Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm dần dần sâu thêm.

Lương Siêu ngồi một mình trong phòng khách, một lát sau Mộ Khuynh Tuyết khoác lên người một bộ áo ngủ màu tím lặng lẽ xuống lầu, nhìn thấy mười tàn thuốc trong cái gạt tàn bên cạnh hắn, cô không khỏi cau mày lại.

"Trước đó rất ít khi thấy anh hút thuốc, là vì mảnh đất trống kia sao?"

"Ừm." Lương Siêu gật gật đầu, nói: "Trước đó anh từng đi xem qua, trang viên Thiên Hồ ngày xưa phồn thịnh bây giờ đã không còn một gia đình, ngôi biệt thự của Lương gia nay vẫn một mảnh đất hoang vu. Dù thế nào thì anh nhất định phải giành được mảnh đất kia, coi như một câu trả lời cho cha và mười mấy người trong Lương gia đã xương chôn dưới mảnh đất đó."

"Ừm, giành thì nhất định phải giành rồi chỉ có điều..." Mộ Khuynh Tuyết hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Theo như lời anh nói, trang viên Thiên Hồ từng xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, mười mấy người cả nhà anh đều mất mạng trong đó."

"Xảy ra vụ án oan như thế, dù là nhà đầu tư địa sản hay hộ gia đình thì mảnh đất trống này tuyệt đối là nơi đại hung. Nhưng trước đó Băng Khanh nói có người nhìn trúng mảnh đất này, còn biểu thị ý đồ mua nữa, anh không cảm thấy rất kỳ quái sao?"

Hả?

Lương Siêu suy nghĩ một chút cũng hơi nhíu mày lại, trong đầu lập tức hiện ra một suy nghĩ.

"Ý của em là có lẽ người muốn mua mảnh đất này có liên quan đến thảm án diệt môn năm đó của Lương gia?"

"Chỉ có khả năng này mà thôi." Mộ Khuynh Tuyết lại nhún vai, nói: "Nhưng mặc kệ là nguyên nhân thế nào, em cảm thấy người giành mảnh đất này cũng không phải kẻ tốt lành gì, cho nên ngày mai anh có thể quan sát thêm phản ứng của những người đấu giá kia."

"Ừm." Lương Siêu gật gật đầu, cảm thấy cần phải làm vậy.

Sau đó Mộ Khuynh Tuyết lại ngáp một cái, đứng lên duỗi người một cái rồi liếc mắt đưa tình về hướng Lương Siêu: "Đêm dài đằng đẵng thế này một mình anh sẽ rất gian nan, cần người ta phục vụ anh một chút không? Người ta giỏi nhiều thứ lắm đấy, có vài thứ không chừng anh nghe còn chưa nghe nói qua đâu."

Cô vừa nói, vừa chậm rãi đi đến sau lưng Lương Siêu, dựa lên bả vai hắn, thân thể còn chậm rãi trườn lên vị trí cổ, hơi thở như hoa lan...

Trời!

Lương Siêu đột nhiên run rẩy, vội vàng bắt lấy hai tay muốn dò xét xuất hiện bên dưới của Mộ Khuynh Tuyết, lộ ra vẻ mặt đau khổ nói: "Khuynh Tuyết, hiện tại anh thật sự chỉ muốn im lặng một mình, anh chỉ yên lặng suy nghĩ, đừng làm rộn được không?"

"Hứ." Lúc này Mộ Khuynh Tuyết rút tay ra, nói một tiếng không thú vị rồi quay người lên lầu.

"Khuynh Tuyết." Lương Siêu đột nhiên kêu một tiếng, nói: "Chuyện liên quan tới em, anh vẫn luôn để bụng, chẳng qua còn muốn nhờ em kiên nhẫn chờ thêm một chút. Món nợ mà Mộ gia thiếu em và cha mẹ em đều sẽ được tính cả gốc lẫn lãi."

Mộ Khuynh Tuyết dừng chân, khóe miệng hơi nhoẻn lên cười.

"Ừm, vậy về sau nô gia thật sự phải nương nhờ tiểu tướng công chàng rồi đấy."

Sau khi Mộ Khuynh Tuyết trở về phòng, Lương Siêu lại mở hai bình rượu muốn uống thêm thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài biệt thự truyền đến một tiếng tiêu.

Tiếng tiêu trong trẻo lạnh lùng, ẩn giấu lưỡi gió, nghe lâu sẽ cảm giác giống như một thanh kiếm sắc đang không ngừng đâm vào đầu óc của mình!

Người thổi tiêu này không đơn giản!

Lương Siêu biến sắc, lập tức phá cửa sổ lao ra, liền nhìn thấy cách bên ngoài biệt thự không xa có một người đàn ông trung niên mặc trường sam chừng năm mươi dựa vào một cây đại thụ đang thổi một cây tiêu bằng ngọc.

Ông ta có dáng dấp cao lớn, trên người có một thanh trọng kiếm không lưỡi dài chừng hai mét, thân kiếm nhìn có vẻ được tạo thành từ hắc thiết, mang đến cho người ta một cảm giác cổ xưa, nặng nề cực đoan.

Thấy Lương Siêu ra tới, người đàn ông trung niên không thổi nữa mà cất tiêu ngọc vào, cứ yên lặng mà nhìn hắn như vậy.

Trực giác mãnh liệt nói cho Lương Siêu, đối phương là kẻ không hiền lành gì.

"Các hạ đến thăm đêm khuya, không biết..."

"Đánh thằng nhỏ rồi thì tên già đương nhiên phải đứng ra. Đạo lý này từ xưa đã bất biến, còn phải hỏi?"

Lương Siêu: "..."

Đánh thằng nhỏ?

Tôi đánh ai chứ?

Cuối cùng hắn suy nghĩ cẩn thận nửa ngày mới nói: "Ông... Là cha của Thẩm Động tổng bộ Võ Minh kia? Nhưng hai người dù là tướng mạo hay hình thể đều không quá giống?"

Người đàn ông trung niên xưa nay nghiêm túc nghe xong lời này thì khóe miệng cũng không khỏi giật giật.

"Ta tên là Mặc Vân, lấy kiếm xưng tôn, danh hiệu Kiếm Tôn Giả, chính là một trong hai vị trưởng lão Hình Phạt của tổng bộ Võ Minh. Thẩm Động là đệ tử của ta."

Lương Siêu giật mình, cảm nhận được ánh mắt của đối phương lại lạnh đi mấy phần, rất giống muốn đánh nhau với mình, tròng mắt hắn xoay chuyển, vội vàng khách sáo chắp tay lại.

Trưởng lão Hình Phạt của tổng bộ Võ Minh, nghe thôi đã có vẻ rất trâu bò!

Với tu vi kia thì cho dù không có cấp bậc Nguyên Anh thời kỳ đỉnh cao của Lăng Lão thì chắc chắn cũng sớm đã ngưng tụ ra Kim Đan.

Mấu chốt nhất là mình vừa đánh đồ đệ, lỡ như cũng đánh sư phụ luôn thì quá không cho đối phương mặt mũi, không phù hợp tác phong làm việc xưa nay của mình!

Cho nên trận đấu này có thể không đánh vẫn là tốt nhất.

Trong lòng nghĩ như vậy, Lương Siêu vội vàng cười nói: "Cái kia, tôi nên gọi ngài một tiếng tiền bối. Trước đó tôi và Thẩm huynh thuần túy chỉ là luận bàn hữu nghị, hơn nữa còn cùng chung chí hướng, chỉ có điều hẳn ngài cũng biết tính tình của Thẩm huynh, cho nên cuối cùng mới..."

Ông!

Không đợi Lương Siêu nói xong, chỉ nghe một tiếng vù vù vang lên, Mặc Vân đã rút ra chuôi trọng kiếm không lưỡi kia rồi hung ác đập mạnh xuống đất, khiến vài trăm mét mặt đất rung động lên.

"Nói nhảm, ta không muốn nghe. Động Nhi bị mi đánh trọng thương, nhưng thấy đêm qua mi kịp thời thu tay lại, cho nên ta không thu tiền lời. Đánh cho mi bị trọng thương ngang bằng với Động Nhi thôi cũng được rồi."

Nói xong, ông ta không nói hai lời đã nhấc chuôi trọng kiếm kia lên chém mạnh về hướng Lương Siêu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK