Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Mày, mày. . . "

Cổ họng Vương Tiểu Niên kịch liệt co giật, hai mắt trợn tròn nhìn Lương Siêu, bắt đầu đá chân kịch liệt giãy giụa.

Hiện tại, câu trả lời anh ta thực sự muốn đã biết rồi, cũng muốn nhận mình nhát gan hơn so với Lương Siêu, nhưng cổ anh ta bị siết chặt đến nỗi không thể nói một lời nào!

“Mày to gan!”

“Tên nhóc kia mày mau buông tay ra! Nếu mày thật sự dám đả thương tới tính mạng của đại thiếu gia ta, thì ông đây hôm nay sẽ cho mày chết y như thế, cho mày tuẫn táng theo đại thiếu gia ta.”

“Đù má!”

Khi Vương Tiểu Niên nghe thấy lời này ngay lập tức điên cuồng thốt lên một câu chửi bậy, ánh mắt hung hăng nhìn vào cung phụng đứng đầu của Vương gia.

Cái thứ đồ nguy hiểm này!

Đến lúc này rồi mà còn nói mấy lời khích tướng vậy sao, cái tên họ Tần này thực sự cảm thấy rằng bổn thiếu gia này chết chưa đủ nhanh sao?!

"Ha..."

Sau khi nghe một tiếng cười của Lương Siêu với khí thế cường ngạnh ngang ngược, trong lòng Vương Tiểu Niên lập tức lạnh đi nửa phần.

"Dù sao ở đây cũng đã được xử lý sạch rồi, nếu vậy không cần phải để ý ánh mắt thế tục nữa, tất cả đều để cho chúng ta dùng phương thức của võ giả giải quyết được rồi.”

“Kẻ muốn giết tôi, ắt bị giết lại!"

“Lão già kia, hôm nay Lương mỗ thật muốn xem ông hôm nay muốn giết tôi như thế nào!?”

Nói xong, trong mắt hiện lên sát khí, nhưng ngay khi vừa định phát lực trực tiếp giết chết Vương Tiểu Niên thì Diệp Khuynh Thành vội vàng mở miệng.

“Lương Siêu à! Thôi bỏ qua đi!”

“Bây giờ anh giết anh ta rất dễ dàng, nhưng đối với anh mà nói thì không có lợi gì, hơn nữa đây là lần đầu tiên anh ăn cơm cùng với tôi, khiến cho bầu không khí quá đậm máu anh có thấy thích hợp không?”

Sau khi nghe điều này, Lương Siêu suy nghĩ một lúc mới thu lực lại và ném Vương Tiểu Niên về phía mấy người cung phụng của Vương gia.

"Nếu đã như vậy, vì nể mặt Diệp tổng, tao tha cho con chó nhà mày một mạng.”

“Nhưng phí uốn nắn cho loại đàn ông ngu xuẩn là 50 tỷ, không được thiếu một đồng, hạn cho mày trong vòng một giờ gom góp đủ cho tao, ngoài ra nếu mày còn dám làm chuyện xấu với Cung Vũ, thì tốt nhất nên biết hậu quả đi.”

“Cút!”

Lời cuối cùng này vừa dứt, Vương Tiểu Niên mới thở phào nhẹ nhõm, loạng choạng vội vàng như phóng ra ngoài, dáng vẻ nhếch nhác thảm hại.

Tuy nhiên, sau khi chạy vào thang máy, trước khi thang máy đóng lại, anh ta đã ném cho Lương Siêu một ánh mắt nghiêm nghị, trong lòng thầm nghĩ: "Tên họ Lương kia, chúng ta cứ chờ mà xem!”

“Đến cả loại nữ nhân như Diệp Khuynh Thành cũng dám nhúng tay vào, tao muốn tận mắt nhìn thấy kết cục cuối cùng của mày sẽ thê thảm đến cỡ nào!"

Sau khi đám người Vương Tiểu Niên rời khỏi địa điểm, người quản lý của trung tâm mua sắm vốn định chuồn đi nhưng đã cảm nhận được ánh mắt của Lương Siêu đặt trên người mình.

Anh ta sợ đến mức như bị trúng định thân pháp vậy, không dám cử động hay di chuyển.

Bởi vì dù sao Vương Tiểu Niên người ta cũng có địa vị, cho nên cái vị sát tinh trước mắt này muốn giết được Vương Tiểu Niệm thì vẫn phải đắn đo chút, nhưng bản thân anh ta coi là cái thá gì chứ?

Nếu mọi người thực sự muốn giết anh ta, đó có lẽ chỉ là chuyện tùy ý phất tay là được…

“Lương, Lương thiếu uy vũ!”

"Lúc trước, giây phút lần đầu tiên nhìn thấy ngài, kẻ hèn mọn tôi còn tưởng rằng ngài tuyệt đối không phải là người tầm thường, cho nên sự ngưỡng mộ tôn kính của ta đối với ngài cứ cuồn cuộn như nước xiết không ngừng, nếu như không phải vì Vương Tiểu Niên quá hung ác, tôi cũng không dám có chút thất lễ gì với ngài!"

“Người xưa có câu, đắc tội với quân tử như ngài còn hơn đắc tội với tiểu nhân như Vương Tiểu Niên, ngài thấy có đúng không?”

Lương Siêu: “…”

Hắn ngay lập tức nhìn về phía Diệp Khuynh Thành, đề nghị nói: “Tên này nếu được đào tạo bồi dưỡng thêm thì sau này nhất định là thiên tài bán hàng, có muốn cân nhắc tiếp nhận không?”

“Không cần.”

Diệp Khuynh Thành lại nhẹ liếc nhìn quản lý một cái: “Anh có thể đi rồi.”

“Vâng vâng!”

“Cảm ơn giám đốc Diệp!"

Sau khi đuổi tên quản lý đi, ba người quay trở lại nhà hàng Tây kia.

Khi Lương Siêu bước vào, hắn thấy khoảng hơn chục viên gạch lát sàn ở lối vào nhà hàng đã bị hắn phá vỡ vừa rồi. Hắn gọi thu ngân lại cưỡng chế chuyển cho 10 vạn, điều này lại khiến Diệp Khuynh Thành đánh giá hắn cao hơn.

Hắn có tính cách tự do và không gò bó, nhưng khi làm việc gì lại rất cẩn thận tỉ mỉ, rất làm đúng quy tắc, ngày nay, một người đàn ông như vậy hiếm hơn cả động vật quý hiếm.

Sau khi gọi món xong, Lương Siêu đã đi thẳng vào vấn đề mà hỏi: “Những đơn thuốc trước kia tôi từng kê, ắt hẳn giám đốc Diệp đã tìm được người để kiểm tra tất cả chúng rồi?"

“ừ!”

“Có mang hôn thư đến không?”

"Không."

"Hử, vậy cô dự định khi nào đưa nó cho tôi?"

"Tạm thời tôi chưa có ý định đưa.”

Lương Siêu: "..."

Người phụ nữ này là cố ý chọc giận mình đúng không?

Nhìn thấy sắc mặt của Lương Siêu nhanh chóng sụp xuống, Diệp Khuynh Thành liền cười nói: “Anh Lương thực ra hôm nay mời anh ăn tối chủ yếu là để thảo luận về việc hợp tác với anh."

"Mấy đơn thuốc kia tôi tuyệt đối sẽ không lấy không của anh đâu, nhưng tại giá trị của chúng thực sự cao quá, nhóm nghiên cứu của chúng tôi không thể đo lường chính xác giá trị cụ thể."

"Tôi sẽ đưa cho anh 10 tỷ trước, sau đó thuê anh đến làm phó chủ tịch tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh của chúng tôi, chịu trách nhiệm nghiên cứu phát triển và sản xuất các loại thuốc mới."

"Đây là hợp đồng, anh đọc trước đi, cột lương tôi để trống, anh điền bao nhiêu cũng được, miễn là anh dám điền vào đây thì bao nhiêu tôi cũng dám đưa.”

“Nếu anh hài lòng thì có thể ký hợp đồng ngay bây giờ, và hợp đồng sẽ có hiệu lực ngay lập tức."

Sau khi nghe điều này, Lương Siêu mỉm cười hất hất tay mà không cần nhìn vào hợp đồng.

“Tổng giám đốc Diệp không uổng công là thương nhân, đúng là khôn khéo, dùng cách này để ràng buộc tôi và công ty Nhuận Tinh theo cách này, ngày sau tôi sẽ có tác dụng với cô.”

"Không, đó là sự hợp tác đôi bên cùng có lợi."

"Nếu anh nghĩ rằng tôi không đủ chân thành, tôi có thể nhượng lại một chút cô phần của Nhuận Tinh cho anh, thế nào?”

Lương Siêu bất giác gãi đầu. Đây là lãng phí tiền bạc, lãng phí địa vị, tổn hại vốn chủ sở hữu để lôi kéo hắn, cho nên hắn ta thực sự hơi ngại từ chối.

"Tôi đã cảm nhận được sự chân thành của Diệp tổng, nhưng tôi vẫn muốn tờ giấy hôn thư hơn."

Vẻ mặt Diệp Khuynh Thành hơi sững lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường trở lại.

“Như vầy đi, anh cứ suy nghĩ thêm đi, không cần gấp gáp báo lại tôi, lúc nào suy nghĩ xong rồi hẵng đến tìm tôi.”

“Tôi…”

"Bít tết ở đây rất ngon, hãy thử đi."

Diệp Khuynh Thành cắt ngang lời Lương Siêu, sau đó triệt để chặn lời hắn, thậm chí còn không cho hắn cơ hội để mở miệng, cô ấy không ngừng nói về đồ ăn ngon rồi thời trang với Cung Vũ…

Cứ như vậy, bữa tối kết thúc cũng không gọi là nhanh lắm, mà ăn cả tiếng đồng hồ mới xong.

"Ăn xong rồi!”

Nói xong, Diệp Khuynh Thành đặt xuống dao nĩa, lau miệng cười với Cung Vũ, nói: “Cá nhân tôi không thích theo đuổi phim truyền hình, nhưng của cô thì ngoại lệ.”

“Tuy bây giờ cô đã bị truyền thông Thiên Ngô phong sát rồi, nhưng ở trong giới giải trí này tôi cũng có vài người bạn.”

“Tôi có thể nhờ họ giúp cô gột rửa lại lần nữa, tiếp tục tuyên truyền, giúp cô trở lại thời đỉnh cao, thậm chí có thể bước trên thảm đỏ dành riêng cho nữ diễn viên, thế nào hả?”

Hả?

Cái này đúng không tệ nha!

Trước mắt Lương Siêu sáng lên, nhưng lại không ngờ Cung Vũ lại một mực lắc lắc đầu, từ chối một cách cực kỳ dứt khoát.

Diệp Khuynh Thành cũng kinh ngạc, nghi hoặc cười nói: "Được, tôi tôn trọng lựa chọn của cô.”

“Nhưng cô có thể nói cho tôi biết lý do từ chối được không?”

Cung Vũ suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: "Diệp Tổng, ngài muốn nghe lời thật lòng hay lời nói dối?”

"Đương nhiên là sự thật."

"Sự thật là tôi không hy vọng cái giúp đỡ to lớn này của cô dẫn đến ngày sau bản thân khi đứng trước chị em là cô bị thấp cổ bé họng hơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK