Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm sao bây giờ á?

Còn cần phải hỏi sao?

Lương Siêu mỉm cười, sau khi bóc một con tôm đặt vào bát của Lương Nghiên xong nói:

"Ăn từ từ, đừng lo lắng."

"Thích món ăn nào thì nói cho anh biết, không đủ thì anh sẽ bảo bọn họ mang lên tiếp.”

“Tôm này ăn rất ngon!"

Lương Nghiên ăn con tôm một cách thích thú và cười ngọt ngào: "Đáng tiếc những người vừa nãy ăn nhanh quá, em mới vừa mới ăn một con đã hết rồi.”

Lương Siêu nghe xong, hướng Cung Bình vẫy vẫy tay, lớn tiếng nói: "Cung gia chủ, trên bàn này có thể thêm cho tôi một đĩa tôm không? Em gái tôi ăn không đủ!”

Cung Bình: " . . . "

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Mọi người trong nhà họ Cung cũng kinh ngạc nhìn Lương Siêu và em gái vẫn đang ăn cơm bình thường.

Bọn họ đã từng gặp qua không ít người vô liêm sỉ không biết phân biệt, nhưng lại chưa từng gặp qua người không biết phân biệt tình cảnh như vậy!

Nhà người ta lửa sắp cháy đến chân mày rồi, một người đến ăn chực thôi mà còn muốn ăn tiếp sao?

“Hahaha!"

Đào khiêm bị chọc cho một trận cười to, quay đầu nhìn về phía Lương Siêu.

“Tên nhóc kia, mày có vẻ khá hài hước đó, nể tình mày làm cho tao vui, tao có thể cho mày thêm một chút thời gian để rời đi, nhanh mang theo em gái của mày cút đi đi.”

Lương Siêu nghe vậy lập tức đặt bát đũa xuống.

“Tôi còn có chuyện chưa làm xong nên trong chốc lát không rời đi được, còn mấy người chẳng lẽ quy củ nghĩa tử là nghĩa tận cũng không biết sao?”

“Mang người đến đây gây rối trong tiệc tang của người khác, không sợ bị trời phạt sau này sinh con không có lỗ đít sao?"

“Cho nên người nên cút là mấy người mới đúng!”

Xoẹt!

Hai người Đào Khiêm và Ngô Nguyên Trung cau mày một lúc, cư nhiên bị một tên oắt con nghèo kiết xác như vậy mắng cho một trận, trong lòng và cảm thấy xúi quẩy.

Sau đó họ cũng không nói nhảm nữa và vẫy tay với hơn chục vệ sĩ cường tráng phía sau.

“Trước khi đòi tiền, tao nghĩ nên nhìn thấy chút máu.”

“Trực tiếp giết chết thằng đó đi, sau đó xử lý sạch sẽ."

“Vâng.”

Hơn chục vệ sĩ cường tráng gật đầu, nhất thời cũng không lên tất cả, chỉ có một người tiến đến.

Bọn họ nhìn thấy hai an hem còn trẻ như vậy thiết nghĩ một người lên xử lý cũng đủ rồi.

“Anh à xem ra chúng ta lại gặp phải người xấu rồi."

Lương Nghiên vừa nhai thức ăn vừa nói, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại không hề có chút căng thẳng nào.

Lương Siêu xoa đầu cô bé cười nói: "Tiếp tục ăn phần của em đi, đừng lo lắng về những vấn đề khác.”

“Vâng.”

Ngay khi Lương Nghiên đáp lại, Lương Siêu dùng đũa gắp một hạt đậu phộng, sau đó cổ tay run lên.

Nhìn như rất nhẹ và không sử dụng bất kỳ sức gì, nhưng đậu phộng rất nhanh phóng xuyên không khí về phía vệ sĩ đang đi đến với tốc độ cực nhanh!

Tiếng "phụt!" vang lên nghe có chút chói tai.

Bảo vệ vốn không có ý phòng thủ, nhưng khi nhìn thấy tốc độ bùng nổ của đậu phộng, hai mắt của anh ta mở to kinh hãi! Trước khi kịp phản ứng, anh ta đã kêu lên một tiếng "A!" sau đó ôm vai mình bay về phía sau.

Anh ta bị bay rơi trúng một chiếc bàn, vẻ mặt bắt đầu đau khổ lăn qua lăn lại, này lại một vệ sĩ khác với đôi mắt sắc lạnh chỉ vào một cây cột cách đó không xa, há to miệng lộ vẻ kinh ngạc.

Mọi người đều nhìn lại hướng ngón tay của anh ta chỉ, nhìn kỹ lại phát hiện trên cây cột chịu lực có một cái lỗ nhỏ, lỗ thủng này vẫn được găm chặt một hạt đậu phộng còn nguyên vẹn, bên trên còn dính máu…

Chậc!

Thấy cảnh này, nhiều người há hốc mồm! Dùng chiếc đũa văng ra một hạt đậu phộng đâm xuyên qua vai người ta xong rồi khảm chặt vào một cây cột chịu lực?

Lực đạo này phải mạnh tới mức nào chứ?

Cái ngầu nhất là hạt đậu phộng kia vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí không bị tách vỏ! Đây là đậu phộng hay là một viên đạn?

"Thằng nhóc này..."

"Không ngờ lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ?!”

Sắc mặt Cung Bình kinh ngạc, đồng thời cũng có chút hối hận. Sớm biết như vậy, thì thái độ của ông ấy đối với hắn ban nãy đáng lẽ phải tốt hơn, ít nhất cũng nên mời hắn ngồi vào ghế VIP.

Sắc mặt Ngô nguyên trung trầm xuống, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Lương Siêu.

"Huyền Vũ giả?"

"Tên nhóc, mày đến đây là cố ý xáo trộn tình hình sao?"

“Xáo trộn cái thằng cha mày.”

Lương Siêu cười lạnh chửi một câu, sau đó lại nói: "Tao không đủ kiên nhẫn để nghe chúng mày nhiều lời, bây giờ tao làm theo đúng ý mày rồi đó, máu cũng được nhìn thấy rồi, bây giờ có thể mang người cút đi được rồi đấy!”

Hai mắt Đào Khiêm híp lại rồi nháy mắt với một lão mặc áo sam xám bên cạnh.

"Lỗ đại sư, lần này xem ra yếu làm phiền ông rồi."

“Đánh cho phế hoặc giết, ông cứ xem mà làm.”

Đào Khiêm nói xong, nhưng một phút sau, vị được cung phụng họ Khổng vẫn không hề động tính gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Lương Siêu, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ kinh nghi bất định.

“Lỗ đại sư?”

Đào khiêm nhíu mày sau đó gọi một tiếng, sau khi nhìn thấy đối phương thờ ơ, Ngô Nguyên Trung liền nhìn hai vị mình cung phụng cấp tông sư bên cạnh mình.

"Tào đại sư, cát đại sư, làm phiền hai vị."

"Ừ."

Hai vị lão giả gật đầu, cũng không nói gì nhiều, cùng nhau chậm rãi đi về phía Lương Siêu, đồng thời còn chậm rãi phóng ra khí tức cường hãn của mình.

Khí thế kia còn rất có ý tứ hung ác, khiến cho Cung Bình và mọi người trong Cung cảm thấy lo lắng.

Nhưng không đợi hai người đi được vài bước, vị cung phụng họ Khổng đột nhiên mở miệng: “Xin thứ lỗi cho thị lực kém cỏi của lão hủ, xin hỏi các hạ có phải Lương thần y Lương Siêu ở Trấn Giang không?"

"Hả?"

"Ông biết tôi sao?"

Lương Siêu nhướng mày và nhìn vị cung phụng họ Khổng kia, người này trước kia từng quen biết ông già sao?

Tại sao hắn lại không có bất kỳ ấn tượng nào?

Mà ngay sau đó, hai cung phụng của Ngô Nguyên Trung kia cũng lập tức dừng lại, như thể nghe thấy điều gì đó vô cùng đáng sợ, mạnh mẽ quay đầu lại và nhìn về phía cung phụng họ Khổng!

"Lão Khổng!"

"Tên yêu nghiệt mà ông nói với chúng tôi hôm qua chấn động Trấn Giang, chính là..."

"Hắn?"

Cung phụng họ Khổng kia không trả lời, mà chỉ cúi đầu cong lưng lậy Lương Siêu mọt cái.

Thấy vậy, hai vị trưởng lão trước đó còn chuẩn xuất thủ kích Lương Siêu đều là sửng sốt, kinh hồn bất định, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lương Siêu: "Lương đại sư tại thượng!”

"Xin nhận tiểu bối một bái!”

"Trước đó có điều đắc tội với người, hi vọng Lương đại sư có thể niệm tình tôi già nua hoa mắt ù tai, bao dung thứ tội!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK