Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lương Siêu đi qua nhìn Bộ Hạo, cười hỏi: "Thế nào? Hiện tại biết làm gia nô nên có suy nghĩ gì rồi chứ?”

Giờ phút này đầu óc Bộ Hạo như bị đình công, chỉ biết gật đầu theo bản năng.

Ngay cả tùy tùng cũng là cao thủ Nguyên Anh kỳ, hắn thật sự không trêu vào được, tự nhiên đối phương nói cái gì thì chính là cái đó.

"Biết, biết rồi."

"Lúc trước đều là lỗi của tôi, về sau tôi không dám nữa."

Nhìn Bộ Hạo nhận lỗi y như một tên nhóc, Diệp Khuynh Thành quả thực lại được mở mang tầm mắt, bắt đầu dùng vẻ mặt kinh nghi bất định đánh giá Lương Siêu.

"Ừm, nếu đã biết rồi thì đi đi."

"Vâng, tôi, tôi đi đây…"

Bộ Hạo che mặt, ba bước thành một bước lắc lư chạy đi, sau đó Lương Siêu liền ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, chỉ liếc mắt một cái, Miller vừa nãy vừa thể hiện thân thủ liền vội vàng rót cho hắn một chén trà, cung kính đưa lên.

Sau khi uống một ngụm, hắn vẫy tay với Miller.

"Cậu đi ra ngoài trước đi, tôi còn có chuyện muốn nói với Diệp đổng."

"Vâng, Chủ thượng."

Miller khom người rời đi, nhìn vẻ mặt giả vờ lạnh lùng của Lương Siêu, Diệp Khuynh Thành không khỏi trợn trắng mắt.

"Ai, anh cũng hay thật đó."

"Tùy tùng này của anh ở đâu ra vậy? Tại sao tôi trước giờ tôi chưa gặp hắn bao giờ?"

"Còn nữa, rốt cuộc anh là ai? Có thể có được cao thủ Nguyên Anh kỳ làm tùy tùng, anh không phải là đệ tử của mấy gia tộc ẩn thế đứng đầu Viêm Hạ đó chứ?"

"Hoặc là... Thiếu chủ của thế lực siêu cấp tông môn như Võ Minh trong giới võ đạo?”

"À... Cô muốn biết sao?"

"Ừm."

Diệp Khuynh Thành theo bản năng gật gật đầu, chỉ thấy Lương Siêu vươn tay về phía mình: "Vậy cô giao phần hôn thư kia cho tôi đi, tôi sẽ nói cho cô biết."

Diệp Khuynh Thành nghe vậy, mày liễu không khỏi nhướng lên.

"Không đưa, anh không nói thì thôi."

Nói xong liền ngồi trở lại văn phòng bắt đầu tiếp tục làm việc, khiến Lương Siêu không khỏi sửng sốt.

Người này, muốn công nhiên chơi xấu?

"Diệp đổng, cô làm như vậy không tốt lắm đâu?"

"Lúc trước tôi đã giao nhiều bí phương trân quý cho cô như vậy, theo như tôi đã nói trước đó, đến lúc cô phải giao phần hôn thư kia cho tôi rồi đó, làm doanh nhân nổi danh khắp cả nước dù sao cũng phải có chút uy tín chứ?"

Diệp Khuynh Thành cũng không quay đầu lại nói: "Chuyện uy tín là chuyện của đàn ông."

"Mà tôi, là phụ nữ."

Lương Siêu: "Lúc trước cô đã nói sẽ giao hôn thư cho tôi, không thể ngang ngược, nói mà không giữ lời như vậy chứ?"

"Tôi là phụ nữ."

Lương Siêu: "Phần hôn thư kia đối với tôi thật sự rất hữu dụng, cô coi như là nể tình tôi chữa bệnh điều dưỡng cho cô, cũng có chút công lao không được sao?"

"Tôi là phụ nữ."

Lương Siêu: "..."

Lúc này hắn hoàn toàn bó tay rồi, hắn chỉ cảm giác trong lòng mình có một vạn con ngựa chạy qua, thiếu chút nữa liền buột miệng mắng ra một câu mẹ nó!

Không thể nói lý với phụ nữ.

Lời này, quả thật không sai!

"Đúng rồi, lúc trước anh nhắc tới bí phương làm tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện."

Nói xong, đôi mắt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành nhất thời nheo lại một đường cong nguy hiểm, lạnh lùng hỏi: "Có phải không chỉ tôi, anh còn đưa không ít bí phương cho Tiêu Thi Nhã đúng không?"

"Ừm..."

"Đúng vậy."

Lương Siêu thành thật gật đầu: "Cũng không tính là nhiều đâu, vừa đủ giữ mạng, chỉ có mười tờ mà thôi.”

"Anh!"

"Anh làm vậy đã được tôi cho phép chưa?!"

Diệp Khuynh Thành theo bản năng hỏi một câu, đồng thời còn giận dữ nhìn hắn, làm cho Lương Siêu như hòa thượng sờ không ra tóc.

Là sao vậy?

Còn chưa thành vợ mình đã ra tay quản tài sản riêng của mình rồi?

Mà rất nhanh, Diệp Khuynh Thành cũng ý thức được lời nói của mình có chút không thích hợp, có chút ngượng ngùng, vội vàng đổi giọng nói: "Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác.”

"Chỉ là đơn thuần lo anh bị người phụ nữ kia lừa gạt, không có ý gì."

"A, cái này thì không cần lo."

Lương Siêu tùy tiện khoát tay áo: "Tiêu tiểu thư vẫn rất quy củ, cô ấy đã chính thức ký kết hợp đồng với tôi, tỷ lệ chia tiền cũng rất khả quan."

Vừa nghe đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành lại lạnh lẽo.

"Ý anh là sao? Ý nói tôi không đưa tiền cho anh?"

"Chị Ngọc!"

Sau khi gọi Tôn Ngọc tới, Diệp Khuynh Thành lập tức nói: "Đi, chuẩn bị một bản hợp đồng! Đem 50% cổ phần của tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh chuyển cho Lương Siêu!"

Tôn Ngọc: "..."

Lương Siêu: "..."

Người phụ nữ này, hôm nay có chuyện gì vậy?

Có phải hơi ấm đầu rồi không?

Cho dù là có chút ghen tị, cũng không cần phải điên cuồng như vậy chứ?

"Chị Ngọc, còn sững sờ ở đó làm gì?"

"Tôi không có nói giỡn, lập tức đi làm đi!"

Thấy Diệp Khuynh Thành lại thúc giục Tôn Ngọc đi chuẩn bị hợp đồng, Lương Siêu vội vàng nói: "À, Diệp đổng nói giỡn, nhất thời tức giận không nói thật đâu, cô ra ngoài trước đi."

"Ồ, được."

Sau khi Tôn Ngọc đi rồi, Lương Siêu tinh tế quan sát Hạ Diệp Khuynh Thành, nói: "Cái kia, tôi cảm thấy trạng thái hôm nay của cô không đúng lắm, có thể bệnh tình lại nặng thêm rồi."

"Cô cởi quần áo đi, tôi sẽ giúp cô châm cứu một lần, phối hợp xoa bóp, giúp cô điều trị một chút."

Nói xong, Lương Siêu còn rất biết điều mà móc ra miếng vải bịt mắt đem theo bên người, Diệp Khuynh Thành thấy vậy cười lạnh một trận.

"Anh đang bịt tai trộm chuông sao?"

"Lần trước ở Kim Ngọc Đường đã nhìn hết nửa ngày rồi, giờ bịt mắt còn có ích lợi gì?"

Cái này!

Khuôn mặt già của Lương Siêu nhất thời đỏ lên.

"Hiểu lầm, hiểu lầm rồi..."

"Lúc ấy tôi thật sự không phải cố ý, chỉ là..."

"Được rồi."

Diệp Khuynh Thành cắt ngang hắn, để hắn bịt mắt lại, đeo găng tay sau đó khóa trái cửa lại, còn cô chậm rãi cởi quần áo nằm trên sô pha, khẽ nói một tiếng bảo hắn có thể bắt đầu.

Quá trình trị liệu lần này, đặc biệt dài…

Khoảng ba giờ sau Lương Siêu mới xong việc, khẽ gọi Diệp Khuynh Thành hai tiếng nhưng đối phương không đáp lại, trong lòng hắn tự nhận là cô ngủ rồi.

Thở phào nhẹ nhõm, trong đầu trong nháy mắt liền hiện ra bộ dáng ketogen của Diệp Khuynh Thành lần trước có thể nói là hoàn mỹ, không biết vì sao trong lòng đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy giống như bị mèo cào mấy cái.

"Chỉ nhìn qua thôi, đâu có mất lạng thịt nào."

"Huống hồ cô gái này vẫn chơi xấu, đè nén hôn thư không cho ta, đều kéo dài lâu như vậy ở trên người nàng thu chút lãi suất, no mắt phúc cũng không tính là quá đáng chứ?"

Trong lòng nghĩ như vậy, Lương Siêu càng cảm thấy chuyện này không có gì cần đắn đo, trực tiếp kéo miếng vải dày trên mắt xuống.

Nhưng vừa mới mở mắt ra, chỉ thấy Diệp Khuynh Thành đang mở to mắt nhìn chằm chằm mình.

Bốn mắt nhìn nhau, thật không xấu hổ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK