. Để ba em nhìn thấy như thế này, ông ấy sẽ không thích đâu.”
Thượng Quan Nguyệt khẽ gật đầu.
Buổi chiều, Diệp Khuynh Thành gọi điện thoại tới nói gần đây chứng bệnh đau nửa đầu lại tái phát nên muốn tới Kim Ngọc Đường. Nhưng khi tới nơi lại không thấy nên hẹn lần khác tới xoa bóp.
Sau khi đồng ý xong, Lương Siêu đưa Thượng Quan Nguyệt ra ngoài, tiện thể đưa cô ta tới một tiệm cắt tóc.
Hai tiếng sau.
Bởi vì trước đây Diệp Khuynh Thành từng ra lệnh rằng mỗi khi Lương Siêu tới thì không cần hẹn trước nên Lương Siêu trực tiếp đưa Thượng Quan Nguyệt tới văn phòng của Diệp Khuynh Thành.
Vừa mới bước vào, hắn trông thấy Diệp Khuynh Thành đang thảo luận gì đó với một người thanh niên.
“Khuynh Thành, cô cứ yên tâm về cách quảng bá của loại thuốc này. Chỉ cần hiệu quả của thuốc tốt y như cô nói thì tôi bảo đảm thuốc sẽ được tiêu thụ hết trong vòng ba ngày.”
“Cô nên dành thời gian đi đánh tiếng với bên nhà máy trước để cho họ có thời gian chuẩn bị công tác máy móc hoạt động không ngừng trong vòng 24 giờ.”
Diệp Khuynh Thành gật đầu cười nói: “Anh không cần lo lắng về nguồn cung ứng. Bên tôi đã chuẩn bị đầy đủ xong từ lâu rồi.”
Nói xong, người thanh niên nhìn sang Lương Siêu.
Sau khi cười một tiếng, anh ta còn chủ động đi tới và đưa tay ra: “Không cần hẹn trước mà vẫn có thể tự do ra vào văn phòng của Khuynh Thành. Nếu tôi đoán không lầm thì anh là Lương Siêu đúng không?”
“Rất vui được gặp anh.”
Lương Siêu bắt tay với anh ta, Diệp Khuynh Thành giới thiệu: “Anh ấy tên là Phương Lệ, là thiếu gia của tập đoàn Phương thị.”
“Ồ.”
Sau khi đối đáp qua loa, hắn buông tay ra, không có ý định nói chuyện tiếp với Phương Lệ.
Nhưng dường như Phương Lệ lại rất có hứng thú với hắn, anh ta cười nói: “Gần đây, có thể nói Lương thánh y rất được chú ý. Đầu tiên là diệt sạch Tả gia, sau đó là chiến thắng Chung Kình rồi lại nhanh chóng trở thành chỉ huy bên ngoài của Vũ Minh.”
“Tôi nghe nói anh còn có một thuộc hạ kỳ Nguyên Anh?”
“Sao hôm nay tôi không thấy anh ta?”
Lương Siêu nhíu mày, hỏi với vẻ kỳ quái: “Ngài Phương đúng không? Tôi với anh…”
“Có vẻ không thân nhau lắm nhỉ?”
Ngụ ý là nếu như hai ta không thân thì hỏi đông hỏi tây như vậy có vẻ không thích hợp lắm?
Nghe vậy, khóe miệng Phượng Lệ hơi giật giật, sau đó anh ta ra vẻ nhún vai.
“Không sao cả, nếu như Lương thánh y không muốn nói thì thôi. Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.”
Nói xong, anh ta xoay người rời đi.
Sau khi liếc nhìn bóng dáng anh ta một lần nữa, Lương Siêu lắc đầu với vẻ khó hiểu. Sau khi giới thiệu Thượng Quan Nguyệt với Diệp Khuynh Thành, hắn bắt đầu bắt mạch cho cô ta.
Sau khi bắt mạch xong, Lương Siêu cau mày và mở miệng đầy vẻ giận dữ.
“Cô coi những lời chỉ định trước đó của tôi như gió thoảng bên tai hả?”
“Tôi…”
Nhất thời Diệp Khuynh Thành có chút căng thẳng.
Nhưng vì tính cách mạnh mẽ nên cô ta vẫn ngẩng đầu lên trò chuyện với Lương Siêu: “Gần đây, lô thành phẩm đầu tiên của loại thuốc mới sắp được tung ra thị trường nên tôi thật sự không thể thư giãn được.”
Đm?
Cô gái này lại còn nói lý?
Mà nghe lại có vẻ rất hợp tình hợp lý nữa chứ?
Hơn nữa lại còn vô cùng bình tĩnh.
Lương Siêu lập tức nổi giận. Hắn cất bộ kim châm vừa mới lấy ra, giơ ngón tay cái với Diệp Khuynh Thành.
“Được lắm, coi như cô giỏi.”
“Nếu như cô đã không nghe theo lời của bác sĩ thì tôi cũng không cần lãng phí thời gian chữa trị cho cô nữa. Chi bằng cô hãy tự đi tìm bác sĩ giỏi khác đi.”
Nói xong, hắn định đứng dậy rời đi.
Thấy vậy, Diệp Khuynh Thành cắn môi tới mức trắng bệch nhưng vẫn không nói một lời. Cô ta cứng cổ không nhìn Lương Siêu, trên gương mặt lộ vẻ ủy khuất.
Thấy vậy, Thượng Quan Nguyệt vội ngăn Lương Siêu lại.
“Này, anh cứ thế mà đi sao?”
“Không đi thì còn làm gì? Ở lại rước khó chịu vào thân à?”
“Ặc, tuy cô ấy không nghe lời bác sĩ là không đúng nhưng trông cô ấy xinh thật!”
“Xì, xinh đẹp có thể ăn cơm được sao?”
“Nhưng dù sao cô ấy cũng là chủ của một công ty dược phẩm lớn nên chắc chắn có rất nhiều tiền. Chắc hẳn gia tài bạc triệu này có thể thành cơm ăn được chứ?”
Lương Siêu: “…”
Con nhóc này đúng là!
Hắn cũng không phản bác được lời của cô ta!
Cuối cùng, hắn đành cho Diệp Khuynh Thành một cơ hội nhân tiện cũng tạo 1 bậc thang cho mình nên quay đầu lại hỏi cô ta: “Cô đã nhận ra sai lầm nghiêm trọng của mình chưa?”
Diệp Khuynh Thành cố chấp nói: “Anh muốn đi thì cứ đi, không ai cản anh.”
“Đm!”
Sau khi chửi thề xong, Lương Siêu lập tức kéo Thượng Quan Nguyệt đi.
“Đi!”
Sau khi cửa văn phòng bị đóng mạnh lại, Diệp Khuynh Thành quay trở lại bàn làm việc phê duyệt văn kiện như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Nhưng chưa được quá hai giây, cô ta dừng bút lại. Sau đó cả người trượt khỏi ghế, ngồi xổm xuống, vùi đầu sâu vào trong đầu gối rồi bắt đầu khóc!
Giờ phút này, cô ta không còn là người phụ nữ mạnh mẽ mà chỉ giống một cô gái nhỏ chịu nhiều tổn thương. Những bất bình bị đè nén cũng như tất cả những thương tổn, phiền muộn cùng với những cảm xúc tiêu cực khác đều bùng phát vào giây phút này!
“Vì, vì sao…”
“Mình đã liều mạng làm việc cả ngày lẫn đêm để duy trì một dược phẩm Nhuận Tinh khổng lồ, đặt nền móng để một ngày nào đó Tiểu Tiêu có thể dễ dàng kiểm soát nó.”
“Thế nhưng vì sao Tiểu Tiêu lại luôn đối địch với mình? Tại sao Tiểu Tiêu lại có thành kiến sâu với mình như vậy? Tại sao đến bây giờ vẫn hiểu lầm mình…”
“Mình cũng rất muốn nghe theo lời dặn của bác sĩ, cũng rất muốn nghỉ ngơi thật tốt nhưng thật sự mình không còn cách nào khác!”
“Vì sao hắn không chịu nghe mình giải thích? Chỉ biết quát nạt mình!”
“Mình chỉ muốn hắn xoa bóp cho mình thôi mà, chỉ muốn trò chuyện vui vẻ cùng mình một chút để trút hết nỗi niềm trong lòng khó đến thế sao…”
“Vì sao tất cả mọi người luôn đối địch với mình! Rốt cuộc là vì sao…”
Ngay sau đó.
“Haizzz….”
Một tiếng thở dài vang lên bên tai cô ta. Khi cô ta ngẩng đầu lên thì thấy Lương Siêu đưa khăn tay ra, trên mặt là vẻ bất đắc dĩ cùng đau lòng.
“Coi như kiếp trước tôi nợ cô…Mau lau nước mắt trước đi.”
“Lau xong rồi tôi sẽ châm cứu và xoa bóp cho cô còn cô phụ trách chút bỏ nỗi lòng.”
“Hôm nay cứ coi tôi như là thùng rác, mặc kệ cô có bao nhiêu nỗi khổ, tôi cũng có thể chịu được.”
“Được không?”
Danh Sách Chương: