Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy một tiếng “bùm” vang lên. Cửa phòng bị đạp mạnh ra, ngay sau đó có 3 người đàn ông trung niên bước vào.

“Các người là ai!”

“Các người có biết đây là đâu không mà lại dám…A!”

Ngô Nguyên Trung còn chưa kịp nói xong đã bị một người đàn ông trong số đó tát một phát bay tới góc tường.

“Hai người câm miệng!”

Mộ Liên Y nhìn về phía Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm rồi khẽ quát với vẻ cảnh cáo. Cô ta đều nhận ra ba người kia là ai, tất cả bọn họ đều là người của Mộ gia.

“Triệu đại sư, Lôi đại sư, Vu đại sư, sao ba ngài lại tới đây?”

Ba người bọn họ nhìn Mộ Liên Y đầy vẻ thờ ơ, trong mắt không còn một chút sự tôn kính nào như ngày trước nữa.

“Lão Lôi, ông mau lấy đồ ra đi.”

“Được.”

Người đàn ông trung niên họ Lôi gật đầu, sau đó ông ta lấy một tấm bài vị từ trong ba lô ra và ném xuống đất.

Thấy vậy, trong lòng Mộ Khuynh Tuyết thắt lại. Cô ấy định xông lên nhặt bài nhưng lại bị Lương Siêu cản lại.

“Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra!”

“Đừng hoảng,”

Lương Siêu vừa nói xong, ngay sau đó Mộ Liên Y đã cười chế nhạo.

“Mộ Khuynh Tuyết, chị thật đáng thương.”

“Có vẻ như hiện tại Miller đại sư không còn coi trọng chị nữa, cho dù hiện tại mấy người có quay về đế kinh thì giá trị lợi dụng của chị cũng không còn nữa. Xem ra chị vẫn không giữ được bài vị của ba mẹ.”

Nói xong, cô ta lại quay sang hỏi Lôi đại sư: “Xem ra gia tộc đã hạ quyết tâm đuổi Mộ Khuynh Tuyết ra khỏi Mộ gia đúng không?”

“À đúng rồi, sao lại chỉ có một tấm bài vị? Còn tro cốt của ba mẹ chị ta đâu? Tại sao lại không mang tới đây?”

Lôi đại sư quay sang nhìn cô ta, ông ta còn chưa kịp nói gì thì Mộ Liên Y đã lắc đầu cười nói: “Có lẽ thứ đồ đó quá xui xẻo cho nên ba vị đại sư đã ném đại vào một bãi tha ma nào đó đúng không?”

“Cô nghĩ nhiều rồi.”

Triệu đại sư nhẹ giọng nói: “Cô cứ nhặt tấm bài vị kia lên đi đã, chuyện này không có liên quan gì với Mộ Khuynh Tuyết cả.”

Hửm?

Mộ Liên Y nhíu mày, cô ta nhìn tấm bài vị kia với vẻ nghi ngờ.

Tuy nhiên sau khi nhìn thấy cái tên trên tấm bài vị kia, chỉ trong nháy mắt cô ta trợn tròn hai mắt, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt!

Mộ Phong!

Đây, đây chính là bài vị của ba cô ta!

“Các người, các người làm vậy là có ý gì!”

“Thân là người phụng sự cho Mộ gia, vậy mà các người lại dám đối xử như thế với bài vị của ba tôi. Các người làm như vậy thì phải chịu tội gì!”

“Tội?”

Vị đại sư họ Vu kia lập tức cười lạnh nói: “Mộ Liên Y, cô còn cho rằng bản thân là cô ba của Mộ gia sao? Cô ra vẻ trước mặt chúng tôi làm gì?”

“Các người nói vậy là có ý gì!”

“Lão Lôi, ông nói cho cô ta biết đi!”

Ngay sau đó, vị đại sư họ Lôi kia nói tiếp: “Nhận lệnh của gia chủ, vì trong quá trình thực hiện nhiệm vụ gia tộc giao phó, Mộ Liên Y đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng nên từ nay về sau sẽ bị trục xuất vĩnh viễn khỏi Mộ gia.”

Mắc sai lầm nghiêm trọng?

Trục xuất vĩnh viễn?

“Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy!”

Mộ Liên Y ôm đầu kêu lên, nhất thời cô ta cảm thấy da đầu tê dại!

Suốt mấy năm qua, cô ta hèn mọn làm việc vì Mộ gia giống như một con chó, dốc hết sức hoàn thành mọi nhiệm vụ do gia tộc sắp đặt.

Nói đi nói lại cũng là chỉ vì gìn giữ danh tiếng cô ba của Mộ gia, để có thể lên mặt với người khác!

Đến cuối cùng, gia tộc lại trục xuất cô ta chỉ vì cô ta không làm được việc?

“Tuy chúng tôi không rõ cô đã làm gì nhưng chắc trong lòng cô hiểu rõ vô cùng.”

“Miller đại sư là người bảo hộ cho gia tộc, vậy mà cô cũng dám đắc tội với ngài ấy. Hừ, cô thật sự cho rằng địa vị của cô ba trong gia tộc này cao lắm phải không?”

“Cái gì?”

“Đắc tội với Miller đại sư?”

Mộ Liên Y lại càng thêm rối rắm, ngay trong lúc cô ta còn đang bối rối, vị đại sư họ Lôi nói tiếp: “Đúng rồi, ngay cả mẹ của cô cũng đã bị trục xuất khỏi Mộ gia rồi.”

“Nghe nói bây giờ bà ta đang đi ăn xin ở dưới gầm cầu nên tốt nhất là cô quay về đưa bà ta đi. Nếu không lại cùng đường tới mức đi bán mông thì lại ảnh hưởng tới danh tiếng của Mộ gia.”

“Còn về phần tro cốt của ba cô. Đúng như lời cô nói, quả thực gia tộc có đưa cho tôi mang tới cho cô nhưng vì cảm thấy xui xẻo nên không mang tới đây.”

“Thế nhưng tôi lại không tìm một bãi tha ma nào đấy để vứt như cô tưởng tượng, vì quá phiền nên tôi đã ném đại xuống cống thoát nước nào đấy rồi.”

“Cho nên sau này cô có muốn tìm cũng không thể tìm được đâu.”

Mộ Liên Y lảo đảo lui về phía sau vài bước. Đào Khiêm nhìn thấy cảnh này cũng muốn giúp một tay nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, gã ta vẫn thu tay lại để mặc cho Mộ Liên Y ngồi thẫn thờ dưới đất.

Hết tin xấu này tới tin xấu khác không ngừng đả kích khiến cho tâm lý của Mộ Liên Y hoàn toàn suy sụp, cô ta không ngừng kêu gào ầm ĩ.

“A!”

“A a a!”

“Vì sao, rốt cuộc là vì sao!”

“Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì, vì sao các người lại đối xử với tôi như vậy! Ba! Mẹ! A a a…”

Mộ Khuynh Tuyết: “…”

Cô ấy cũng ngơ ngác trước tình huống này.

Nội dung vở kịch này cũng đảo chiều nhanh quá đi?

Quả thực đảo ngược với vận tốc ánh sáng!

Tuy nhiên cô ấy lại cảm thấy tất cả chuyện này chắc chắn có liên quan với Lương Siêu.

Khi cô quay lại nhìn thì thấy Lương Siêu đang ngồi vắt chéo chân, dùng tăm ngoáy răng nói: “Vở kịch này vẫn còn chưa đủ đặc sắc nhỉ?”

“Dù sao tên kia cũng sinh ra ở nước ngoài nên chắc hẳn địa vị cũng không thấp nhỉ? Lẽ nào không có giải thưởng gì hay sao?”

Như này…

Còn chưa đủ đặc sắc hay sao?

Ngay khi Mộ Khuynh Tuyết đang định chửi thề thì cô thấy vị đại sư họ Lôi kia đột nhiên ra tay. Ông ta trực tiếp đè Mộ Liên Y xuống đất và bắt cô ta mở miệng ra…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK