Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe xong, sắc mặt Diệp Tiêu đột nhiên “xoẹt” một cái, đôi mắt của cậu ta bắt đầu trở nên u ám và âm tình bất định, cậu ta không nghĩ rằng mình đã nhận lỗi chịu hèn tới mức này rồi mà cái tên họ Lương độc ác tột độ kia vẫn không chịu buông tha cho mà còn khiến bản thân hắn thành con chó rách thì mới chịu lòng bỏ qua!

“Khốn, khốn khiếp!”

"Tên đạo đức giả họ Lương kia, tôi sẽ đi nói với chị tôi ngay bây giờ! Tôi không tin chị tôi sau khi biết chuyện vẫn sẽ..."

"Ha. . . không cần đâu."

Phương Lệ lại cười lạnh một tiếng nói: "Chị gái của cậu đã mê muội yêu hắn như bị ma nhập rồi, hơn nữa bởi vì Lương Siêu nắm trong tay rất nhiều bí kíp, cho nên chị của cậu lại càng thêm ỷ lại."

"Vừa rồi họ Lương có nói với tôi rằng hắn đã trao đổi ý kiến của mình với chị gái em, và chị gái của em đã đồng ý, đồng thời còn cảnh cáo tôi không được xen vào việc của người khác, nếu không cả chúng tôi đi chăng nữa cũng sẽ bị xử đẹp.”

Nói xong hắn ta còn giả vờ vỗ vai Diệp Tiêu một cái, sau đó lại lấy ra một tấm thẻ đưa cho cậu ta nói.

“Người em trai à, nghe anh một câu, mau chóng rời đi đi.”

“Trong thẻ này có khoảng chừng 100 vạn, chắc là đủ để cho em miễn cưỡng tiêu một thời gian, nếu như tiêu hết rồi thì quay lại tìm tôi, và tôi sẽ cho em thêm.”

Diệp Tiêu: "..."

Cảnh tượng này khiến cậu ta cảm thấy mình giống như một kẻ ăn mày sống nhờ tiền từ thiện của người khác.

Mà cậu ta đã được nuông chiều từ khi còn nhỏ nên đã quen với cuộc sống tự do từ lâu, vì vậy sau khi trải qua cảm giác được người khác từ thiện, tâm lý cậu ta liền bùng nổ ngay lập tức!

“A!”

“Chết tiệt, bọn họ đều đáng chết!”

“Nếu bọn họ đã ác độc đến nỗi không chừa cho cậu ta một con đường sống như vậy thì cứ giết hết tất thảy chúng nó đi.”

Phương Lệ nghe được lời này trong lòng âm thầm cười, tiểu tử này rốt cuộc cũng nói ra điều mà hắn ta muốn nghe rồi.

"Tiểu Tiêu, em có ý tứ gì?"

“Chẳng lẽ em thật sự hạ quyết tâm ra tay tàn nhẫn giết chị ruột mình sao?”

Diệp Tiêu vào giây phút này giữ sắc mặt hung ác nham hiểm, trợn to hai mắt, hung ác nói:

"Nó không đành lòng chừa cho tôi một đường lui, thì tôi việc chó gì phải để tâm tới mối quan hệ chị em ruột thịt chứ!"

"Được thôi."

Phương Lệ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: "Vậy thì em chỉ cần đối phó với chị của mình là được rồi, còn tên Lương Siêu kia tôi sẽ tận lực giúp cậu khiến hắn ta. . . "

"Không cần!"

Diệp Tiêu thấp giọng nói:

"Đã không làm thì thôi, còn nếu làm thì tôi sẽ giết chết tên họ Lương đó cùng một lượt luôn!"

Phương Lệ lắc đầu cười thầm, thấy mình đã đạt được mục đích, hắn ta cũng không ở lại nữa, sau khi tùy tiện an ủi Diệp Tiêu thì đã lái xe đi thẳng đến khách sạn lớn Kim Đình, nơi Vạn Khôi trú ngụ.

15 phút sau.

Thư ký riêng của Diệp Khuynh Thành, Tôn Ngọc Cương từ bệnh viện đi ra, trên tay cầm một tờ xét nghiệm, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, đang xoa nhẹ bụng của mình.

Cô ấy ở độ tuổi ba mươi rồi và lúc hồi trẻ mù mờ không biết gì từng phá thai một lần, bây giờ không dễ dàng gì mới lại mang thai được.

Lúc cô ấy đang định gọi điện thoại cho Diệp Tiêu, vừa mới lấy điện thoại ra thì đã có cuộc gọi đến của Diệp Tiêu.

"Alo, Tiểu Tiêu, chị có tin vui muốn..."

"Chị Ngọc, nghe tôi nói đây!”

Diệp Tiêu ngắt lời cô, thanh âm khàn khàn, trầm giọng nói:

"Có một việc, chị nhất định phải giúp tôi."

Sau đó cậu ta lẩm bẩm nói thầm, sau khi Tôn Ngọc nghe xong, sắc mặt liền kịch liệt thay đổi, lập tức che miệng lại, kinh ngạc hét lên:

"Tiểu Tiêu, em, em điên rồi!"

"Giám đốc Diệp chính là chị gái ruột của em đấy! Em…”

“Chị Ngọc."

Diệp Tiêu lại ngắt lời cô ấy, nói:

“Chị gái tôi hơn 20 năm qua chưa từng yêu ai, và bây giờ mới động tình cái chị ấy lại thành mê muội phát điên rồi."

"Tôi đã có bằng chứng rõ ràng, chị ấy và tên họ Lương kia hiện đang âm mưu làm thế nào để đuổi tôi ra khỏi nhà một cách sạch sẽ, làm thế nào để có thể chiếm hoàn toàn toàn bộ nhà họ Diệp và Tập đoàn Nhuận Tinh.”

"Làm sao có thể chứ?"

"Chị sẽ đi tìm Giám đốc Diệp ngay bây giờ!"

"Hừ, chị nghĩ rằng tìm chị ta có tác dụng không? Cô ta có lẽ đã chuẩn bị sẵn sàng trăm ngàn tình cảnh để đánh lừa tất cả mọi người bao gồm cả tôi rồi."

"Nói một cách dễ hiểu, nếu chị không giúp tôi, tôi sẽ là người cuối cùng phải chết."

"Chị cứ xem rồi tính đi.”

Diệp Tiêu cúp điện thoại, để lại Tôn Ngọc một mình trong gió với những suy nghĩ ngổn ngang...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK