Ngày hôm sau, tại sân bay uyên Nam,
Sau khi có vài người bước ra khỏi sân bay, ông già đứng đầu nhìn quanh và nói: "Oắt con tên Lương Siêu đó ở đâu?”
Một người đàn ông trung niên vội càng tiến lên một bước rồi nói: “Thuộc hạ đã phân phó Võ Thiên Tích của phân bộ Nam Xuyên phái người đi âm thầm giám sát hành tung của tên tiểu tử đó rồi, bây giờ thuộc hạ sẽ gọi điện thoại hỏi ngay đây."
Vừa nói, ông ta vừa nhanh chóng bấm số điện thoại của Võ Thiên Tích.
Nhưng sau khi Võ Thiên Tích biết được chuyện người ở bên tổng bộ của Võ Minh đã đến đây, mà mục đích đến là để bắt giết Lương Siêu, ông ta liền kích động đến nỗi tiếu chút nữa ngã bệnh trên giường.
"Đỗ chấp sự, tiểu tử họ Lương kia đã bước tới cảnh giới Thiên Tượng, hơn nữa lực chiến đấu của hắn cũng không hề kém, hai người….”
Đỗ Bình cau mày thầm mắng ông ta một tiếng ý lải nhải nhiều lời, gương mặt sau đó cung kính nhìn ông lão trước mặt một hồi rồi nói: “Người đứng ra dẫn đội lần này chính là Cam trưởng lão, Cam Mâu.”
Nghe xong lời giới thiệu này, biểu cảm đầu tiên của Võ Thiên Tích là sửng sốt một chút, sau đó ông ta vui mừng khôn xiết!
Bởi vì có rất nhiều trưởng lão ở trong trụ sở của Võ Minh. Mặc dù ban đầu ông ta không nhận ra người này chính là Cam Mâu, nhưng ông ta biết rằng nếu ai đó muốn trở thành trưởng lão của Võ Minh thì trước tiên người đó phải đáp ứng một điều kiện khó khăn.
Đó là tu vi phải đột phá được Thiên Tượng, có thể thành công ngưng tụ được Kim đan thuộc về bản thân ở trong đan điền!
Có một cao nhân mạnh mẽ thuộc cảnh giới Kim Đan như này giúp đỡ, cái này đừng nói là một Lương Siêu, bây giờ cho 8, 10 Lương Siêu kết hợp với nhau thì cũng không thoát được số phận bị ngược cho đầu rơi máu chảy!
Ông ta thực không ngờ rằng một nhiệm vụ nhỏ như vậy mà lại kinh động đến một cao thủ ở cấp độ Kim Đan đến tận đây giúp đỡ!
Nếu như vậy, cái cục diện Lương Siêu bị bắt giết rõ ràng như ván đã đóng thuyền, nắm chắc được 8, 9 phần rồi.
“Đỗ chấp sự, tên tiểu tử Lương Siêu kia mấy ngày nay vẫn luôn ở Cung gia, nhưng theo tin tức báo về từ người của chúng ta nói rằng tối qua sau khi hắn đưa Cung VŨ về Cung gia xong thì đi đâu đó tiếp, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa nghe thấy tung tích gì.”
“Đồ phế vật!”
Đỗ Bình tức giận mắng một tiếng, thầm nghĩ cái tên đứng đầu phân bộ này đúng là đồ vô dụng, quá rác.
Bản thân bị một tên vắt mũi chưa sạch đánh cho gãy hết tứ chi, bị phế tu vi thì cũng đành đi, đằng này đến cái chuyện đơn giản như theo dõi hành tung của người ra cũng không làm cho rõ ràng được.
“Đỗ chấp sự, ngài đừng nóng vội.”
“Theo tôi biết, tên tiểu tử kia sớm muộn gì cũng sẽ về Cung gia, hơn nữa em gái của hắn, hôn thê của hắn, cùng cha vợ nhà hắn, cả đám già trẻ lão ấu đấy đều là người của Cung gia.”
“Ngài có thể bắt chúng lại rồi ngồi đợi tên tiểu tử Lương Siêu kia tự chui đầu vào lưới.”
Đỗ Bình hừ một tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó ông ta hỏi ý kiến của Hạ Cam Mâu.
"Đi thôi."
Vẻ mặt Cam Mâu bình tĩnh nói: "Tránh được hòa thượng chứ không tránh được miếu, ta cứ ở cái Cung gia gì gì kia đợi nó về đi.”
“Vâng.”
Bốn mươi phút sau.
Bên ngoài biệt thự Cung gia.
Đám người Cam Mâu vừa đến liền trực tiếp đạp của mà vào, Cung Bình lúc này đang ngồi trong phòng khách thấy cảnh này liền tức giận đứng dậy, nhưng vừa mới mở mồm nói được một chữ liền bị người tát cho một cái bay ra ngoài!
Cam Mâu liền ngồi xuống, Đỗ Bình và những người khác đứng phía sau ông ta, ra lệnh cho Cung Bình, cái người hiện giờ mồm miệng đầy máu và có mấy cái răng đã bị rụng ra nói: “Gọi điện thoại cho Lương Siêu, bảo hắn trở về ngay lập tức.”
“Nói cho hắn biết, người của tổng bộ Võ Minh đã đến, nếu như không muốn liên lụy tới người khác thì mau chóng về để đền tội!
Cùng lúc đó, Cung Vũ, người vẫn còn hơi choáng váng ở cầu thang trên tầng hai, sau khi nghe lén đã loạng choạng quay trở lại phòng, nhìn Lương Nghiên đang ngồi trên giường, với vẻ mặt không có huyết sắc.
“Chị dâu Cung Vũ, vừa rồi có âm thanh gì vậy?”
“Có chuyện gì sao?”
Lương Nghiên chớp đôi mắt to hỏi, Cung Vũ miễn cưỡng cười, lập tức bế Lương Nghiên đến phòng an toàn của cô.
Căn phòng bí mật an toàn này được Cung gia sử dụng để cất giữ những vật phẩm cực kỳ giá trị. Riêng cánh cửa an toàn vừa đi vào kia cũng được làm bằng thép không gỉ nặng vài nghìn cân, nghe nói bom nổ cũng không thể mở được.
"Nghiên Nghiên, em ở trong này trốn đi, lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra thì ngàn vạn lần cũng đừng ra ngoài, biết chưa?”
Lương Nghiên ngây thơ gật đầu.
Cung Vũ đi ra ngoài và khóa trái cửa lại, sau đó cô chạy lon ton xuống lầu.
Lúc này nhìn thấy mấy người Cam Mâu đến kia không phải những người tốt đẹp gì, Cung Bình nhất quyết gằng không gọi cho Lương Siêu.
Mặc dù ông ta không phải là Huyền Vũ Giả, nhưng cũng biết tới đại danh của tổng bộ Võ Minh.
Tuy Lương Siêu rất mạnh, nhưng theo ông ta thấy, thì Lương Siêu không phải là đối thủ của những người này.
Nhưng việc ông ta cứ khăng khăng không chịu mở lời, đồng nghĩa với việc bị ăn liên tiếp những đòn hiểm của đám người kia.
Mà những người đó cũng chẳng phải ai khác mà chính là Bạch Vân Hi.
Giây phút nhìn thấy hắn ta giơ tay muốn tiếp tục đấm vào gương mặt đã bị đánh cho tơi tả của Cung Bình, Cung Vũ không nhịn được nữa mà hét lớn một tiếng.
"Dừng tay!"
“Anh, anh dựa vào cái gì mà đánh cha tôi!”
“Cha ư?"
Bạch Vân Hi quay đầu lại nhìn, lập tức nhếch miệng cười lạnh: "Nói vậy có nghĩa cô là vị hôn thê của tên Lương Siêu kia sao?”
“Đúng.”
Thấy Cung Vũ thừa nhận, Bạch Vân Hi lại gật đầu nói: “Nếu đã như vậy thì dễ rồi.”
Nói xong, trước tiên hắn ta dùng một cước đá văng Cung Bình ra, sau đó sải bước đi tới trước mặt Cung Vũ, đột nhiên vươn tay túm tóc cô, lôi cô lên lầu y như kéo một con súc vật.
"Muốn bớt đau đớn về thể xác thì ngoan ngoãn nghe lời tôi, trước tiên mau đi xách đứa em gái của Lương Siêu kia đến đây cho tôi.”
“Anh, anh…đừng mơ tưởng nữa.”
“Lương Siêu và em gái của anh ấy đã rời khỏi thành phố Xuyên Nam rồi, anh đã đến muộn!"
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Bạch Vân Hi dừng bước, cúi đầu và nheo mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cung Vũ, sau khi nhìn thấy bộ dạng kiên quyết mạnh miệng kia của cô thì tức tới nỗi không biết đánh vào đâu để phát tiết.
“Vì sao chứ?”
“Rốt cuộc tên tiểu tử Lương Siêu kia tốt ở chỗ nào, hắn có tài đức gì đặc biệt mà mỹ nữ hạng nhất vây quanh hắn lại nhiều như vậy? Nhiều thôi thì không thèm nói, đằng này ai lấy đều một lòng một dạ khăng khít hết mực đối với hắn?”
"Nói cho tôi biết, là vì sao?"
Nghe xong lời này, trong đầu Cung Vũ đột nhiên hiện lên hình bóng của Lương Siêu, mặc dù lúc này cô ấy đang bị hành hạ đau đớn nhưng vẫn nở một nụ cười nói: "Bởi vì, anh ấy luôn có thể bảo vệ tôi vào những thời khắc quan trọng nhất."
"Cho nên, anh ấy xứng đáng để tôi bảo vệ, cho dù phải liều mạng."
"Thật sao?"
"Đúng."
Cũng Vũ rất chắc chắn gật đầu, lại nói: "Cho nên anh không cần uổng phí công tìm anh ấy, anh ấy vĩnh viễn sẽ không trở lại."
Danh Sách Chương: